Chương 500: Hắn không phải vương tử, anh mới là vương tử!

Đúng vậy, vương thất thì không cho phép những tin tức như vậy truyền ra ngoài. Không có người nào trách cứ, bàn tán nhiều về một người phụ nữ có tiếng xấu không biết lễ nghi, bởi vì mọi người cảm thấy điều đó là tố chất của cô ta. Còn so sánh với giới thượng lưu, việc mắng chửi, nói thô tục dường như là đặc quyền duy nhất của người bình thường.

Nhưng bọn họ sẽ trách cứ công chúa. Trách cứ công chúa đã không giữ gìn tốt phong độ và lễ nghi của hoàng thất, rồi sẽ nhạo bang cô ngu muội không biết gì.

Lệ Khuynh Thành đoán chắc bọn họ sẽ nghĩ đến chuyện đó, cho nên cô mới đột nhiên có một cái bạt tai dứt khoát như vậy, để không cho họ có đường lui nữa.

Zhala Qian Không bảo vệ sĩ lập tức động thủ, mà nhìn sang phía Philip mà nói: “Biểu ca, nguyên do mọi chuyện anh cũng thấy rồi đấy, anh hẳn là biết xử lý như thế nào chứ?”

“Chuyện này…” Philip cũng trở nên khó xử. Hai bên không ai chịu ai, hơn nữa, Lệ Khuynh Thành lại động thủ đánh người… Hắn đúng là muốn theo đuổi Lệ Khuynh Thành, nếu cần phải nói thẳng ra là hắn rất muốn lấy lòng cô. Nhưng bây giờ công chúa đang vào thế bất lợi, hắn sao có thể làm gì để Zhala Qian xin lỗi Lệ Khuynh Thành được?

Rõ ràng giải quyết chuyện này thật khó khăn, nói chung là chỉ có thể nói đạo lý mới xong.

“Em biết biểu ca rất khó xử” Zhala Qian như là một tiểu cô nương có thiện ý giải quyết cất lời: “Vậy, em sẽ không quấy rầy nữa”.

Cô thậm chí cũng không nhìn lại Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, nói với Philip một câu sau đó liền mang theo tùy tùng của mình đi ra ngoài. Beth mặc dù trong lòng không phục, nhưng là do phải theo chủ nhân nên bà cũng không thể làm khác được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Khuynh Thành một cái rồi bước nhanh đuổi theo Zhala Qian.

Ra khỏi 1993, một chiếc xe Bingley màu đen chậm rãi mở cửa, Zhala Qian ngồi vào trong xe, vẻ mặt xinh đẹp hồn nhiên tươi cười đã lập tức biến mất.

“Tôi muốn biết tất cả thông tin về bọn họ”. Zhala Qian vẻ mặt âm trầm nói.

“Công chúa, chuyện này bỏ qua như vậy được sao? Tôi không nghĩ đến một cái tát, nhưng mà tôn nghiêm của hoàng thất không thể bị xâm phạm”. Beth tỏ vẻ phẫn nộ nói.

“Vậy cô bảo tôi nên làm gì bây giờ?” Zhala Qian lạnh giọng hỏi: “Thông báo cảnh sát Pari đến bắt bọn họ lại, sau đó tôi và tên của bọn họ sẽ cùng được lên trang đầu của báo chí, để rồi tôi sẽ bị ghê tởm, các Biểu huynh muội nhạo báng là chỉ biết giả bộ thanh cao, giả bộ ưu nhã sao?

“…” Beth không lên tiếng, cũng không dám lên tiếng nói chuyện này nữa. Bà biết rằng công chúa đáng cố kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng.

Đột nhiên Zhala Qian nở nụ cười, rồi nói: “Nhưng lần này tới đây quả thực không sai, xem ra, biểu ca rất thích ả gái điếm kia. Nếu không anh ấy đã không khó khăn trong việc ra quyết định như vậy”.

“Như vậy sao được? Ngài nên lấy công chúa là hôn phu mới đúng chứ”. Beth nói phụ họa theo.

