"Em là nữ nhân của anh."
Như là tuyên ngôn của binh sĩ anh dũng đối với lô-cốt, như là tuyên ngôn của kiếm khách cao minh đối với thắng lợi, như là tuyên ngôn của tướng quân uy vũ đối với tù binh.
Tuyên ngôn này không thể so sánh cùng câu nói “Ta tới, ta nhìn thấy, ta chinh phục” kia của Cersar đại đế, nhưng lại có một hồi cuồng vọng cùng khí phách khác.
Tiểu thụ nam Tần Lạc tại trên sinh hoạt tình cảnh cực kỳ bị động thậm chí có chút yếu đuối, khó được một lần biểu lộ tiếng lòng mình thẳng thắn như vậy, thành khẩn như vậy, tràn đầy bá đạo không thêm che dấu như vậy. Điều này làm cho Lệ Khuynh Thành lập tức cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy được thể xác và tinh thần vui mừng, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Nữ nhân rất khó cự tuyệt lời ngon tiếng ngọt của người tình. Lệ Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.
"Nếu anh sớm nói những lời này với em, có lẽ cao triều sẽ đến nhanh hơn một chút. ." Lệ Khuynh Thành nheo lại con mắt cười, nói.
Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành, nói: "Trước kia em là của chính mình, anh không có quyền can thiệp. Nhưng bây giờ em là của anh, anh có quyền biết gánh nặng trong lòng của em. Nam nhân có trách nhiệm vì nữ nhân của mình mà gánh vác một ít chuyện."
Lệ Khuynh Thành cười híp mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Tiểu nam nhân, anh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với em, thật sự là mê chết người . ---- chúng ta lại làm một lần đi?"
"… "
Tần Lạc có chút tức giận giơ tay nắm lấy bộ ngực của Lệ Khuynh Thành, dung sức nắn bóp, nói: "Rốt cuộc em sợ cái gì?"
Tuy rằng cảm giác được đau đớn truyền tới từ bộ ngực, nhưng là Lệ Khuynh Thành lại không thèm để ý tới chút nào, ngược lại như là cổ vũ nói với Tần Lạc: "Bóp đi. Dùng sức bóp đi. Dù sao nó là của anh--- bóp không tốt chính là không biết chơi."
"…" Tần Lạc không ngừng bóp ngực, hắn có loại xúc động phát điên.
Tần Lạc không nói lời nào, Lệ Khuynh Thành cũng trầm mặc. Trong phòng lại yên tĩnh lại, chỉ có hai cỗ than thể gắt gao giao hòa cùng một chỗ cùng hương vị thân thể tràn ngập trong không khí. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
Thật lâu sau, Lệ Khuynh Thành đột nhiên nói: "Em muốn uống rượu."
"Anh đi lấy." Tần Lạc nói. Trong phòng thật ra có một tủ rượu nhỏ, chỉ là tương đối cao một chút mà thôi. Vấn đề đó, đối với hai người nằm trên giường mà nói không tính là cái vấn đề gì.
"Không cần." Lệ Khuynh Thành nói."Anh lấy như thế nào? Lấy cũng không có biện pháp mở rượu ra."
Tần Lạc lúc này mới nhớ tới, tay của mình vẫn không thể động. Lúc vừa rồi bận việc, đều quên việc này ------ hắn bắt đầu thầm kêu may mắn cái chỗ cảnh sát đánh kia là tay của hắn, mà không phải cái bị trí gì quan trọng .
Lệ Khuynh Thành đưa bàn tay đến tủ đầu giường cầm một cái hộp màu bạc i ra, lấy một điếu thuốc đặt lênmiệng. Lại dùng bật lửa châm, sau đó ném bật lửa xuống cái gối, từng ngụm từng ngụm hút thuốc.
"Trước kia không thấy em hút thuốc qua." Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Cái này gọi là thuốc tâm sự." Lệ Khuynh Thành nói.
"------" Tần Lạc bi kịch nghĩ, tâm sự khi hút thuốc không phải đều là dàn ông sao?
Tại khi điếu thuốc trên tay nàng cháy tới một nửa, Lệ Khuynh Thành hỏi: "Anh thật sự muốn nghe như vậy?"
"Muốn." Tần Lạc dứt khoát gật đầu. Kỳ thật, hắn là một người đơn thuần rồi lại ích kỷ . Nếu có thể, hắn không muốn biết cuộc sống hay cực khổ của bất luận kẻ nào, bởi vì điều này sẽ là ảnh hưởng tâm tình của mình.
Chỉ là, Lệ Khuynh Thành là nữ nhân của mình. Hắn một mực cố gắng tìm hiểu nàng, lại không thể mở cửa ra mà vào.
