Hai tay của Tần Lạc bị bao trong băng gạc không thể sử dụng lực, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Triệu Tử Long hỗ trợ giơ cái loa lên, đem cái loa đặt lên cạnh cái miệng của hắn.
Tần Lạc nhìn quét qua toàn trường một hồi, ánh mắt từ trên mặt đông đảo đồng bào trước mắt đều xẹt qua một cái. Dừng một chút, nói: "Lúc còn rất nhỏ, tôi mắc phải một loại quái bệnh. Tôi rất sợ chết, cho nên, tôi liền theo ông nội học y."
Vẻ mặt của Tần Lạc ôn hòa, cũng không có một chút dáng vẻ suy sụp tinh thần sau khi vừa trải qua tai nạn. Trên mặt mang theo ý cười ngượng ngùng, như là nói cho mọi người về mối tình đầu của mình vậy.
"Mọi người nhìn, tôi thực sự không phải một người vĩ đại bao nhiêu vô tư bao nhiêu. Tôi học y, chỉ là bởi vì tôi không muốn chết."
Sự thẳng thắn của Tần Lạc, làm cho đoàn người phát ra tiếng cười thiện ý .
"Không có ai vừa ra đời đã nghĩ muốn hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, muốn vì nước vì dân, cúc cung tận tụy đến chết." Tần Lạc nhìn đồng bào, nói: "Nếu như ở trong lòng mọi người, tôi là một anh hùng mà nói —— như vậy, kẻ anh hùng tôi đây cũng là bị bọn họ bức ra."
"Không có ác bá khi dễ người, thì làm sao lại có anh hùng cứu người? Mọi người nói đúng hay không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Đúng." Vô số người trả lời nói.
Có người la lớn: "Ai thích không có việc gì tự nhiên tìm việc chứ? Nếu như không phải là bọn hắn cấm sử dụng thuốc Trung y, thì làm sao chúng ta phải biểu tình?"
"Bọn họ chính là khi dễ người Trung Quốc chúng ta —— người nước Pháp biểu tình, bọn họ khách khách khí khí khuyên giải an ủi, nỗ lực giải quyết yêu cầu của bọn họ nói ra —— người Trung Quốc du hành lại bị đòn, thế này tính là cái nước cộng hoà gì chứ?"
"Đừng tự quảng cáo rùm beng mình. Trước tiên chúng phải hướng đồng bào chúng ta mà xin lỗi đi."
Tần Lạc xua tay, ý bảo mọi người bình tĩnh lại. Vừa cười vừa nói: "Khác nhau của anh hùng cùng cẩu hùng, chỉ là người sau tại khi bị đòn thì cầu xin tha thứ, còn người trước tại khi bị đòn thì phản kích. Không hơn."
"Tôi phản kích, tôi là anh hùng. Mọi người theo tôi cùng nhau phản kích, mọi người đều là anh hùng. Anh hùng không liên quan tới giới tính, không liên qua tới tuổi, không liên quan tới hình dáng, cùng khí chất, tiền tài, thân phận, địa vị đều không có liên quan gì —— chỉ có liên quan với một thứ, đó là: hành động."
Tần Lạc mỉm cười nhìn về phía đông dảo đồng bào đứng ở trên quảng trường, tràn ngập tình cảm nói: "Lúc tôi vừa tỉnh lại, nghe nói mọi người vẫn còn đứng ở chỗ này —— từ sáu giờ tối qua, cho tới gần bốn giờ chiều hôm nay —— đã đứng hơn hai mươi mốt giờ. Trong lúc đó còn gặp phải sự tập kích bạo lực cùng đánh đập của đám cảnh sát bất lương —— trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ chua xót, lại cảm thấy kiêu ngạo thay cho mọi người."
"Có người nói người Trung Quốc hèn nhát, tôi không tin. Có người nói người Trung Quốc ích kỷ, tôi không tin. Có người nói người Trung Quốc không có tinh thần hi sinh, tôi cũng không tin. Có người nói người Trung Quốc là năm bè bảy đảng —— mọi người có thể đứng ở chỗ này, chính là minh chứng tốt nhất."
Thanh âm của Tần Lạc không cao, cũng không có cố gắng tận lực đi kích động mọi người . Trên mặt của hắn cười tủm tỉm, như là đang cùng người nhà nói việc trong nhà vậy.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, nghe chăm chú, nghĩ chăm chú.
Không có ai nói chuyện, không có ai tranh cãi ầm ĩ, tâm tình của mỗi người đều không kìm long được bị hăn lây nhiễm.
"Tất cả mọi người đều biết, chúng ta sở dĩ đứng ở chỗ này, mục đích chỉ có một: yêu cầu Pháp giải trừ lệnh cấm đối với thuốc Trung y. Cho người Trung Quốc quyền sử dụng thuốc Trung y một cách hợp pháp."
Cười cười, Tần Lạc nói: "Đương nhiên, bây giờ biến thành hai cái mục đích."
