Chương 429: Chảy máu

Nước biển hơi lạnh.

Tuy Tần Lạc và Tô Tử mấy ngày gần đây tình chàng ý thiếp, thiên dương chi mạch của hắn đã giảm bớt khá nhiều nhưng huyết khí trong cơ thể hắn vẫn dồi dào hơn những người bình thường, nhiệt độ trong cơ thể hắn cũng cao hơn nhiệt độ cơ thể người thường khá nhiều.

Vì thế với độ lạnh như vậy đối với hắn mà nói không có gì nguy hiểm.

Ngược lại Mễ Tử An không hề phòng bị sau khi bị rơi xuống biển đã uống liên tiếp mấy ngụm nước biển sau đó hai tay, chân nàng đập loạn xạ, nàng gắng sức nổi lên trên mặt nước.

Nàng không biết bơi.

Tần Lạc sợ Mễ Tử An bị nước biển nhấn chìm, hắn cũng sợ tay súng vẫn ở bên trên chưa bỏ đi nên hắn đành phải kéo người Mễ Tử An bơi tới một chiếc phà đang bỏ neo ở bên cạnh.

Hô!

Sau khi tựa người vào sườn tàu, Tần Lạc mới kéo Mễ Tử An từ trong nước biển lên và gọi: "Mễ Tử An, chị thế nào rồi?"

Mễ Tử An không trả lời, nàng chỉ hoảng loạn ôm chặt lấy người Tần Lạc sau đó nàng nôn khan, nước biển mặn chát tràn đầy bụng nàng, làm dạ dày của nàng như sôi lên, làm nàng nôn tới tê tâm liệt phế.

"Chị không sao chứ? Có việc gì không?" Một tay Tần Lạc vịn vào sườn tàu để cho hai người khỏi bị rơi vào lòng biển sâu, một tay hắn ôm lấy người Mễ Tử An, lo lắng hỏi.

"Tôi không sao". Mễ tử An yếu ớt trả lời.

"Không việc gì là tốt rồi". Tần Lạc nói. "Chúng ta phải nghĩ cách thoát hiểm".

Tần Lạc chưa nói xong, "vù" một tiếng, một phát súng bắn xuống biển gần chỗ hai người đang ẩn nấp làm nước biển bắn tung lên.

"hung thủ vẫn chưa đi". Tần Lạc hô to. "Mau hít sâu".

Tần Lạc cũng không quan tâm tới việc Mễ Tử An giãy giụa, hắn liền ấn đầu nàng sâu xuống làn nước biển sau đó hắn cũng hít một hơi thật sâu, lặn xuống, kéo theo Mễ Tử An lặn qua đáy phà sang bên kia.

Từ điểm rơi của viên đạn vừa bắn xuống có thể thấy tên sát thủ đang ở trên tàu thủy, ngay trên đầu hai người.

Đòn bắn lén đầu tiên không đạt được mục đích, hắn dĩ nhiên sẽ không vì thế mà từ bỏ nhiệm vụ của mình, vẫn chạy lên tàu đuổi giết, có thể thấy tên sát thủ này hung tàn, không kiêng dè gì cả, quyết đuổi giết hai người tới cùng.

Ừng ực!

Ừng ực!

Người không biết bơi lội có tính sợ nước trời sinh, ngay khi Mễ Tử An chìm hẳn vào trong nước, nàng hốt hoảng há hốc miệng ra do đó nước biển không ngừng tràn vào miệng nàng.

Thân hình nàng càng lúc càng giãy giụa mạnh, chân tay vung loạn xạ giống như có thâm cừu đại hận với Tần Lạc. Tư thế của nàng như thế là ai ngăn cản ta nổi lên mặt nước, ta liều mạng với người ấy.

Không khí.

Nàng cần gấp không khí.

Tần Lạc không thể biết được liệu tên sát thủ đã bỏ đi hay chưa. Nếu lúc này hắn để cho nàng trồi lên mặt nước thì cực kỳ nguy hiểm. Tên sát thủ ở trên cao nhìn xuống, chỉ cần thấy mặt nước chỗ nào gợn sóng là bắn liền mấy phát xuống, lập tức hai mạng người đang tràn ngập sự sống sẽ biến mất.

Bản năng sống mạnh mẽ của Mễ Tử An tạo cho nàng một sức khỏe kinh người. Tần lạc đã cố hết sức ôm người nàng để nàng không nổi đầu lên, trong quãng thời gian đó mặt hắn đã bị nàng cào mấy lần, bụng và bắp chân hắn cũng bị nàng đạp liên tục.

Tần Lạc chứng kiến cảnh đầu Mễ Tử An không ngừng vùng vẫy, có vẻ nàng không chịu đựng được nữa, hắn vô cùng quýnh quáng, hắn vội vàng cúi đầu mình sát vào đầu nàng, tìm được miệng nàng, miệng hắn gắn chặt vào cái miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp như hoa anh đào của nàng.

Sau đó Tần lạc bắt đầu thổi khí của mình sang người Mễ Tử An.

