Chương 555: Tôi yêu cầu anh ta bán ông

Thấy Thái Công Dân chăm chú nhìn mình, Tần Lạc không dám chần trừ, hắn vội vàng cung kính uống cạn ly rượu.

Rượu Mao Đài êm êm nhưng nồng độ rượu nặng. Một chén rượu uống vào bụng, thân thể nóng nóng, khoan khoái, đầu bắt đầu choáng váng. Dù bây giờ sức khoẻ Tần Lạc đã bình phục, có thể uống một chút rượu nhưng tửu lượng của hắn thì vẫn chẳng có gì thay đổi.

Thái Công Dân cũng uống cạn chén rượu Mao Đài của mình rồi cười nói: "Tửu lượng của tôi cũng không tệ. Hôm nay nhất định tôi phải kính cậu ba chén".

"Uống xong ba chén, nhất định tôi sẽ gục ngay tại bàn như vậy sẽ bêu xấu bộ trưởng" Tần Lạc cười nói.

Thái Công Dân gật đầu, ông lại rót đầy rượu vào hai chén và nói: "Tôi biết tửu lượng của cậu không tốt. Tôi cũng không ép cậu. Chén thứ hai này chúng ta từ từ uống. Tần Lạc, cậu không biết trong lòng tôi thực sự cám ơn và kính trọng cậu tới mức nào đâu".

"Bộ trưởng lại nói quá lời. Tôi chỉ làm mấy chuyện mà bản thân mình có thể làm mà thôi" Tần Lạc khiêm tốn nói.

"Trong thời đại hoà bình, còn bao nhiêu người tự nguyện đổ máu vì đất nước?" Ánh mắt sáng quắc của Thái Công Dân nhìn Tần Lạc chằm chằm hỏi: "Tần Lạc, cậu không phải là một quân nhân, nhưng cậu lại làm những chuyện nguy hiểm như một quân nhân. Tôi thực sự rất cảm kích. Khi tin cậu bị thương ở Paris báo về nước, thậm chí tôi đã hối hận vì đã cử cậu ra ngoài làm việc. Tôi biết cậu có lòng cứu vớt Trung y. Tôi cũng biết cậu là người tốt. Thế nhưng tôi không muốn lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện người tốt, người thành thật bị người khác ức hiếp. Nếu như vậy, tôi không phải là một người xấu sao?"

Tần Lạc hiểu rõ đạo lý: Đàn ông lương thiện bị người bắt nạt. Phụ nữ lượng thiện bị người "cưỡi".

Bởi vì người tốt không nói, người tốt làm việc kiên định vì vậy mọi người mới nguyện ý mời người tốt trợ giúp.

Người xấu? Người xấu, dối trá muốn cấp bậc, tiền bạc. Mỗi một lần trả giá phải thu gấp hai, gấp ba hay càng nhiều càng tốt mới chịu.

Người tốt không sai khiến được người xấu vì vậy người tốt chỉ có thể sai khiến được đồng loại của mình - người tốt.

Chỉ cần có một nhiệm vụ gian khổ, Thái Công Dân đương nhiên sẽ nghĩ ngay tới Tần Lạc. Đây chính là đạo lý người tốt sai khiến người tốt.

Đây là bàn tiệc có tính chất cá nhân. Thái Công Dân và Tần Lạc đã đã nói hết suy nghĩ trong lòng của mình. Trong đó có một số câu là tư cách của một thứ trưởng không nói ra được.

"Tôi là thứ trưởng, quyền cao chức trọng nhưng muốn tìm được người thực sự kiên định đi làm việc cũng cực kỳ khó khăn" Thái Công Dân dùng đũa gắp một miếng phổi xào bỏ vào miệng nhấm nháp rồi nói tiếp: "Cậu là thuộc nhóm người thứ tư tôi phái tới Paris làm việc. Ba nhóm trước sang đó chỉ đi du sơn ngoạn thuỷ, mua hàng hiệu. Sau khi chơi đủ, mua đủ thì báo cáo với tôi là chuyện này không giải quyết được, xin quay về nước".

"Tôi cũng biết quả thực chuyện này rất khó làm. Tôi cũng muốn tin rằng bọn họ đã gắng hết sức mình nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải từ bỏ vì bọn họ nghĩ rằng đây cũng chỉ là một chuyến công cán nước ngoài. Một nhiệm vụ có thể thăng quan tiến tước, làm được thì rất vui mừng. Không làm được thì tìm kiếm sự thăng quan ở chỗ khác. Mọi con đường đều tới Roma. Ở đất nước này, cơ hội thăng quan cho bọn họ còn rất nhiều. Thậm chí những món hàng bọn họ mua ở Paris đem tặng người khác cũng là cơ hội thăng quan phát tài cho bọn họ".

