Sân bay Yến Kinh. Trong đám người hối hả có một nhóm người nhỏ đang túm tụm một chỗ vẻ khác thường làm người khác phải chú ý.
Một người mặc trường bào màu đen, đeo kính râm, bế một bé gái xinh đẹp, mũm mĩm như ngọc. Ngoài ra còn có hai tuyệt sắc mỹ nữ khác đang chia nhau đứng hai bên hắn.
Một người mặc bộ đồ véc nữ màu đen, áo sơ mi màu trắng, trầm mặc không nói gì, dáng vẻ lãnh diễm như sương mai. Một người mặc bộ véc nữ màu trắng, lộ ra áo lót màu đen , thầm kín đáo nhìn xung quanh, trông tựa như ngọn lửa.
Băng hoả hai thái cực đối lập đứng cạnh nhau đã gây nên một cảm xúc trái ngược mãnh liệt làm cho người ta có một cảm giác hưởng thụ hài hoà, cân đối vô cùng tốt đẹp. Hai mỹ nữ đối lập với nhau, lại có thể dung hoà với nhau làm trái tim bao đàn ông đi ngang qua không ngừng sục sôi, kích động. Tốc độ tăng trưởng hormone trong cơ thể cũng tăng cực kỳ mạnh mẽ.
"Anh hãy nói xem cô bé trong lòng người đàn ông đó do ai sinh ra?'
"Tôi đoán là của người đẹp mặc áo đen bên trái. Anh không thấy sao, cô bé đó thường xuyên nhìn người đẹp áo đen đó sao?"
"Tôi đoán cô bé đó là con của người đẹp áo trắng. Tôi cảm thấy cô bé đó rất giống cô nàng đó. Hai mẹ con đều như hoa vậy".
"Tôi không có hứng thú với những cô bé con. Anh hãy nói xem hai cô gái cực phẩm như này, xài một đêm hết bao nhiêu tiền?'
"…"
Tần Lạc không nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh. Hắn ôm Bối Bối và nói với Lâm Hoán Khê đang đứng bên phải hắn: "Đến giờ lên máy bay rồi. Em hãy đưa Bối Bối về đi".
"Được" Lâm Hoán Khê gật đầu. Nàng giang tay đón Bối Bối từ trong lòng Tần Lạc.
"Ba ba. Con không muốn xa ba" Bối Bối ôm cổ Tần Lạc nói.
Tần Lạc hôn trán cô bé cười nói: "Thật ra ba ba cũng không muốn xa hai người".
"Thật ra mụ mụ cũng không muốn xa ba. Chẳng qua mẹ xấu hổ không dám nói ra thôi" Bối Bối chỉ vào Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc cười tươi nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Ba ba biết. Con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Phải chịu khó đọc sách. Buổi tối không được ham chơi, không được xem ti vi quá muộn. Phải lên giường ngủ sớm".
"Dài dòng. Mẹ vẫn tốt hơn. Tới bây giờ mẹ vẫn không nói với con những lời này" Bối Bối chu chiếc miệng nhỏ nhắn nói.
"Thật vậy sao? Mẹ nói gì với con?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Hắn bận việc thường xuyên ở bên ngoài nên quên mất vấn đề giáo dục Bối Bối. Nếu không chú ý để cô bé trở thành một tiểu nữ lưu manh, sau khi cô hắn quay về hắn biết nói gì với cô hắn?
"Trước tiên mẹ tắt TV, sau đó mẹ chỉ vào phòng nói con đi ngủ" Bối Bối nép vào ngực Tần Lạc, thì thào.
Sau khi nghe Bối Bối nói vậy, trong lòng Tần Lạc không khỏi hiện lên hình ảnh: Bối Bối giơng như một con chó nhỏ hùng dũng ngồi bó gối trên ghế sa * xem "Mèo và chuột". Trong lúc cô bé đang nhập thần thì bất chợt màn hình ti vi tắt phụt. Lâm Hoán Khê trong bộ đồ ngủ đứng ở phía sau lạnh lùng nói "Đi ngủ" vì vậy Bối Bối phải rời khỏi ghế sa * lên trên lầu ngủ.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mặc dù Lâm Hoán Khê vô cùng thương yêu Bối Bối nhưng Bối Bối cũng rất sợ nàng. Không nói về việc nghiêm khắc, Lâm Hoán Khê hoàn toàn có tố chất của một người mẹ hiền.
"Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Con hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ" Tần Lạc bấu gò má bầu bĩnh của Bối Bối rồi hắn chuyển cô bé sang cho Lâm Hoán Khê.
"Con biết rồi" Bối Bối lập tức bày tỏ thái độ. Cô bé tươi cười ôm cổ Lâm Hoán Khê, gương mặt nhỏ nhắn của mình ghé sát vào mặt Lâm Hoán Khê nói. "Con thích nhất là ở cùng với mẹ".