"Thứ nhất, chúng ta yêu cầu Pháp bãi bỏ lệnh cấm đối với thuốc Trung y. Thứ hai, yêu cầu chính phủ Pháp hướng chúng ta xin lỗi vì hành vi bạo lực của cảnh sát Paris đêm qua, trừng phạt nghiêm khắc cảnh sát gây chuyện, đồng thời bồi thường cho các loại thương tổn của chúng ta."
Tần Lạc nói: "Chính là hai yêu cầu này. Cũng chỉ có hai yêu cầu này. Nếu như bọn họ cự tuyệt bất luận một cái yêu cầu nào —— tôi sẽ an vị ở chỗ này, một bước cũng không rời."
"Chúng ta cũng đứng ở chỗ này cùng anh, một bước cũng không rời." Đại hán râu rậm hô.
"Đúng. Kiên trì đến cùng."
"Chúng ta muốn thuốc Trung y hợp pháp —— chúng ta muốn trừng phạt nghiêm khắc cảnh sát gây chuyện.”
Tần Lạc nói khiến cho lòng mọi người cộng hưởng mãnh liệt, vô số người kêu lên trong lòng quyết định: muốn cùng Tần Lạc cùng tiến cùng lui.
"Tôi không nói cảm ơn. Hai chữ này quá nhẹ." Tần Lạc vừa cười vừa nói."Trung y là của chúng ta, cũng là của mọi người. Tôi tin tưởng chúng ta làm như vậy là đáng giá."
Tần Lạc đem loa giao cho Triệu Tử Long, sau đó ngồi ở chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không vận động, cũng không nói rời khỏi. Một bộ dáng như lão tăng nhập định . Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
"Tần Lạc tiên sinh." Riley nhìn Tần Lạc nói: "Ngài không nên lại kích động long căm thù của đồng bào —— việc này đối với giải quyết vấn đề không có bất cứ sự trợ giúp gì. Chỉ là mang đến tai nạn cho bọn hắn —— "
Tần Lạc liếc mắt nhìn nàng, nói: "Đêm qua cũng đã xảy ra tai nạn. Nếu như bọn họ vẫn đang không biết kẻ thù của mình là ai, thậm chí chưa từng nghĩ tới muốn trả thù mà nói —— bọn họ liền hoàn toàn hết cứu."
"Các người muốn trả thù như thế nào?" Riley không tức giận hỏi."Đem người thương tổn các người ra đánh cho thỏa chí sao?"
Tần Lạc cười cười, nói: "Cô nói thẳng cho tôi biết, hành vi của chúng tôi có thể mang đến phiền phức cho các cô hay không?"
"Không sai. Thế nhưng…. "
"Chỉ cần có thể mang đến phiền phức cho các người. Chúng tôi sẽ kiên trì làm tiếp nữa." Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
"…."
"Cô không rõ. Người Trung Quốc tuy rằng chịu đủ đau khổ cùng khi dễ, nhưng là trong xương của bọn họ là ngạo khí, là tuyệt đối không khuất phục. Vết thương của chúng tôi không thể vô ích, máu của chúng tôi không thể chảy không. Chung quy cuối cùng sẽ có người nước Pháp phụ trách chuyện này —— chúng tôi nhất định phải đợi được kết quả."
"Người điên." Riley mắng.
Tần Lạc cười cười, không làm đáp lại.
Nếu muốn thành công, phải điên. Để thuốc Trung y có được địa vị hợp pháp tại Châu Âu, mình liền điên một hồi đi.
Ta muốn . Ngươi có. Phải cho.
Bởi vì Tần Lạc trấn thủ, quần chúng biểu tình trên quảng trường phủ thị chính khôngg hề lớn tiếng lớn xôn xao tranh cãi ầm ĩ nữa. Thế nhưng, loại thủ vững trầm mặc này càng làm cho người ta cảm giác được áp lực hơn.
Đúng lúc này, trên đường lớn phía Tây Nam của phủ thị chính, tại dưới sự bao quanh bảo hộ của hai chiếc xe màu đen một trước một sau chạy vùn vụt, một chiếc Rolls-Royce cực kỳ xa hoa chậm rãi chạy tới.
Chiếc xe dừng lại tại góc của quảng trường phủ thị chính, cửa xe rất nhanh bị người đẩy ra, sau đó trong hai chiếc xe màu đen trước sau có bốn người nam nhân áo đen thân thủ nhanh nhẹn, bốn người phụ trách gác ở bốn phía, có bốn người khác tụ tập tại trước cửa xe Rolls-Royce , như là chúng tinh phủng nguyệt (– sao vây quanh trăng sáng) nghênh tiếp chủ nhân của bọn họ .
Cửa xe bị người giật ra, đi ra đầu tiên đó là người hầu Carlise tóc bạc mặc áo đuôi tôm trên người, cổ thắt nơ hình con bướm. Sau khi hắn đi ra, cũng cùng các bảo tiêu khác như nhau, đứng hầu ở bên cạnh, hướng phía trong cửa xe cùng chờ đợi.
