Đây không phải là lần đầu tiên Tần lạc nhìn thấy tượng đồng nhân châm cứu trong truyền thuyết. Khi hắn ở Đài Loan, kết mối oán thù với cha con Ngôn Thừa Hoan, để giải trừ áp lực của Hà gia, Ngôn Thừa Hoan đã đưa tượng đồng nhân châm cứu tới cầu hòa.
Mặc dù tượng đồng nhân này chỉ là sản phẩm mô phỏng, hơn nữa đã bị thu nhỏ so với phiên bản gốc nhưng giá trị của nó vẫn rất lớn.
Tượng đồng nhân quý giá trước mắt này cao hơn một thước, khí thế bất phàm, trông vô cùng sống động, cũng có thể đây là một trong hai tượng đồng nhân quý giá đó.
Nên biết rằng tượng đồgn nhân châm cứu được đúc vào thời Tống Nhân Tông. Sau khi đúc thành bức tượng thứ nhất đặt ở y quan viện triều Tống, để cho các y quan tham quan, luyện tập. Bức tượng thứ hai được mang tới đặt ở Nhân Tế Điện của Đại Tướng Quốc Tự ở Đông Kinh.
Sau khi bị nước Kim xâm chiếm, cướp đoạt mất hai bức tương đồng nhân đó. Điều kỳ quái là các nhà nghiên cứu khôgn tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về hai bức tượng đồng nhân này trong sử sách của triều đại nhà Kim.
Như vậy đồng nhân châm cứu Thiên Thánh biến mất đã mấy trăm năm rốt cục đã phiêu lạc tới đau? Hôm nay vẫn còn hay mất?
Nếu như vẫn còn tồn tại ở hậu thế, vậy bức tượng đồng nhân trước mắt này có phải là một trong hai bức đó không?
Hứa Nhược muốn dùng pho tượng đồng nhân châm cứu chưa rõ thật giả này khảo nghiệm Tần Lạc. Tượng đồng nhân "thật" đương nhiên là pho tượng châm cứu Thiên Thánh niên đại Tống Nhân Tông chứ không phải chế phẩm là ra sau này.
Nếu quả thực pho tượng đồng nhân này là một trong hai pho tượng đồng nhân châm cứu đó thì nó có giá trị nghiên cứu rất lớn. Nếu như dùng tiền để đánh giá thì nó vô giá.
Tần Lạc không trả lời ngay câu hỏi của Hứa Nhược mà hắn đi tới trước mặt pho tượng đồng nhân. Bàn tay Tần lạc tinh tế chạm vào ngũ quan, tứ chi, thân cốt, hơn nữa Tần Lạc còn tỉ mỉ quan sát vị trí các huyệt đạo trên pho tượng cùng với mọi lỗ nhỏ và kết cấu của pho tượng.
Lần đầu tiên Hứa Đông Lâm biết bảo vật của ông mình thì ra là vật này, anh ta vô cùng hưng phấn đứng bên cạnh quan sát. Tô Tử cũng biết tới điển cố tượng đồng nhân, nàng cũng biết tượng đồng nhân có ý nghĩa thế nào với y học Trung Quốc, tâm trạng nào có gì đó chua chát khi chứng kiến thái độ si mê quan sát của Tần Lạc.
Hứa nhược đứng xa bên ngoài quan sát nhìn những người đó bị kinh hãi vì bảo vật của mình, trong lòng ông ta có một loại thỏa mãn không bút nào tả xiết.
Tần Lạc chú ý quan sát rất lâu, thậm chí hắn còn ngồi xổm để kiểm tra chân và bàn chân của pho tượng.
Một lúc lâu sau Tần Lạc thốt lên: "Đây là pho tượng thật".
Một cảm giác không hề dễ chịu khi thấy bảo vật của đất nước mình bây giờ lại được cất giữ ở một nước khác.
"Vì sao lại biết là thật?" Hứa Nhược cười hỏi.
