Vương Cửu Cửu so với Lệ Khuynh Thành dự đoán còn tới sớm hơn một chút. Vào lúc ban đêm, nàng liền từ Bắc Kinh bay đến Paris.
Dựa theo tính toán thời gian cần phải sử dụng trên đường xá, từ lúc phát sinh chuyện xung đột Tần Lạc bị đánh, trước tin tức rơi vào tay phóng viên trong nước nàng đã liền chạy tới. Hơn nữa, ở giữa lúc đó không có ngừng lại chút nào.
Thậm chí, nàng cũng không có phiền tới Tần Lạc. Mà là trực tiếp bảo đại sứ quán phái xe đi đón nàng, sau đó đưa đến khách sạn mà Tần Lạc ở lại.
Vì thế, khi nàng ấn vang chuông cửa phòng của Tần Lạc thì Tần Lạc đang ở cách vách mà mây mưa cùng với Lệ Khuynh Thành Phúc.
"Xác định là phòng này sao? Không nhầm chứ?" Vương Cửu Cửu xoay người hỏi Võ Dũng Tú đứng ở một bên.
Võ Dũng Tú đại khái có thể đoán được là có chuyện gì xảy ra. Trải qua mấy ngày ở chung, những người đứng xem như bọn hắn đều có thể nhìn ra song ngầm tình cảm giữa Tần Lạc cùng nữ trợ thủ xinh đẹp của hắn đã bắt đầu khởi động.
Không ở phòng này, tự nhiên là ở ngay tại phòng kia.
Hắn cảm thấy được người của Hiệp Hội Trung Y rất không biết chăm sóc. Cấp cho một đôi nhân tình mỗi người mỗi phòng ở thủ đô Paris lãng mạn này, thật sự là suy nghĩ rất không chu đáo, cũng có chút lãng phí.
Võ Dũng Tú lúc tối này cũng đã uống không ít rượu, vừa mới về nhà nằm xuống, đã bị điện thoại của Đại Sứ tiên sinh đánh thức.
Đại sứ bảo hắn lập tức trở về đại sứ quán, sau đó dặn dò ngàn vạn bảo hắn phải hầu hạ vị đại tiểu thư họ Vương này cho thật tốt, cố hết khả năng thỏa mãn tất cả các yêu cầu của nàng.
Vì thế, hắn chỉ đành phải cùng nàng đi vào khách sạn, tìm kiếm Tần Lạc vừa mới tạm biệt kia.
Võ Dũng Tú không rõ ràng lắm chi tiết về vị đại tiểu thư này, càng không biết rõ quan hệ giữa nàng cùng với Tần Lạc rốt cuộc là cái quan hệ gì. Chỉ là, cũng đồng dạng thân là một gã đồng bào nam giới quang vinh, hắn biết sau đó mình phải làm những gì, nói những cái gì.
Võ Dũng Tú ra vẻ trầm tư tự hỏi trong chốc lát, nói: "Hắn quả thật là ở bên này. Bất quá, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ hắn đi ra ngoài tản bộ còn chưa có trở về."
"Đi ra ngoài tản bộ?" Vương Cửu Cửu nhíu mày hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"0 giờ 45 phút."
"Đã gần một giờ sáng. Hắn còn chưa trở về?"
"Có thể gặp được phong cảnh quá đẹp. Hoặc là có thể tán gẫu với người tâm đầu ý hợp." Võ Dũng Tú giải thích nói. Hắn cố ý nói ra “người tâm đầu ý hợp”, nói như vậy, coi như là cấp cho vị đại tiểu thư này một chút tâm lý dự phòng .
Hắn lo lắng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này khi biết sự thật, sẽ không chịu nổi đả kích, không biết sẽ làm ra cái chuyện tình không thể khống chế được.
"Ân? Hắn cùng người khác cùng đi ra?" Vương Cửu Cửu như có suy nghĩ gì đó hỏi.
"Đúng vậy. Hắn hình như đã nói qua cùng với Lệ Khuynh Thành tiểu thư cùng đi ra đi một chút, thuận tiện thưởng thức cảnh đêm của Paris một phen." Võ Dũng Tú nói. Tuy rằng phẩn chất làm người của hắn vốn chính trực, nhưng là làm việc lâu tại loại địa phương như đại sứ quán này, kỹ xảo nói dối khi cần hiết vẫn là rất quen thuộc và điêu luyện.
Vương Cửu Cửu lấy điện thoại cầm tay ra, muốn gọi tới số của Tần Lạc. Nhưng là do dự một lúc, còn chưa có ấn được nút gọi.
"Anh nói rất đúng. Có lẽ hắn gặp được người tán gẫu đến tâm đắc. Tạm thời không có biện pháp trở về." Vương Cửu Cửu cười nói."Bảo người ta mở phòng của hắn ra, tôi sẽ chờ hắn trở về ngay tại trong phòng của hắn."