"…"
Lâm Hoán Khê ôm Bối Bối đi tới trước mặt Lệ Khuynh Thành, nàng chủ động nói trước. "Tần Lạc không biết ngoại ngữ. Lần ra nước ngoài này làm phiền chị hãy quan tâm tới anh ấy".
Lệ Khuynh Thành cười gật đầu nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ".
"Đa tạ".
"Không cần khách khí".
Hai người luôn biết sự tồn tại của đối phương. Hai người một mực tránh oan gia đối mặt với nhau. Sau khi nói những lời đơn giản đó, cả hai không hề chào hỏi, ánh mắt vội vã liếc nhìn nhau rồi chuyển đi chỗ khác.
"Em quay về đây" Lâm Hoán Khê nói với Tần Lạc.
"Được. Em hãy lái xe cẩn thận. Anh sẽ nhanh chóng quay về" Tần Lạc dặn dò Lâm Hoán Khê.
"Ba ba, hãy sớm quay về. Ngày nào con cũng nghĩ đến ba" Bối Bối ở trong lòng Lâm Hoán Khê vẫy tay nói với Tần Lạc.
"Được" Tần Lạc gật đầu.
Đợi khi hành ảnh của Lâm Hoán Khê biến mất ở đại sảnh sân bay, Lệ Khuynh Thành ôm cánh tay Tần Lạc, nàng hung tợn nhéo vào hông hắn một cái.
Tần Lạc buồn bực, kêu lên một tiếng đau đớn rồi nói: "Em đang làm gì vậy? Anh không có chọc em".
"Cô ấy chọc em" Lệ Khuynh Thành cười tươi nói.
"Sao cô ấy có thể chọc giận em?" Tần Lạc ngơ ngác. "Không phải hai người vừa nói chuyện rất vui vẻ sao?"
"Anh vẫn không hiểu hay giả bộ không hiểu" Lệ Khuynh Thành tức giận nói: "Cô ấy ôm Bối Bối tới trước mặt em bảo em hãy quan tâm chu đáo tới anh hộ cô ấy. Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu ý tứ của cô ấy sao? Cô ấy muốn nói với em rằng: Người đàn ông này là của tôi, tôi đối xử tốt với cô, cô hãy giúp quan tâm hộ tôi. Cô ấy cũng khiêu chiến trực tiếp với em, chính thức tuyên bố anh là của cô ấy".
"Phức tạp vậy sao?" Tần Lạc mở to mắt nhìn. Hai mỹ nữ chỉ nói mấy câu ngắn ngủn như thế mà cũng đã chiến đấu với nhau sao? Tại sao mình không nhìn ra bất kỳ điều gì vậy?
"Đương nhiên" Lệ Khuynh Thành nói. "Còn nữa, cô ấy một mực đứng bên phải anh. Anh có biết ý tứ là gì không?"
"Không phải em vẫn đứng bên trái anh sao?' Tần Lạc buồn bực nói. Hắn vẫn cảm thấy mình không thông minh, cũng không ngốc nghếch nhưng tại sao chuyện hôm nay hắn hoàn toàn không hiểu gì vậy hả trời?
"Nam trái, nữ phải" Lệ Khuynh Thành thở hổn hển nói. "Anh đứng bên trái, cô ấy đứng bên phải, tỏ ra hai người mới là đôi thực sự, em đứng bên trái thì tính toán cái nỗi gì? Nếu không tỏ vẻ em chỉ là đồng nghiệp của anh, tỏ vẻ em chỉ là vợ hai, cô ấy mới chính là Chính cung Hoàng hậu, có thể quang minh chính đại đi tới nhờ em quan tâm tới anh. Yêu cầu này vô cùng hợp tình hợp lý. Ngay cả phản công em cũng không làm được. Ván này em đã thua trắng rồi".
"…".
Nhìn thấy ánh mắt trợn tròn, sắc mặt không thể hiểu nổi của Tần Lạc nhìn mình, Lệ Khuynh Thành cười duyên dáng nói: "Thế nhưng mọi chuỵên bây giờ mới bắt đầu. Khi tới Pháp, em quan tâm tới anh như nào hoàn toàn do em quyết định. Em có muốn mang anh đi tắm rửa sạch sẽ, vặt lông bỏ vào nồi nấu ăn, cô ấy cũng bất lực".
'…"
Nhìn thấy cô gái này cười như đường mật nhưng giọng nói lại đằng đằng sát khí, Tần Lạc bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình đưa nàng cùng đi Châu Âu có chính xác hay không nữa?
"Đi thôi. chúng ta tới Paris. Chúng ta cùng bỏ trốn" Lệ Khuynh Thành ôm cánh tay Tần Lạc sải bước đi tới cửa.
"Không nên như vậy" Tần Lạc muốn tránh ra. "Có người sẽ nhìn thấy".