Cứ như vậy quả nhiên Mễ tử An trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cứ tiếp tục ẩn núp sâu dưới biển cũng không phải là biện pháp tốt, chưa nói tới việc luồng khí của Tần Lạc thổi sang có thể giúp Mễ Tử An duy trì trong bao lâu mà bản thân Tần Lạc cũng không trụ được.

Tần Lạc khẽ đẩy người Mễ Tử An ra, ý muốn bảo nàng hãy duy trì một khoảng cách với hắn nhưng Tần Lạc không ngờ Mễ Tử An lại sợ tần lạc muốn vứt bỏ nàng nên nàng nhanh chóng tiến sát lại, ôm chặt lấy Tần Lạc, một ly cũng không rời.

Tần Lạc cười khổ, hắn hao tổn rất nhiều hơi sức cởi chiếc trường bào của mình ra sau đó hắn kéo Mễ Tử An bơi chỗ khác của chiếc phà.

Tần Lạc không thò đầu lên trước mà hắn giơ cao chiếc trường bào của mình lên, để mặc nó nổi lên trên mặt nước biển.

Bịch!

"Vù" một tiếng vang lên, một viên đạn bắn trúng chiếc áo của hắn, tiếp theo lại có liên tiếp hai viên đạn nữa cũng bắn trúng chỗ đó. Nếu Tần lạc mặc chiếc áo đó trên người thì mấy viên đạn đó đã xuyên qua người hắn.

Tần lạc thực sự chỉ muốn khóc. Tại sao tên sát thủ này vẫn chưa đi?

Sự phản ứng của cảnh sát Hàn Quốc quá chậm trễ. Tại sao cho tới giờ mà vẫn không có ai tới cứu viện cho hắn?

Quả thật cũng không thể trách cảnh sát đựợc. Từ lúc Tần Lạc bị bắn bất ngờ ngã xuống biển tới giờ vẫn chưa tới hai phút đồng hồ, bởi vì hai người chìm trong nước biển, bên cạnh Tần Lạc lại có Mễ Tử An hoàn toàn không biết bơi làm liên lụy tới hắn nên Tần Lạc mới cảm thấy thời gian dài dằng dặc, mỗi một giây trôi qua đối với bọn họ giống như một sự giày vò trong tâm can.

Tên sát thủ không chịu bỏ đi, Mễ Tử An không thể duy trì quá lâu, hy vọng chờ cứu viện của Tần Lạc hoàn toàn thất bại.

Tần Lạc lại ôm Mễ Tử An bắt đầu giãy giụa bơi về phía xa xa.

Ngay khi mới bơi được chừng mười mét, Mễ Tử An đang được hắn dìu bơi đi bị ngạt thở không chịu nổi sắp nhô đầu lên. Tần Lạc lại phải há miệng hà hơi cho nàng rồi mới tiếp tục bơi đi.

Sau mấy lần hà hơi tiếp sức như vậy, khi hai người nhô đầu lên khỏi mặt biển chính là lúc hai người đã bơi tới gần bờ một hòn đảo nhỏ bên cạnh.

Hòn đảo nhỏ này nằm sát cạnh Tế Châu, giống như đầu của một con công nhưng vấn đề là nó bị ngăn cách bởi cái cổ con công nên trông nó có vẻ cô lập.

Tần Lạc khó nhọc dìu Mễ Tử An gần như là kiệt sức lên bờ, nằm xuống một tảng đá lớn, bằng phẳng, sau đó hắn cũng nằm xuống bên cạnh, thở hổn hà hổn hển.

Bây giờ ngay cả hai người cũng không còn đủ sức nữa.

"Máu". Giọng nói yếu ớt của Mễ Tử An vang lên.

"Cái gì? Chị chảy máu hả?" Tần Lạc vội vàng hỏi, hắn cố gắng đứng dậy nhưng toàn thân hắn không còn một chút sức lực nào, giống như lần trước hắn rơi vào trạng thái thoát lực khi trị liệu thân thể cho Long vương.

"Là anh đang chảy máu". Mễ Tử An chỉ vào chỗ Tần Lạc đang nằm. Ở chỗ đó máu tươi đang chảy tràn ra, nhuộm đỏ cả tảng đá bóng loáng như ngọc.

...

Binh!

Lee Chengming đập tập tài liệu dày cộm trong tay xuống mặt bàn, anh ta giận dữ gầm lên: "Một người khiêu chiến một quốc gia? Hắn tưởng hắn là ai vậy chứ? Hiệp sĩ sắt thép sao? Hay là Otman? Hắn mắc bệnh não sao? Nếu hắn không mắc bệnh tại sao hắn lại làm cái chuyện cuồng vọng, vô lễ như vậy?"

Gã trợ thủ đứng bên cạnh dè dặt giải thích: "Đó là do báo chí nói như vậy, em cũng cảm thấy quá khoa trương, anh ta mới chỉ thắng được mấy trận đấu thôi mà".

"tao thực sự không ngờ hắn lại chính là gã Tần Lạc đó. nếu như vậy thì tao đối xử với hắn quá lịch sự". Lee Chengming cười nhạt nói.