"Thứ nhất: màu sắc của đồng rất thật. Thứ hai tượng cao như người thật. Thứ ba trên thân thể tượng đồng nhân có chạm khắc ngũ tạng lục phủ cùng xương cốt. Những ngũ tạng và khí quan này được các thợ điêu khắc chạm trổ rất sống động, bởi vậy tượng đồng châm cứu đồng nhân không chỉ có ứng dụng về mặt châm cứu học mà nó cũng được dùng cho giải phẫu học. Giải phẫu học của chúng tôi còn sớm hơn cả so với phương Tây. Tôi cảm thấy đây đúng là pho tượng thật".
Hứa Nhược đắc ý gật đầu nói: "Một khi đã như vậy thì điển cố châm cứu chảy thủy ngân cũng là đúng sao?"
"Đúng vậy. Tượng đồng nhân châm cứu này vốn được dùng để khảo hạch học sinh Thái y. Trước cuộc thi, bên trong tượng đồng nhân sẽ được rót đầy thủy ngân. Thí sinh sẽ dùng loại châm thô, khi châm kim nếu một khi châm đúng huyệt đạo, lực châm đủ, dưới tác dụng của áp lực, thủy ngân sẽ chảy ra ngoài".
"Có dám so một lần không?" Hứa Nhược nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm tư đang suy nghĩ gì đó của Tần lạc hỏi.
"So như thế nào?"
"Tượng đồng nhân này có ba trăm năm mươi bốn huyệt đạo. Hai người chúng ta dùng ngân châm đâm vào. Ai đâm vào số huyệt vị chính xác nhiều nhất, người đó thắng".
Tần Lạc cười nói: "Vậy không phải tôi sẽ chiếm ưu thế sao?"
Tần Lạc tuổi còn trẻ, khỏe mạnh, kỹ thuật đâm châm lại cực nhanh nên đương nhiên hắn sẽ chiếm ưu thế hơn trước một người già như Hứa Nhược.
"Cái này cũng khó nói trước". Hứa Nhược nói. "Ý ta muốn nói phương pháp ghim châm có một điều kiện đặc biệt".
"Điều kiện gì?" Tần Lạc hỏi.
"Hai bên ghim châm phải bịt kín mắt. Manh châm".
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đồng ý".
"Được". Ánh mắt Hứa Nhược lóe thần quang, ông ta nói: "Đông Lâm, lấy châm lại đây".
"Chờ một chút". Tần lạc hô lên.
"Có chuyện gì?" Hứa Nhược nhìn Tần Lạc hỏi.
"Tôi nghĩ nên hoãn trận đấu này lại". Tần Lạc nói.
"HOãn tới khi nào?"
"Tới bốn giờ chiều. Khi đó cuộc thi y học cổ truyền giữa Trung y Trung Quốc và Hàn y chính thức bắt đầu, lúc đó chúng ta sẽ dùng trận đấu này làm cuộc thi đấu thứ nhất".
Hứa Nhược suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ta không có ý kiến gì".
"Còn nữa nếu đã coi là một trận đấu chính thức thì tiền thưởng cũng chẳng có gì thú vị, chi bằng mỗi người chúng ta đều lấy ra một bảo vật của mình làm tiền đặt cược, có được không?" Tần lạc cười ha hả nói.
Hứa Nhược sững sờ rồi ông ta cười rộ nói: "Nếu như ta đoán không sai, Tần Lạc tiên sinh đã rất thích bảo bối này của ta".
Vừa nói Hứa Nhược vừa chỉ tay vào bức tượng châm cứu đồng nhân Thiên Thánh.
"Không sai. Nếu như Hứa lão thua, ông phải tặng cho tôi bức tượng này. Đây cũng coi như là vật quy nguyên chủ, đúng không?" Tần lạc có vẻ xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói.
"Được, nếu như ta thua ta sẽ tặng tượng đồng nhân này cho tiên sinh". Hứa Nhược nói.