Lúc này đây, Võ Dũng Tú không dám do dự. Nhanh chóng bảo nhân viên của mình đi xuống lo công việc việc này. Phòng là Trương Bác đặt, chỉ cần hắn làm một cái chứng minh là được.
Rất nhanh, đã có nhân viên công tác cầm thẻ phòng lại đây, cung kính giúp đỡ mwor cửa phòng, sau đó mời mấy người đi vào.
Vương Cửu Cửu vào phòng, nói với Võ Dũng Tú : "Được rồi. Tôi ở chỗ này chờ hắn trở về. Các anh đều đi về nghỉ ngơi đi. Muộn như vậy rồi mà quấy rầy các anh, thật sự là thật xin lỗi."
"Vương tiểu thư không cần khách khí." Võ Dũng Tú khách khí nói. Cô gái này lớn lên xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa lại khiêm tốn lễ phép, từ thái độ của Đại Sứ tiên sinh đối với nàng có thể thấy được, nàng còn có gia thế bất phàm . Phụ nữ như vậy, thật sự là người bầu bạn tiêu chuẩn bên người đàn ông vĩ đại, chỉ là, người bầu bạn bên người Tần Lạc có nhiều một chút hay không? Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
Có nhiều người như vậy bầu bạn, cuộc sống của hắn tóm lại là sẽ không tịch mịch.
Võ Dũng Tú lấy từ trong ví ra tấm danh thiếp, hai tay cầm tấm danh thiếp đưa qua, nói: "Vương tiểu thư, Đại Sứ tiên sinh bảo tôi phụ trách tiếp đãi cô, nếu có cần cái gì, xin mời gọi tới điện thoại trên mặt thiếp này."
"Được. Cám ơn." Vương Cửu Cửu tiếp nhận danh thiếp, cười nói.
Võ Dũng Tú lúc này mới lui ra ngoài, thuận tay giúp Vương Cửu Cửu đóng cửa phòng lại.
Sauk hi phất tay bảo cho nhân viên công tác lui xuống hết, hắn đi đến phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng.
Có một cái chuyện xưa như này. Một đôi vợ chồng quyết định kiểm tra các người bạn bên cạnh mình một chút. Vì thế, người chồng gọi điện thoại cho các bạn của vợ, nói đêm qua vợ chưa có trở về, hỏi có phải ở bên phía các nàng hay không. Các bạn của vợ đều trả lời nói không có. Mà khi người vợ gọi điện thoại cho các bạn bè của chồng, nói người chồng cả đêm chưa có trở về nhà, hỏi có phải chồng cùng bọn họ ở cùng một chỗ hay không, kết quả tất cả các bạn của người chồng đều trả lời nói cùng một chỗ, có người nói bọn hắn đánh bài cả đêm, có người nói bọn hắn uống rượu rượu, còn có một người chồng của nàng mới vừa rời đi
Tại trên loại chuyện này, nam nhân luôn giảng nghĩa khí hơn so với nữ nhân một chút.
Tần Lạc quẹt thẻ vào nhà thì trong phòng là một mảnh tối đen.
Trong phòng khách không có ai, trong phòng tắm cũng tối om, chỉ là chăn trên giường trong phòng ngủ có hơi hở ra.
Khóe miệng của Tần Lạc hơi nhếch lên, biết Vương Cửu Cửu là muốn cho hắn một cái kinh hỉ thật lớn.
Hắn giả bộ không biết, thậm chí rất phối hợp, cũng không có bật đèn.
Hai tay quấn đầy băng gạc, ngay cả trình tự trở lại đánh răng đi ngủ cũng đều bỏ đi.
Hắn đi đến bên giường, sau đó chậm rãi nằm lên.
"Không được nhúc nhích." Một thanh âm thô rè truyền tới. Đồng thời, trên lưng của hắn có một vật thể mũi nhọn đặt lên.
"Ai?" Tần Lạc giả ra bộ dáng chấn động, lên tiếng quát.
"Cướp." Người kia nói."Đem trên người ngươi thứ đáng giá đều cho ta giao ra đây."
"Tay của ta bị thương. Ngươi tự lấy đi." Tần Lạc ủy khuất nói.
"Ngươi nghĩ cái gì, còn muốn chiếm tiện nghi của ta, tự mình móc ra. Bằng không ta bắn." Tên cướp không muốn có tiếp xúc cùng Tần Lạc, một ngụm cự tuyệt yêu cầu vô lý của hắn.
Nếu cướp đều chính phái như vậy, thế giới này nên có thật nhiều a.
"Tiểu thư, cô rốt cuộc muốn cái gì? Cướp tiền thì tôi không có. Cướp sắc thì tôi hoan nghênh." Tần Lạc nói."Tay của tôi không thể cử động. Nếu cô nghĩ cướp sắc mà nói, có thể tự mình cởi quần."
"Lưu manh." Vương Cửu Cửu bị chọc cười. Nàng ba một cái ấn sáng đèn ở đầu giường, hờn dỗi nói: "Nào có người uy hiếp kẻ cướp như anh chứ?"