Hiện tại có cơ hội như vậy, hắn không thể để nàng một mình như vậy.
Nửa khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành bao phủ tại trong màn khói mông lung, có loại cảm giác nhìn không thật."Chuyện của em, anh hẳn là đều đoán được. Trừ bỏ nàng, anh là người biết nội tình nhiều nhất." Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
Lệ Khuynh Thành không nói rõ “nàng” kia là ai, nhưng là lấy hiểu biết của Tần Lạc, hẳn là chỉ Cừu Yên Mị. Chỉ có tại thời điểm nhắc tới chuyện có quan hệ tới kẻ thù, Lệ Khuynh Thành mới có thể biến đổi dùng từ hàm hồ mẫn cảm đa nghi như vậy.
"Anh chưa nghe em nói chuyện nhà của em phải không?"
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu. Tần Lạc không chỉ có chưa có nghe được Lệ Khuynh Thành nói đến chuyện của nhà mình, thậm chí ngay cả bố mẹ nàng cũng đều không đề cập qua. Từ khi bọn hắn bắt đầu quen biết, nàng là một người độc lai độc vãng . Một người ăn, một người ở, một người làm công tác, một người gây dựng sự nghiệp, Tết Âm lịch khi tất cả nhan dân Trung Quốc cả nhà sum họp, nàng cũng vẫn một mình ở lại Yến Kinh viết kế hoạch tiêu thụ hàng.
"Mẹ của em là sinh viên đại học Yến Kinh. Nàng rất tốt."
Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Có thể tưởng tượng được. Bằng không, cũng sẽ không có con gái xinh đẹp như em vậy."
Khóe miệng Lệ Khuynh Thành giật giật, giống như cười nhưng không có thanh âm. Nói: "Nam sợ đi sai đường, nữ sợ lấy sai chồng. Nếu như không quen biết hắn, có lẽ rất vận mệnh của rất nhiều người đều sẽ phát sinh thay đổi ----- ít nhất, nàng cũng sẽ không chết sớm như vậy."
Lệ Khuynh Thành lại rút ra một điếu thuốc, châm lên, lại dùng ngón tay kẹp lấy đưa lên miệng hút.
"Trên thế giới có nhiều nữ nhân ngốc chờ mong chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử như vậy. Chỉ là các nàng không biết, cho dù cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử yêu nhau thực sự, vậy thì thế nào? Quốc vương là sẽ không đồng ý cho hoàng tử lấy một cô bé như Lọ Lem, vợ của hoàng tử sẽ chỉ có thể một công chúa có thân phận xứng đôi với hắn- cô bé Lọ Lem? Hừ, chính là hắn muốn thể nghiệm tình yêu khi say tình mà thôi. Tại trước quyền thừa kế cùng tình yêu, bọn hắn sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước."
Khó trách đàn ong vĩ đại như Philip cũng bị Lệ Khuynh Thành cự tuyệt, hóa ra Lệ Khuynh Thành sau khi trải qua mọi chuyện liền đối với “hoàng tử” đã không có lòng tin.
Tần Lạc nghe ra, trong lời nói của Lệ Khuynh Thành có một chút oán niejm cùng thù hận rất sâu với thân phận hoàng tử này.
"Đáng tiếc, nhiều nữ nhân lại tin tưởng tình yêu như vậy, tin tưởng tình yêu vĩ đại, tin tưởng tình yêu có thể chiến thắng tất cả ----- bao gồm cả nàng ở bên trong. Tới lúc người đàn ông kia đột nhiên biến mất, nàng vẫn còn ngây ngốc chạy đi tìm. Kết quả thì sao? Bị người sỉ nhục một phen, sau đó bị đuổi ra ngoài cửa ----- cho đến chết, nàng cũng không có nhìn thấy mặt hắn lần cuối cùng. Cũng không thể tiến vào cửa lớn của nhà người đàn ông kia… "
"Càng không xong chính là, bởi vì chưa trước kết hôn, bị chính bố mẹ của mình cho là vô cùng nhục nhã, cự tuyệt thừa nhận đứa con gái như nàng. Lửa giận đốt trong lòng, rất nhanh, một đôi vợ chồng già vốn thân thể đã không tốt liền song song qua đời, nàng ngay cả đi vào tư cách đi vào cúi lạy cũng đều không có, chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn, sau đó khóc ngất xỉu đi ----- thời đại kia, nếu cởi mở giống như bây giờ thì thật tốt a?"
Lệ Khuynh Thành khẽ thở dài nói."Hiện tại ngay cả thiếu nữ vừa mới học cấp 2 cũng đều có thể cùng con trai lên giường, khách đi nạo thai trong bệnh viện chủ yếu vốn đều là học sinh… "
"Một người đàn bà mang thai, tại tầng hầm cũ nát của Yến Kinh sinh ra em. Em nghĩ, lần đầu tiên em mở to mắt chứng kiến thế giới này nhất định không phải nụ cười của người thân, mà là từng con chuột béo lớn lên lại càng béo hơn."