"nhưng nếu ta thắng thì sao? TIên sinh muốn đưa lại cho ta bảo vật gì? Mặc dù ta tuổi đã cao nhưng vẫn chưa phải là một ông lão lẩm cẩm. Nếu như tiên sinh đưa ra một bảo vật không tương xứng với tượng đồng nhân này thì giao dịch này coi như không thành".
Tần Lạc không trả lời câu hỏi của Hứa Nhược mà hắn hỏi ngược lại: "Hứa lão có Châm Cứu Đồ Kinh không?"
Hứa Nhược lắc đầu, thở dài nói: "Ta cũng biết Châm Cứu Đồ Kinh cùng với tượng đồng nhân châm cứu là một chỉnh thể không thể tách rời. Chỉ có thể dựa theo vị trí huyệt đạo của Châm Cứu Đồ Kinh mới có thể hiểu được tượng đồng nhân châm cứu. Đáng tiếc ta vẫn vô duyên chưa gặp qua".
"Nếu như không có Châm Cứu Đồ Kinh thì chứng minh tượng châm cứu đồng nhân này đối với các ông cũng chỉ như là một tác phẩm nghệ thuật hay cũng chỉ là một loại đồ cổ". Trước tiên Tần Lạc đã hạ thấp giá trị tượng đồng nhân châm cứu của Hứa Nhược rồi hắn nói tiếp: "Thế nhưng bảo vật mà tôi lấy ra trao đổi với Hứa lão lại là một bảo vật thực sự".
"Là cái gì? Còn có cái gì có giá trị hơn so với bức tượng đồng nhân châm cứu này sao? Cho dù chỉ bán nó với tư cách là một tác phẩm nghệ thuật, Hứa gia chúng ta cũng hưởng vinh hoa phú quý mấy đời". Hứa Đông lâm tò mò nói.
"Phương thuốc Kim Hạp". Tần lạc nói.
"Phương thuốc kim hạp ư? Là cái gì vậy?" Hứa Đông Lâm ngơ ngác hỏi.
"Phương thuốc Kim Hạp là gia truyền của Tần gia các anh sao? Rốt cuộc bên trong có bí mật gì? Liệu có phải là một vật có tiếng mà không có miếng không?"
(Thiếu một đoạn)
"Anh tin là có thể thắng trận đấu này với ông ta sao?" Tô Tử dựa hẳn vào trong lòng Tần lạc, dịu dàng hỏi.
"Anh đã khiêu chiến với ông ta, ông ta đã chấp nhận. Ông ta khiêu chiến với anh thì anh cũng chỉ còn cách đồng ý". Tần lạc cười nói. "Tên đã nằm trên dây cung, không thể không bắn ra. Trận đấu này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cho dù người đó là phía chính phủ hay dân thường thì cũng đặt rất nhiều hy vọng vào chúng ta. Anh không thể lùi, ông ta cũng không thể lùi. Cũng chính vì nguyên nhân đó ông ta mới lựa chọn trận đấu manh châm".
Tô Tử cười nhẹ nói: "Hẳn ông ta không biết châm cứu là sức mạnh của anh. Đối với anh manh châm lại càng không phải là chuyện khó khăn gì".
Tần Lạc lắc đầu nói: "Ông ta có ưu thế. Ông ta đã sở hữu bức tượng đồng nhân này nhiều năm, có khả ănng là mười năm cũng có thể là mấy chục năm. Ông ta đã hiểu rõ vị trí huyệt đạo của tượng đồng nhân rõ như lòng bàn tay. Ông ta có ưu thế hơn anh chính là quen thuộc với huyệt đạo trên tượng đồng nhân. Châm cứu tượng đồng nhân là căn cứ vào vị trí huyệt đạo đã đúc sẵn, không có gì chênh lệch được. Ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết chắc".
"Nếu như anh đã không có tự tin thì sao anh còn muốn đặt cược với bọn họ?" Tô Tử ngẩng khuôn mặt xinh xắn nhìn Tần Lạc nói: "Vì anh không cam lòng sao?"