"Nào có nữ tướng cướp xinh đẹp như em vậy chứ?" Tần Lạc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vương Cửu Cửu tại dưới ánh đèn dịu dàng, cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như nước, đôi mắt thật to, con ngươi đen bóng sáng long lanh. Lông mi thật dài chớp chớp, giống là một cây quạt thanh mảnh xinh đẹp.
Chỉ là trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi khi lặn lội đường xa, bộ dáng có chút buồn ngủ. Trong vành mắt cũng đầy tơ tơ, xem ra nàng đã có một đoạn thời gian rất dài không ngủ.
Tần Lạc nghĩ, có lẽ nàng không chỉ là muốn nấp tại trong chăn cho mình một cái kinh hỉ. Mà là nàng thật sự mệt ỏi, nằm ở trên giường liền ngủ mất.
"Nhìn cái gì?" Vương Cửu Cửu không chịu nổi loại đánh giá trong con ngươi của Tần Lạc, xấu hổ hỏi.
"Sao em lại tới đây?" Tần Lạc hỏi.
"Biết anh bị thương, tất cả mọi người thực sự lo lắng ---- em liền đại biểu cho các bạn học trong ban qua thăm xem." Vương Cửu Cửu kéo tay của Tần Lạc, đau lòng nói: "Bị thương thế nào?"
"Không có việc gì. Đắp thuốc vài ngày, rất nhanh sẽ tốt thôi." Tần Lạc an ủi nói.
"Nhất định rất đau đi?" Vương Cửu Cửu nói.
"Còn may. Lúc ấy không đau, về sau mới có chút đau." Tần Lạc nói.
"Em cũng cảm thấy đau." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu bi thương nói.
"Không có việc gì." Tần Lạc an ủi nói.
"Tên hỗn đản kia rất đáng hận. Nếu để cho em gặp được, không mang mệnh căn của hắn đá nát là không được." Vương Cửu Cửu thay đổi một loại ngữ khí hung tợn nói.
"Em không gặp được hắn đâu." Tần Lạc cười nói.
"Vì cái gì?"
"Hắn đã chết rồi."
"Đã chết?" Vương Cửu Cửu vẻ mặt kinh ngạc."Nhanh như vậy?"
Tiếp theo, Vương Cửu Cửu liền cười ha hả khanh khách, cười đến ngặt nghẽo, hết cả hơi.
"Làm sao vậy?" Tần Lạc nhìn thấy Vương Cửu Cửu hành động quái dị, liền kỳ quái hỏi.
"Nghe được tin hắn đã chết, em thật là cao hứng a. Ha ha ha bị chết tốt lắm. Nếu có thể đứng lên lại ở trước mặt em chết một lần nữa, liền rất tốt."
"…."
Vương Cửu Cửu cười điên cuồng một lúc, rốt cục phát tiết xong tức giận trong lòng, hỏi: "Anh đi đâu vậy? Làm sao muộn như vậy mới trở về?"
"Đi ra ngoài một chút. Thưởng thức cảnh đêm của Paris một chút." Tần Lạc nói. Võ Dũng Tú đã nói với hắn là đối phó Vương Cửu Cửu như thế nào, hắn chỉ có thể dựa theo lời Võ Dũng Tú nói tiếp.
"Đẹp không?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Đẹp." Tần Lạc nói.
"Anh nhất định mệt chết đi?" Sóng mắt Vương Cửu Cửu lưu chuyển, vẻ mặt dịu dàng nói.
"Có chút." Tần Lạc nói. Liên tục thảo phạt hai lần, hắn quả thật có hơi mệt một chút.
"Chúng ta liền đi ngủ đi." Vương Cửu Cửu đem đầu chôn ở trong lòng của Tần Lạc, nhắm hai mắt lại nói.
"Được." Tần Lạc nói. Hắn nhìn ra Vương Cửu Cửu là thật sự mệt mỏi, cho nên cũng không có nói ra đề nghị nàng mở phòng riêng. Trước cứ tạm một đêm như vậy, ngày mai rồi nói sau.
"Em còn tưởng rằng buổi tối anh liền ngủ ở phòng bên cạnh không trở lại đó." Vương Cửu Cửu nhỏ giọng nói thầm nói.
"Làm sao có thể như vậy? Anh chỉ là tùy tiện đi một chút" Tần Lạc lập tức mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng nõn như trẻ con của Vương Cửu Cửu.
"Em từ camera chứng kiến hắn đi gõ cửa phòng bên cạnh." Vương Cửu Cửu ngáp a a một cái, buồn ngủ mông lung nói.
Vương Cửu Cửu tiến vào trong mộng đẹp ngủ say, mà Tần Lạc lại trợn hai mắt lên, như thế nào cũng không ngủ được.
Ông trời ơi a, một đám nữ nhân bên cạnh mình đều là cái dạng nữ nhân gì a?
Làm sao ngay cả một chút cảm giác an toàn cũng không có chứ?