"Tần Lạc, cậu không giống với người khác. Cậu có sự tự hào cùng cảm giác sứ mạng dân tộc, còn có cả sự hiểu biết về Trung y. Đương nhiên nếu những lời này nói với người khác, bọn họ sẽ cảm thấy như là những lời nói khách sáo của cấp trên. Ngay cả chính bản thân mình còn không muốn nói, người nghe đương nhiên không có tâm trạng nghe hết. Thế nhưng chúng ta thật sự cần những con người như cậu. Không có bất kỳ một thời đại nào cần cậu như hiện nay, càng cần con người Tần Lạc".

Tần Lạc im lặng.

"Không chỉ là tôi muốn, đất nước muốn, mà dân chúng cũng muốn. Vì vậy mới xuất hiện một anh hùng như cậu, người dân thì vui mừng như điên' Thái Công Dân cười nói: "Khi tôi biết cậu bị thương ở Paris, tôi đã muốn gọi cậu quay về. Sau khi suy nghĩ lại tôi lại từ bỏ ý định đó. Tôi biết cậu là người thông minh, làm việc không lỗ mãng. Chuyến đi tới Hàn Quốc lần trước, cậu đã làm cho bọn họ bị tổn thất nặng nề. Lần này ở Paris, tuyệt đối không có khả năng cậu lại làm ra chuyện ngốc nghếch tự đưa đầu vào hiểm địa như vậy".

Thái Công Dân cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc chằm chằm nói: "Còn cả, cô gái Lệ Khuynh Thành kia nữa. Hình thức đầu tư cổ phần của hiệp hội Trung y là do một tay cô ấy tiến hành. Tôi cũng đã hai lần nói chuyện với Lệ Khuynh Thành, quả thực là một con người rất khôn khéo. Một trong những phụ nữ danh tiếng ở Yến Kinh. Có Lệ Khuynh Thành ở bên cạnh cậu, tuyệt đối cô ấy sẽ không làm cậu bị thương".

"Vì vậy tôi đã từ bỏ ý định gọi cậu về nước. Cùng lúc đó tôi cũng yêu cầu tăng cươìng bảo vệ cậu, ngồi yên lặng xem biến động. Quả nhiên cậu đã không làm tôi thất vọng. Một lần nữa phản kích trong tuyệt địa, lập tức thay đổi Càn Khôn, đạt được mục đích. Ha ha ha. Sự kiện kinh điển này quả thực có thể được đưa vào trong các cuốn sách giáo khoa".

"Đây chỉ một chiêu khổ nhục kế mà thôi" Tần Lạc xấu hổ nói: "Chỉ là dùng lại của tiền nhân mà thôi".

"Tôi biết đó là khổ nhục kế. Cũng chính vì nguyên nhân này tôi mới thấy trong lòng phấn chấn" Thái Công Dân nói. "Con người bây giờ ư? Ai cũng không khéo như quỷ. Có ai tình nguyện để thân thể mình rơi vào trong hiểm địa trong hoàn cảnh đó không? Có ai tuỳ ý để người khác đả thương mình chồng chất để hoàn thành nhiệm vụ không?"

"…"

"Lần trước cậu từ Hàn Quốc về, tôi đã thưởng cho cậu làm anh hùng đất nước. Lần nay, tôi thật sự không biết thưởng cho cậu cái gì nữa" Thái Công Dân thẳng thắn nói: "Tôi đã cho Hậu Vệ Đông bắt đầu bổ sung thông tin về cậu. Lần hội nghị các bộ trưởng tới đây, tôi sẽ báo cáo với các đồng chí bộ trưởng. Chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng những anh hùng thực sự vì dân vì nước. Nếu không tôi còn dám mặt dầy tìm cậu làm việc sao?"

Người Tần Lạc run run, đôi đũa trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, hắn nói: "Bộ trưởng, tôi vừa mới quay về. Vết thương của tôi vẫn chưa bình phục. Hơn nữa tôi còn muốn ở nhà chăm sóc vợ con. Không phải bộ trưởng lại muốn giao nhiệm vụ cho tôi chứ?"

Lần trước từ Hàn Quốc quay về chưa được hai ngày, ông già oai phong lẫm liệt nịnh nọt như rót mê thang làm Tần Lạc hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng đi Châu Âu.

Lần này vừa mới qauy về, không phải ông ấy lại sắp đặt nhiệm vụ mới cho mình đấy chứ?

Thái Công Dân ngẩn người khi nhìn thấy phản ứng của Tần Lạc, sau đó ông phá lên cười nói: "Cậu xem, tôi đã nói mà. Nếu như tôi không ban thưởng lợi ích cho cậu, tôi có dám mời cậu làm việc giúp tôi không? Yên tâm đi. Tôi không có chuyện gì cả. Trong thời gian trước mắt cũng sẽ không cử cậu ra ngoài làm việc. Cậu cứ ở nhà thoải mái chữ thương, hãy quan tâm chăm sóc vợ con… vợ con ư? Tôi biết cậu với có vợ chưa cưới, có con khi nào vậy? Tại sao cậu không báo với tôi một tiếng?"