"Đúng vậy. Hoàn toàn khôgn cam lòng". Tần Lạc cười gượng gạo. "Anh là một người có ham muốn chiếm giữ rất mãnh liệt. Tâm lý của anh hoàn toàn không thoải mái khi nhìn thấy bảo vật nguyên của đất nước mình lại nằm trong tay một người nước ngoài, anh chỉ muốn chiếm lấy mang về đất nước mình. Tượng đồng nhân châm cứu không chỉ là một trong những cột mốc của nền y học truyền thống Trung Quốc mà nó còn có ý nghĩa khác. Tống Nhân Tông là một người cực kỳ tôn trọng giới thầy thuốc cũng là người lãnh đạo giới y học. Ông ta đã có đóng góp phát triển y học tới cực đại. Đối với những thầy thuốc hành nghề y truyền thống mà nói thì luôn khắc sâu trong tâm trí thời kỳ phát triển cường thịnh của y học cổ truyền này. Anh mong đợi một thời kỳ như vậy lại đến".
"Ừ. Nếu lần này chúng ta tới Hàn Quốc có thể mang về tượng châm cứu đồng nhân thì phía Hàn quốc đúng là tiền mất tật mang". Trên gương mặt ngây thơ của Tô Tử hiện lên một nụ cười rực rỡ, không ngờ một cô gái có chỉ số IQ cao như nàng lại có dáng vẻ ngây thơ, mê đắm lòng người như vậy.
"Bọn họ đúng là vừa thiệt quân lại vừa mất phu nhân". Tần Lạc cười gật đầu: "Có lẽ bây giờ chính phủ Hàn Quốc đang rất hối hận khi mời chúng ta tới đây. Bọn họ vốn bừng bừng khí thế muốn giẫm nát y học truyền thống Trung Quốc chúng ta, chứng minh sự phát triển nhanh chóng của y học cổ truyền Hàn Quốc, cuối cùng lại bị đại biểu của nhị môn, nhất phái chinh chiến khắp nơi. Cuối cùng một đám thanh niên quá khích lại như dội một chậu nước bẩn lên đầu người dân Hàn Quốc. BÂy giờ danh dự của bọn họ đã bị bôi bẩn. Nếu như trận đấu tới bọn họ không thể lấy lại thể diện coi như là bọn họ đã thất bại thảm hại".
Tần Lạc cười nói: "Đối với bọn họ mà nói chuyện lần này chỉ là một tai nạn. Có lẽ sau bài học kinh nghiệm của lần này bọn họ sẽ học được cách khiêm tốn hơn. Bọn họ cũng sẽ học được cách làm người".
"Thôi được, chúng ta không cần khách khí với bọn họ. Người Hàn Quốc thua không gượng dậy nổi thì cũng giống như chúng ta thua mất mặt vậy". Tô Tử nói.
"Anh sẽ không thua". Tần Lạc tự tin nói.
"Tại sao anh có thể đưa ra phương thuốc "Kim Hạp". Phương thuốc này rất quý giá. Đó chính là việc hệ trọng để tạo phúc cho con người. Nếu như có thể nghiên cứu thành công, anh có biết nó sẽ mang lại cho đất nước bọn họ điều gì không?"
"Cho dù bọn họ có được phương thuốc đó thì đã sao?"
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Khi trở về anh sẽ sao chép lại". Tần Lạc nói: "Cái bọn họ có được chỉ là một tờ giấy".
"Nếu như bọn họ có thể nghiên cứu thành công thì sao?"
"Tuyệt đối không thể".
"Tại sao?"
Tần Lạc cười nói: "Bởi vì có một điều chỉ có anh biết mà bọn họ không biết".
Vào lúc bốn giờ tối cuộc đấu y học cổ truyền giữa Trung Quốc và Hàn Quốc mới chính thức bắt đầu nhưng giới truyền thông lại một lần nữa đưa tin: Cuộc đấu giữa Hứa Nhược và Tần Lạc đã được đẩy lên một nấc cao mới. Cả hai bên đều tạo áp lực cho thắng lợi của bản thân mình.