“Beth, cái bạt tai lúc này đã không uổng phí. Bây giờ tôi đã kích động sự tức giận của cô ta, khiến cho cô ta không khống chế được bản thân mà làm ra những hành vi thô tục không chịu nổi như vậy, cũng sẽ làm cho biểu ca nhìn thấy hình ảnh xấu của cô ta… tôi nghĩ rằng, bây giờ hẳn là biểu ca đã biết người nào mới là người thích hợp làm thê tử của người. Một phụ nữ như vậy không thể bước vào cánh cửa của vương thất, cũng không thể trở thành trợ thủ đắc lực cho người được”.

“Vương tử Philip là một người thông minh, ngài đi lạc đường sẽ biết cách quay lại”. Beth nói: “Ngài sao lại có thể thích loại phụ nữ bạo lực dã man như vậy được chứ? Mặc dù hắn muốn làm như vậy thì vương thất Thụy Điển cũng sẽ không đồng ý”.

“Đúng vậy”. Zhala Qian gật đầu nói tiếp: “Tôi nghĩ, cậu và mợ cũng có thể đã có một phần thông tin có liên quan đến người phụ nữ kia rồi… còn chuyện xảy ra tối hôm này tốt nhất cũng nên được truyền đến tai cữu mẫu. Đương nhiên, chuyện này không phải tôi làm, cũng không phải cô làm”.

“Đúng vậy, công chúa điện hạ. Tôi biết phải làm như thế nào”. Beth cung kính nói: “Tôi sẽ thông qua Lihua để truyền đạt chuyện này tới vương hậu Luo Zi Qian. Bà ấy chắc chắn sẽ ngăn cản vương tử kết giao với người phụ nữ đó”.

Zhala Qian rất hài lòng với cách xử lý của Beth, nhìn cô mà nói: “Trả thù cô ta có trăm cách, bắt bớ bọn họ không nghi ngờ gì đó là cách ngu xuẩn nhất”.

“Đúng vậy. Công chúa điện hạ đã suy nghĩ thật chu toàn”. Beth nịnh nọt.

“Còn nữa, bảo người điều tra luôn cả mục đích bọn họ đến nước Pháp lần này nữa. Bất luận bọ họ có ý đồ gì, tôi đều phải khiến bọn họ phải thất vọng mà ra về”.

“Vâng, thưa công chúa điện hạ”.

Sau khi Zhala Qian rời đi, Lệ Khuynh Thành cũng hướng đến cáo từ vương tử Philip: “Cảm tạ vương tử Philip đã có thịnh tình mời. Tôi rất vinh hạnh khi được tham gia buổi yến tiệc tối nay. Rượu Brandy hương vị rất ngon, tôi rất thích. Chúng tôi đến đây đã đem lại nhiều rắc rối cho vương tử Philip, xin được thứ lỗi nhiều lần. Xin lỗi ngài!”

Vương tử Philip ôn hòa cười nói: “Tôi nói rồi, mong muốn của tôi là được làm bạn với cô. Nếu như cô coi tôi là bạn của cô thì sẽ không phải nói những lời như vậy”.

Dừng lại một chút rồi vương tử nói thêm: “Nói chung, sau khi nói những lời khách sáo như vậy, tôi có thể có vinh hạnh được đưa cô trở về không?”

Lệ Khuynh Thành thản nhiên cười nói: “Cám ơn. Không cần đâu. Tôi cùng bạn của tôi muốn đi bộ trên đường một chút, nhân tiện ngắm cảnh đêm của Pari một lần”.

“Đúng vậy. Cảnh đêm ở Pari quả thật là một trong những cảnh sắc đẹp nhất trên thế giới. Các bạn không nên bỏ qua”.

“Hẹn gặp lại”. Lệ Khuynh Thành nói.

“Hẹn gặp lại. Hi vọng còn có cơ hội gặp lại Lệ tiểu thư”. Philip nói.

Tần Lạc cũng cười cười từ biệt Philip, sau đó cùng sánh vai với Lệ Khuynh Thành rời đi.

“Bọn họ thực sự là quan hệ bạn bè sao?” Philip nhìn bóng người đẹp rời đi, như nói với một người nào đó.

“Đúng vậy. Chúng ta thu thập thông tin là như vậy”. Cơ thể cố gắng đứng thẳng Carlisle nói: “Hơn nữa, bọn họ cùng hợp tác sáng lập nên một công ty hóa mỹ phẩm rất có danh tiếng ở Trung Quốc. Tần Lạc tiên sinh… hắn đã có vợ”.