"Bởi vì một số người cố ý nhúng tay vào, người phụ nữ đáng thương kia ngay cả một phần công việc cũng đều không tìm được. Vì nuôi sống chình mình cùng con gái, nàng chỉ có thể buông bỏ thân phận sinh viên đi làm người dọn vệ sinh, một người dọn vệ sinh làm sao có thể mời được bảo mẫu? Cho nên, em cũng chỉ có thể làm bạn với con chuột mỗi ngày."
Lệ Khuynh Thành quay sang nhìn Tần Lạc, hỏi: "Anh sợ con chuột sao?"
"Không sợ. Chỉ là cảm thấy … "
"Có chút ghê tởm đúng hay không? Chỉ cần là người bình thường, cũng sẽ không cảm thấy chúng nó đáng yêu." Lệ Khuynh Thành cười nói."Em không sợ. Tương phản, em còn thực sự thích chúng nó. Anh biết không? Có đôi khi em nằm mơ, trong mộng cả phòng thế nhưng đều là một đám chuột lông xù tễ --- đen có trắng có to có nhỏ có thậm chí chuột con vừa mới sinh ra---- em có thể phát ra âm thanh, câu nói đầu tiên không phải ba ba cũng không phải mụ mụ, mà là học thanh âm của con chuột phát ra thanh âm chít chít---- em không có cơ hội tiếp xúc với người. Tiếp xúc nhiều nhất đúng là chúng nó."
Tần Lạc trong lòng đau đớn, có cổ tử khí muốn phát tiết ra, rồi lại không biết sử dụng cái cách gì.
Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy Lệ Khuynh Thành, cấp cho nàng nhiệt lượng của mình sở hữu.
Chỉ là, thân thể của Lệ Khuynh Thành vẫn đang là lạnh như băng, loại băng hàn hàn như là từ trong lòng vọng lại. Làm cho hắn không thể sưởi ấm.
Chuyện cũ như mây khói, nhưng khi quay đầu lại vẫn đau đớn tận trong tim.
"Những điều này, đều là người đàn bà kia nói cho em nghe ----- cho dù nàng không nói, em cũng có thể đoán được. Hai nữ nhân một lớn một nhỏ trú tại ở tầng hầm gần cống thoát nước mười hai năm, về sau, ngay cả tầng hầm cũng không còn được ở. "
"Một năm kia, em mười hai tuổi. Ngày đó, cũng là sinh nhật mười hai tuổi của em. Nàng cùng em hứa, khi tan tầm trở về liền mang em đi ăn được no ----- trước khi em mười hai tuổi, chưa từng được ăn cơm ở bên ngoài bao giờ.Thậm chí là một hộp thức ăn nhanh năm đồng tiền cũng không có. Cuộc sống như vậy, anh có thể tưởng tượng được không?"
"Chỉ là, vẫn đợi cho tới mười hai giờ, sinh nhật của em đã qua xong rồi, nàng vẫn chưa có trở về ----- em là bị tiếng khóc của nàng làm bừng tỉnh. Nàng gắt gao ôm em, không ngừng chảy nước mắt, như là sợ đánh thức em vậy, phát ra tiếng khốc ô ô đè nén cực độ, cả đời này em cũng không có cách nào quên được."
"Em ôm lại nàng, hỏi nàng làm sao vậy, vì cái gì mà khóc, vì cái gì lại ôm em như vậy. Nàng không nói, chỉ là khóc càng lớn tiếng, càng không kiêng nể gì ----- nga, hình như có nói qua một chút. Nàng nói nàng không chịu nổi, thật sự không chịu nổi ----- hắc, người đàn bà yếu đuối này."
Lệ Khuynh Thành như là đối với người đàn bà yếu ớt kia chẳng thèm ngó tới, khóe miệng liền cong ra một nụ cười lạnh.
Chỉ là, Tần Lạc nhìn thấy rõ, ánh mắt của nàng chớp một cái, sau đó một giọt nước mắt trong suốt liền theo vành mắt ướt át chảy xuống.
"Ngày hôm sau, em từ trường học trở về, chứng kiến chính là một cổ thi thể cùng một phong thư. Nàng đã chết." Lệ Khuynh Thành dùng bàn tay xinh đẹp không ngừng lau đi nước mắt trên mặt, cười cười, nói: "Người đàn bà đáng thương này một mình chống đỡ mười hai năm, xem ra nàng thật sự không chịu nổi nữa ---- nàng đã chết."