Tiếp đó, vương tử Philip anh tuấn bất phàm mới đi ra. Hắn mặc một thân tây trang màu đen, quần áo bên tỏng màu trắng cùng với thắt một cái cà vạt màu đen. Điều này làm cho hắn có cảm giác trang trọng nghiêm túc, lại trang nhã tự nhiên chin chắn.
"Vương tử điện hạ, người của chúng ta đã xác định được vị trí của Lệ tiểu thư." Carlise khom người nói: "Nàng ở tại đầu tiên của đội ngũ phía trước.”
"Nga. Chúng ta liền đi qua đi." Philip gật đầu nói.
"Chỉ là bên kia có rất nhiều phóng viên xúm lại. Nếu như vương tử điện hạ đi qua mà nói —— có khả năng sẽ bị phóng viên vây khốn." Carlise cẩn thận nhắc nhở nói.
"Như vậy là hay nhất." Philip cười ôn hòa "Ta có thể đem kiện tin tức tốt đi qua ngòi bút của phóng viên truyền bá đi ra. Nói như vậy, có tính là giúp bọn hắn xé rách mở lỗ hổng đầu tiên hay không?"
"Đúng vậy. Chỉ là vương tử điện hạ phải hi sinh quá lớn một chút." Carlise nói.
"Không. Carlise. Đây không coi là hi sinh." Philip nghiêm túc nói. Hắn chỉ vào đoàn người trên quảng trường, nói: "Bọn họ mới là hi sinh lớn. Việc ta làm —— chỉ là một việc đúng với một chính trị gia đạt tiêu chuẩn phải làm. Ta muốn, ta đem yêu cầu của ta phát đến trong nước, những người kía trong vương thất nhất định rất thận trọng, hẳn đã cân nhắc lợi hại rồi. Nếu bọn họ đã đáp ứng rồi, vậy liền chứng minh làm như vậy đối với vương thất là có lợi —— kinh tế của Trung Quốc mạnh mẽ quật khởi, quốc gia ngủ say nhiều năm kia hiện đang càng ngày càng cường đại —— có thể, chúng ta cần sự hữu nghị của bọn họ." Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
"Thế nhưng, mong muốn ban đầu của vương tử điện hạ không phải là như thế này."
"Này có cái gì khác nhau sao?" Philip hỏi ngược lại."Đi thôi. Chúng ta đi xem Lệ tiểu thư. Những tên thô bỉ này, làm sao có thể làm cho nàng bị thương chứ?"
"Vương tử điện hạ, xin chú ý ngôn từ của ngài. Này có thể sẽ khiến cho ngoại giao nổi lên một cơn lốc."
"Không cần khẩn trương. Carlise. Tiếng ta nói rất nhỏ, chỉ có ông mới có thể nghe thấy." Philip tiêu sái nhún nhún vai , vừa cười vừa nói.
Quả nhiên, khi Philip mang theo đội ngũ bảo tiêu hoa lệ vừa xuất hiện tại tuyến đầu của đội ngũ biểu tình, liền như đại lục mới được phát hiện, các phóng viên xúm lại trong ba tầng ngoài ba tầng. Bọn họ không có biện pháp phỏng vấn được nhân vật chính lần này là Tần Lạc, đã sớm uất nghẹn khẩu khí. Không nghĩ tới lại làm cho bọn họ đợi được một vương tử, cái tin tức này một khi đăng, càng có thể hấp dẫn ánh mắt của công chúng.
Phải biết rằng, một vương tử xuất hiện ở chỗ này, thì đã không phải là việc biểu tình bình thường, có khả năng còn có lực ảnh hưởng quốc tế.
"Philip vương tử, vì sao ngài lại xuất hiện tại trên quảng trường phủ thị chính này? Ngài tới muốn làm chuyện gì sao?"
"Philip vương tử, ngài cảm thấy thế nào đối với người Trung Quốc tụ tập tại quảng trường biểu tình ?"
"Thuỵ Điển cũng là thành viên của Liên Minh Châu Âu, Philip vương tử cho rằng thuốc Trung y có thể thu được địa vị hợp pháp ở Châu Âu hay không?"
"Philip vương tử —— "
Không thể không nói, Philip đã có kinh nghiệm nhìn quen tràng diện lớn như vậy, bị gần trăm phóng viên vây khốn cũng không chút không tỏ ra hoảng loạn. Hắn vẫn đang duy trì hình tượng phong độ tốt đẹp, thản nhiên cười nói: "Ta đến thăm bạn tốt Lệ Khuynh Thành của ta. Lần này nàng bị thương trong sự kiện biểu tình, ta phi thường khổ sở."
Lệ Khuynh Thành? Ai là Lệ Khuynh Thành?
Tất cả phóng viên trong lòng đều nhanh chóng muốn tìm kiếm cái đáp án này.
Nữ nhân được vương tử nhìn trúng, nàng đã không hề là nữ nhân bình thường.