"… là con gái của cô tôi. Tôi nhận làm con gái nuôi" Tần Lạc cười nói.

"Ồ. Thì ra thế" Thái Công Dân nói.

Sau khi cơm rượu no đủ, Tần Lạc từ biệt Thái Công Dân, hắn cũng từ chối lòng tốt phái xe đưa về của Hậu Vệ Đông. Hắn đứng ở trước cửa khách sạn đón taxi.

"Tần Lạc tiên sinh. Tần Lạc tiên sinh" Một người đàn ông trung niên đeo kính bước nhanh tới chỗ Tần Lạc, đứng chắn ở trước cửa taxi, ngăn cản Tần Lạc lên xe.

"Anh là ai?" Tần Lạc hỏi. Bản thân hắn thực sự không biết người đàn ông xa lạ đột nhiên lao tới chặn xe của hắn. Thậm chí trong ấn tượng của hắn, hắn cũng chưa từng gặp người này.

Người đàn ông vội vàng móc túi lấy ra một cái kẹp danh thiếp, rút một tờ danh thiếp đưa cho Tần Lạc.

Tần Lạc cầm tấm danh thiếp nhìn qua, rồi hỏi người đàn ông vẻ hứng thú: "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Ông chủ của chúng tôi mời anh tới nói chuyện" Người đàn ông trung niên nói. Trong lúc nói anh ta liếc nhìn một chiếc xe Audi đang đỗ ở góc phố.

Trong giới quan trường, rất nhiều thư ký có thói quen gọi thủ trưởng của mình là ông chủ như vậy có thể che giấu được thân phận với bên ngoài. Ví dụ trong bộ truyện "Khang Hi cải trang vi hành ký" Hoàng Đế Khang Hi khi cải trang cũng để người của mình gọi là "Hoàng lão bản".

Hiển nhiên ý của anh ta là ông chủ mình đang có mặt trên xe.

"Được" Tần Lạc gật đầu. Hắn thuận tay đóng cửa xe taxi, rồi ngượng ngùng phất tay ra hiệu với người lái taxi.

"Tần tiên sinh, mời" Người đàn ông vội vàng dẫn Tần Lạc đi về phía chiếc xe Audi. Khi tới trước xe, anh ta mở cửa xe giúp Tần Lạc.

Đợi sau khi Tần Lạc ngồi vào xe, anh ta mới ngồi vào ghế bên cạnh lái xe sau đó chiếc xe chậm rã chuyển bánh.

"Tần Lạc tiên sinh, chào anh" Một người đàn ông dáng vẻ rất nguy nghiêm chủ động chìa tay với Tần Lạc.

"Chào ông" Tần Lạc bắt tay ông ta, ánh mắt lơ đáng đánh giá người đàn ông ngồi song song với hắn.

"Lâu nay nghe nói Tần Lạc tiên sinh là thiếu niên xuất anh hùng. Hôm nay mới gặp quả thực danh bất hư truyền" Người đàn ông dù khen ngợi Tần Lạc nhưng gương mặt ông ta vẫn nghiêm nghị như ban đầu làm người ta có cảm giác khó chịu kiểu cấp trên nhìn cấp dưới.

"Trước đây tôi không biết ông, ông cũng không biết tôi. Hai chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì. Thời gian của tôi rất quý giá, thời gian của ông nhất định càng quý giá vì vậy có chuyện gì ông hãy cứ nói thẳng, không nên ngần ngại" Tần Lạc cười nói. Hắn không thích có quan hệ với những người kiêu ngạo. Hắn lại càng không thích người khi giao thiệp nhờ vả người khác mà vẫn kiêu ngạo như vậy.

Người đàn ông ngẩn người. Từ rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.

"Thôi được. Tôi đi thẳng vào chủ đề" Người đàn ông nói: "Đứa con ngỗ ngược Hồng Mộng Lâu…".

"Ồ. Ông chính là cha của Hồng Mộng Lâu sao?" Tần Lạc làm bộ rất kinh ngạc. Thật ra khi nhìn danh thiếp người thư ký đưa hắn đã đoán ra thân phận của người đàn ông này.

"Là tôi" Người đàn ông thận trọng gật đầu. "Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Hồng Mộng Lâu và Lệ Khuynh Thành tiểu thư xảy ra một số chuyện không hay ho. Tôi biết trên thực tế Khuynh Thành Quốc Tế là của Tần Lạc tiên sinh. Tôi hy vọng Tần Lạc có thể nói mấy câu với Lệ Khuynh Thành, biến chiến tranh thành tơ lụa".

Tần Lạc cắt ngang lời ông ta: "Con trai của ông không chỉ có xảy ra chuyện mâu thuẫn với Lệ Khuynh Thành mà còn xảy ra chuyện với cả tôi. Vấn đề là chuyện đó cũng không nhỏ. Anh ta bức bách tôi bán Khuynh Thành Quốc Tế. Tôi yêu cầu anh ta bán ông. Bây giờ xem ra anh ta không đồng ý".