Lần này tới Paris không chỉ có Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, còn có Tô Xán, phiên dịch của đoàn đại biểu đi hàn Quốc. Tiểu tử này tinh thông ngoại ngữ, hắn không chỉ tinh thông tiếng Hàn, mà còn am hiểu tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Nga. Hắn thật sự là một thiên tài ngoại ngữ.
Sau khi Tần Lạc hoàn thành cuộc đấu ở Hàn Quốc, hắn mang theo đại biểu của nhất môn, nhị phái về nước trước. Tô Xán và những đại biểu y học khác mới về nước hôm qua. Bởi vì tất cả danh tiếng đã bị Tần Lạc đoạt hết lần trước nên khi bọn họ quay về cũng khá buồn tẻ, lại càng không có cảnh hoành tráng vạn người ra sân bay đón tiếp.
Thế nhưng đất nước cũng không quên công lao của mọi người. Thái bộ trưởng đã đặc biệt tổ chức tiệc thiết đãi những người này. Hơn nữa bộ trưởng còn để bọn họ được hưởng các loại phúc lợi và đãi ngộ khác nhau. Lần này đã khuất nhục Hàn y, làm vẻ vang đất nước, nhất định cũng sẽ được thưởng rất nhiều tiền.
Mặc dù tối hôm qua Tần Lạc không tới chỗ Lệ Khuynh Thành nhưng hắn cũng không thể ngay lập tức quay về với Lâm Hoán Khê. Hắn bị bộ trưởng Thái kéo đi tham dự tiệc rượu. Hai người còn nói chuyện một lát rồi hắn mới quay về nhà.
Thái Công Dân hỏi Tần Lạc lần tới Châu Âu này mang theo người như thế nào. Tần Lạc nghĩ ngay tới Tô Xán, muốn mang hắn đi. Tiểu tử này cũng đồng ý đi theo Tần Lạc. Sau khi quay về từ Hàn Quốc, không có một ngày nghỉ hắn lại tới Paris.
Bởi vì khi ở Hàn Quốc xảy ra chuyện ám sát bằng súng, suýt chút nữa giết chết Tần Lạc, báu vật của quốc gia. Bộ trưởng Thái thật sự không yên tâm về an toàn của hắn, không biết ông đã gọi điện cho ai đó bảo cử một vệ sĩ tới bảo vệ cho mấy người.
Đó là một người đàn ông gầy tong teo, một gương mặt tròn bình thường. Nếu anh ta lẫn vào đám đông thì sẽ nhanh chóng không để lại ấn tượng nào cả. Tần Lạc chỉ biết anh ta được gọi là Qua Nhĩ, hắn không biết bất kỳ điều gì khác. Anh ta không nói, Tần Lạc cũng không hỏi.
"Sợ cái gì?" Lệ Khuynh Thành liếc nhìn hai người Tô Xán, Qua Nhĩ nói: "Cô ấy chưa có ý kiến. Chẳng lẽ bọn họ có ý kiến gì sao?"
Tần Lạc bị Lệ Khuynh Thành làm cho mơ mơ màng màng. Hắn biết khi đấu võ mồm, hắn căn bản không phải là đối thủ của nàng nên cứ để mặc cho nàng xử trí.
………….
…………….
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Paris đã vào đêm khuya. Tuy toàn bộ thế giới phảng phất giống như một chiếc chén nhỏ được một bầu trời đầy sao chiếu sáng nhưng bầu trời vẫn mờ mờ, ảo ảo, không khí ẩm ướt, thoạt nhìn giống như nơi này vừa trải qua một cơn mưa to.
"Em rất chán trời mưa" Lệ Khuynh Thành nói.
"Vì sao?' Tần Lạc hỏi. "Không phải tất cả phụ nữ đều thích trời mưa sao? Trời mưa rất lãng mạn mà".
"Em cảm thấy trời mưa rất lãng phí bởi vì nó làm bẩn đôi giày mới mua của em" Lệ Khuynh Thành nói. "Rồi, anh còn nghĩ em là loại phụ nữ đa sầu đa cảm sao?'
"Không phải" Tần Lạc dứt khoát lắc đầu. Từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy Lệ Khuynh Thành quá đa sầu, đa cảm quá. Một người phụ nữ dám chửi ông mình là "lão già kia, còn có chuyện nào nàng không dám làm sao? Một người phụ nữ như vậy có thể được coi là đa sầu đa cảm sao?
Cô ấy không thể nào bắt chước được điệu bộ yếu ớt đa sầu đa cảm như Lâm Đại Ngọc, mà hoạt bát, chua ngoa, đanh đá như Vương Hy Phượng.
"Em cũng cảm thấy em không phải là người phụ nữ đa sầu đa cảm" Lệ Khuynh Thành nói. "Em là một người phụ nữ khêu gợi như ánh nắng mặt trời".
"…"
"Thế nào? Chẳng lẽ anh cảm thấy em là một người phụ nữ mơ mộng sao?"
"Không có. Em giống như Vương Hy Phượng"