“Chỉ là, cô ấy luôn bảo vệ hắn làm cho người ta phải nghi ngờ”. Philip hoang mang nói.

“Đúng vậy”. Carlisle nói. “Cử chỉ của cô ấy rất thô bạo, không thích hợp là Vương phi”.

“Carlisle, ông già rồi. Không biết cách cảm nhận về phụ nữ rồi”. Philip cười ha ha nói tiếp: “Chẳng lẽ ông không nhận thấy gì sao? Điệu bộ của cô ấy khi đánh người trông không phải là rất đáng yêu sao? Hơn nữa, cô ấy rất thông minh. Đánh công chúa mà không hề có chuyệnn gì, trên thế giới này hỏi có mấy người làm được chuyện đó chứ?”

“Công chúa Victoria rất tức giận”. Carlisle nhắc nhở vương tử.

“Đúng vậy”. Philip nói tiếp: “Vì vậy, hành trình của bọn họ ở Châu Âu tất sẽ không được thuận lợi”.

“Vương tử vẫn đang muốn giúp đỡ họ giải quyết vấn đề thuốc trung y sao?”

“Đương nhiên. Tôi đã nói chuyện với cô ấy rồi, sao có thể thất ước chứ? Carlisle, hãy hẹn giúp ta.

Thị trưởng tiên sinh tối mai sẽ tới đây ăn cơm. Đã đồng ý nhưng tôi có chút việc riêng nên muốn nhờ ông”.

“Được, thưa vương tử điện hạ”. Carlisle khom người đồng ý.

Nói về bảng xếp hạng cảnh đẹp về đêm trên thế giới thì đứng ở vị trí thứ nhất là Lasvegas của nước Mỹ, đứng thứ hai là Pari của nước Pháp. Pari ban đêm được gọi là chốn hưởng thụ của thế giới.

Pari thực sự là một bông hoa, không chỉ có ban ngày hào hoa tuyệt đối, một cô gái tuyệt mỹ, mà suốt đêm ánh sáng cũng tỏa ra bốn phía, xa hoa lộng lẫy. Các cửa hàng ở Pari chỉ kinh doanh đến chừng bảy giờ tối, đối với những đôi nam nữ có thói quen mua sắm buổi tối thì quả thực đây là một đại cực hình. Nhưng chỉ cần bạn sẵn sang tới đây, đem thân thể mình hòa vào với chuyển động của thành phố thì bạn sẽ thấy ngay sự quyến rũ của nó.

Pari sắc trời bụi mưa lất phất, nhưng với vô số ngọn đèn phát sáng như ban ngày.

Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành tay trong tay đi trên đường cái với ánh đèn đường huy hoàng, không tiếng động, cảnh vật xung quanh như một bức tranh tuyệt mỹ lưu giữ mãi mãi trong ký ức con người.

“Đi. Tôi đưa anh đến một nơi”. Lệ Khuynh Thành nắm chặt tay Tần Lạc, giơ tay vẫy một chiếc taxi.

“Đi đến đâu?” Tần Lạc hỏi.

“Cứ đi sẽ biết”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói. Sau đó cô dùng tiếng Pháp để chỉ nói địa điểm cần đến với tài xế.

Xe taxi dừng lại tại một quảng trường, cách quảng trường đó không xa có một tòa cao ốc đứng sừng sững giữa trời xung quanh phảng phất những đám mây ẩn hiện. Tần Lạc ngẩng đầu nhìn ra xa hết tầm mắt mà cảm nhận.

“Đây là nơi nào vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Tòa tháp Montparnasse”. Lệ Khuynh Thành đứng bên cạnh Tần Lạc giải thích tiếp: “Hãy quên đi những gì đọc được ở những cuốn sách của Trung Quốc viết du lịch Pari, nói rằng đứng ở chỗ cao mà thưởng thức Pari vào ban đêm, đó là cảnh đẹp nhất thế giới. Pari rất ít những nơi cao, nơi cao nhất ở đây là tháp Eiffel, nhưng mà đến đó rất phức tạo, phải mua vé, rất nhiều người, nhiều đoàn, phải xếp hàng chờ thang máy, đó là một sự lãng phí… Điều quan trọng nhất là khi chúng ta leo lên đỉnh tháp Eiffel thì không thể nhìn thấy được cảnh đẹp của tháp. Cho nên, chúng ta nên lựa chọn đến tháp Montparnasse”

Lệ Khuynh Thành nhìn tòa tháp trước mặt, hào hùng, cao ngất mà nói: “Đi. Chúng ta cùng đi xem nào”.