"Đúng như vậy". Gã trợ thủ lên tiếng phụ họa. "Chúng ta đáng lẽ không nên để anh ta bước vào dự tiệc tối nay. Hiện tại cả Hàn quốc đều cực kỳ thù ghét anh ta. Anh ta chính là nhân vật không đựoc chào đón nhất".

"Nếu đã như vậy, tại sao mày không nhắc nhở tao về thân phận của hắn? Tao không biết lai lịch của hắn, chẳng lẽ mày cũng không biết hả?" Lee Chengming trừng mắt nhìn gã trợ thủ. hiện tại trong người Lee Chengming đang có một luồng tà khí uất nghẹn, luồng tà khí này không phát tiết ra ngoài, tâm trạng của anh ta không thể thoải mái được.

"Điều này". Gã trợ thủ nói vẻ khó xử. "Anh ta là bạn của Mễ Tử An tiểu thư. Hơn nữa em cũng tưởng anh ta được thiếu gia mời".

Binh!

Lee Chengming cầm cái gạt tàn thuốc lá trên mặt bàn vung lên đập vào mặt gã trợ thủ, quát: "Mày là đầu heo hả? Tao mà đi mời một thằng không ra gì như nó tới phá hỏng bữa tiệc của tao à? Mày làm trợ thủ của tao làm gì? Xem ra công việc này không thích hợp với mày nữa rồi, mày chuẩn bị đi nuôi heo đi".

"thiếu gia, tất cả là lỗi của em. Sau này em nhất định sẽ không lặp lại sai lầm như này nữa. Hãy tha thứ cho em". Gã trợ thủ không dám né tránh, gã để mặc chiếc gạt tàn đập vào đầu mình.

Sau một tiếng kêu đau đớn, một dòng máu đỏ từ trán gã chảy xuống.

Sau khi Lee Chengming nhìn thấy máu tươi từ đầu gã trợ thủ của mình chảy ra, có vẻ như cơn giận trong lòng anh ta đã được giải tỏa, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên.

Lee Chengming lấy từ trong hộp gỗ ra một điếu xì gà. Anh ta dùng kéo tỉ mỉ cắt tỉa lại và nói: "Nếu như hắn chết ở Hàn Quốc, nhất định sẽ là sự kiện làm hả hê lòng người nhất, đúng không?"

"Em nghĩ đúng như vậy". Gã trợ thủ nói. "Nhất định mọi người sẽ coi đó như một ngày lễ để ăn mừng".

Lee Chengming ngẩng đầu nhìn gã trợ thủ nói: "Thế này đi, mày hãy nghĩ cách nào để mọi người có thể hưởng cảm giác sung sướng đó, phản vậy không?"

"Đúng vậy. Em sẽ cố gắng". Gã trợ thủ nói.

"bây giờ hai người bọn chúng tới đâu rồi?"

"Người của chúng ta vẫn giám sát phía sau, bây giờ cả hai đang về đảo Tế Châu".

"Ồ, đảo Tế Châu. Như vậy tạm thời không được ra tay. Công ty đang đàm phán về một hạng mục ở đảo Tế Châu, không được để chính phủ có thêm lợi thế trong đàm phán".

"Dạ, em hiểu".

Ngay lúc đó chuông điện thoại di động trong túi gã trợ thủ vang lên.

Gã nhìn Lee Chengming nói xin lỗi, sau khi được phép gã liền đứng nghe điện thoại ngay tại chỗ.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt gã trở nên nghiêm túc.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lee Chengming hỏi.

"Anh ta và Mễ Tử An tiểu thư khi tới đảo Tế Châu đã bất ngờ bị tấn công bằng súng".

"An An có việc gì không?" Lee Chengming vội vàng đứng bật dậy.

"Việc sống chết tạm thời vẫn chưa rõ".

Sắc mặt Lee Chengming lập tức xanh mét, anh ta nói: "Nếu mọi chuyện đúng như vậy, tất cả mọi người sẽ nghĩ tao là chủ mưu, đúng không?"

"Đúng vậy". Gã trợ thủ không thể không trả lời thành thật vấn đề này. Trong buổi dạ tiệc tối hôm nay, tất cả mọi người đều chứng kiến mâu thuẫn giữa Tần Lạc và Lee Chengming. Tần Lạc vừa mới rời khỏi không lâu thì đã bị sát thủ truy sát như vậy người tình nghi số một đương nhiên chính là Lee Chengming.

"Tao quả thật rất muốn làm như vậy". Lee Chengming nói. "Thế nhưng chuyện này không phải tao làm. Tao không muốn có cảm giác bị người nghi oan cho mình".

Tay Lee Chengming nắm chặt tay kéo, gương mặt hung ác, anh ta nói với gã trợ thủ: "Chúng ta bị người khác lợi dụng. Mau đi tìm hiểu. Hãy điều tra ra những con chuột nhắt đó cho tao".

"Dạ, thiếu gia". Gã trợ thủ trả lời rồi vộ vx bước đi.

Ngay khi gã trợ thủ đi khỏi, lee Chengming châm điếu xì gà, một màn khói như sương mù mang theo một mùi hương kỳ dị tràn ngập khắp phòng.

"Là ai? Mục đích của chúng là gì? Chúng là đối thủ của mình hay của hắn?"