“Được”. Tần Lạc trả lời.

Tòa tháp Montparnasse được mệnh danh là kiến trúc xấu nhất của Pari, cho nên, chỗ này khách du lịch đến ngắm cảnh cũng không nhiều. Hai người rất dễ dàng mua được tấm vé qua cửa. Sau đó, đi thang máy lên thẳng tầng thứ mười chín là đỉnh tòa tháp.

Đứng trên mái nhà tòa tháp, đầu chạm mây, chân đạp gió, có cảm giác như mình đang leo được đến nơi cao nhất của thế giới vậy.

Hướng trông ra xa, cả thế giới thu về trong đáy mắt.

Luồng ánh sáng của ngọn đèn mở ra một loạt những cảnh đẹp trông giống như một con rồng vậy, bảo tàng Louvre, quảng trường Place màu vàng, lăng mộ của Napoleon bên trong giáo đường quốc gia, du thuyền trên sông Seine, cầu Alexandre III hiện ra, đẹp không sao tả xiết.

“Lạnh không?” Tần Lạc nhìn bộ váy mỏng mà Lệ Khuynh Thành đang mặc trên người mà hỏi.

“Không lạnh”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói. “Vừa mới đánh người xong, nhiệt huyết của tôi bây giờ vẫn còn đang trào sôi đây”.

“Không ngờ rằng đột nhiên cô lại ra tay như vậy. Hơn nữa, lại còn đánh thành viên của vương thất nữa”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hành động của cô luôn khiến cho người khác khó đoán trước được, nhưng trong lòng Tần Lạc hiểu rõ, Lệ Khuynh Thành là vì muốn bảo về hắn nên mới làm như vậy.

“Tôi nói rồi, tôi là người phụ nữ có tiếng xấu. Cô ta là công chúa, là cành vàng lá ngọc thì sẽ không chấp nhặt với tôi”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói tiếp: “Đứng phải thấp hơn người một chút, ra tay phải tàn nhẫn hơn người một chút, như vậy mới có thể sống lâu được hơn một chút. Tôi chưa bao giờ bắt nạt những người có cuộc sống khốn khó hơn so với mình, bởi vì bọn họ quá yếu đuối, cho nên, với những người hơn chúng ta, họ cũng có thể bỏ qua cho chúng ta”.

“Từ chối một vương tử, có phải cần nhiều dũng khí lắm không?” Tần Lạc nhìn hàng nghìn, hàng vạn ngọn đèn dầu đang chiếu rọi trước mặt tỏa ra bốn phía xung quanh hai người, lên tiếng hỏi.

“Anh nghe và hiểu chúng tôi nói chuyện gì sao?” Lệ Khuynh Thành kinh ngạc hỏi. Cô cùng với Philip nói chuyện bằng tiếng Pháp, mà Tần Lạc thì không biết tiếng Pháp.

“Tôi nhìn vào mắt hắn là đã hiểu rồi”. Tần Lạc trả lời. Hơn nữa, tôi đã đọc qua rất nhiều bộ sách tâm lý học, một người đàn ông nếu như không có

tình cảm tốt đối với một người phụ nữ thì hắn sẽ không cố gắng thể hiện điều gì đó ra bên ngoài”.

Lệ Khuynh Thành cười cười rồi nói: “Người với người thì luôn khác nhau. Có một số người khát vọng danh tiếng, nhưng với tôi lại không có chút hứng thú gì về điều đó… Hơn nữa, anh xem tôi có thể làm một Vương phi được sao?”

“Không giống”. Tần Lạc trêu chọc mà nói tiếp: “Vương phi sẽ không tùy tiện ra tay đánh người”.

“Đúng vậy”. Lệ Khuynh Thành cũng lấy giọng trêu tức ra nói: “Hơn nữa, nếu như tôi mà làm vương phi thì cũng làm vương phi của anh thôi. Trong lòng tôi, hắn không phải là vương tử, anh mới chính là vương tử!”