Chương 40: Bí mật kinh thiên động địa.

Lệ Khuynh Thành cười nhìn Tần Lạc cho đến khi hắn ngượng ngùng quay nhìn chỗ khác nàng mới khẽ nói: “Cậu rất giảo hoạt”.

“Chị cũng vậy” Tần Lạc cũng thản nhiên nói.

Hắn không biết buôn bán kinh doanh nhưng hắn không phải người ngốc nghếch. Hắn biết nếu loại thuốc bột này được đưa ra thị trường, lợi nhuận rất kinh người.

Loại bạch dược Vân Nam có giá trị hàng trăm triệu trên thị trường. Loại thuốc này của hắn có thể có thể giảm đau, chống viêm nhiễm, đặc biệt có thể khôi phục da giống như ban đầu nên chắc chắn nó càng được công chúng yêu thích.

Thượng Đế ban cho mỗi người một sở thích hào nhoáng nhưng lại không ban cho tất cả một gương mặt đẹp. Theo tính toán sơ bộ trên thế giới có rất nhiều người trên mặt có vết nám, hoặc sẹo do bệnh đậu mùa vậy nên có thể hiểu được thị trường cần loại thuốc này lớn cỡ nào.

Liệu có ai muốn lưu lại sẹo trên mặt hoặc trên người không?

Dù hắn đã chia cho Lệ Khuynh Thanh ba phần lợi nhuận đã là con số cực kỳ lớn. Đương nhiên Lệ Khuynh Thành cũng hiểu rõ điều này. Nếu không bằng vào sự khôn khéo của nàng, nàng sẽ không đồng ý phương thức hợp tác như vậy.

“Nói như vậy chúng ta xem như là anh hùng tương ngộ” Lệ Khuynh Thành cười quyến rũ.

“Đây gọi là anh hùng nan qua ải mỹ nhân” Tần Lạc nói. Hắn cố gắng không nhìn vào cổ áo xẻ rộng của nàng nhưng ánh mắt lơ đãng của hắn lai vô tình nhìn vào đó. Một sắc lang có thể kìm nén được trước tình cảnh này không?

“Tôi rất thích câu trả lời này” Lệ Khuynh Thành cầm chén trà trước mặt, giơ lên nói với Tần Lạc: “Hợp tác vui vẻ”.

“Hợp tác vui vẻ” Tần Lạc cũng bưng chén trà lên chạm với Lệ Khuynh Thành.

‘Khi tôi phát hiện vết thương ở đầu gối không để lại tí sẹo nào tôi đã muốn hợp tác cùng cậu. Cậu có biết hiện nay thị trường thẩm mỹ thu được bao nhiêu lợi nhuận không? Nguyên ở Trung Quốc đã đạt tới ba trăm tỷ”.

“Nếu như Khuynh Thành mỹ phấn da của chúng ta xuất hiện trên thị trường, tôi chắc chắn nó sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh từ ba tới năm phần phần thị trường”.

"Khuynh thành mỹ phấn da?"

“Tôi đặt tên đấy. Tên hay không?”

“Không được. tên của nó là Kim Dũng dưỡng cơ phấn”.

“Ồ. Tên đó hay hơn. Tôi không hiểu Kim Dũng là vật gì?”

“Một loại côn trùng sống trong đất ở vùng rừng già Vân Nam, cực kỳ quý hiếm” Tần Lạc cười gượng nói: “Đây cũng là vấn đề đầu tiên chúng ta phải vượt qua. Không có đủ số lượng Kim Dũng”.

Hàng mi dài mảnh, đen dầy của Lệ Khuynh Thành khẽ nhíu lại rồi nhanh chóng dãn ra, nàng hỏi: “Có nguyên liệu khác thay thế không?”

“Có. Nhưng hiệu quả chắc chắn thấp hơn bột Kim Dũng” Tần Lạc nói.

“Chỉ riêng lượng tiêu thụ hàng năm ở Trung Quốc đã trên một trăm triệu hộp. Chúng ta sẽ lấy nguyên liệu ở đâu để sản xuất bằng đó sản phẩm?” Lệ Khuynh Thành hỏi ngược lại.

"-- "

Nhìn Tần Lạc cúi đầu uống trà không nói câu nào, Lệ Khuynh Thành cười nhẹ nàng đá mũi chân vào chân Tần Lạc hỏi: “Anh chàng đẹp trai, sau khi cậu phát tài, kiếm được nhiều tiền, cậu sẽ làm gì?”

“Cưới vợ” Tần Lạc trả lời không chút đắn đo suy nghĩ.

“Không có tương lai. Có nhiều tiền thế cậu còn lo lắng về việc đó làm gì nữa? Chỉ sợ đến lúc đó cậu muốn đuổi cũng không hết phụ nữ bám theo cậu” Lệ Khuynh Thành nói. “Còn gì nữa không?”

“Xây dựng trường tiểu học Hy Vọng Tần Lạc”.

“Hả?” Lần này Lệ Khuynh Thành trợn tròn mắt không nói gì được nữa. Nàng cảm thấy nàng đang nhìn thấy một quái vật.

Người thanh niên này hoặc gọi là nam hài tử xem ra không giống như vẻ mặt thiên thần của hắn.

Từ chối lời mời ăn cơm trưa với Lệ Khuynh Thành. Hắn cũng không dám ngồi lại cùng với mấy phụ nữ đó nữa. Hắn sợ ngồi lâu không giữ được tấm thân xử nam của mình.

Tần Lạc bắt xe tới trường đại học y khoa, lúc này Lâm Hoán Khê hẳn là vẫn đang chờ hắn ở cổng trường.

Hắn vốn định gọi điện cho Lâm Hoán Khê nói nàng không cần chờ hắn cứ về trước nhưng lại sợ nàng hỏi nguyên nhân nên hắn lại thôi.

Không biết vì lý do gì nhưng Tần Lạc hy vọng Lâm Hoán Khê không biết hắn và Lệ Khuynh Thành ở cùng với nhau.

Có lẽ vào buổi tối Lâm Hoán Khê bộc lộ cho hắn biết kỳ thật “băng hỏa nhị trọng thiên” giống như nước với lửa, không thể dung hòa.

Xe taxi dừng lại trước cổng trường, Tần Lạc không nhìn thấy trước xe BMW của Lâm Hoán Khê nhưng hắn lại nhìn thấy Vương Hạo và Trần Hiểu Tuyết đang cãi nhau trước cổng.

Hai mắt Trần Hiểu Tuyết đẫm lệ kéo tay Vương Hạo không cho hắn bỏ đi. Mặt Vương Hạo cau có, chán ghét. Hắn vừa gỡ tay nàng ra vừa chui vào chiếc Mercedes-Benz màu bạc của mình rồi lái đi.

“Anh bạn, đuổi theo sau chiếc Mercedes-Benz đó” Tần Lạc nói với người tài xế.

“Anh bạn chuyện này không hay lắm” Người tài xế mỉa mai nói.

Tần Lạc không nói gì hắn mở túi lấy hai trăm đưa cho người tài xế.

“Ha, ha. Anh bạn cứ yên tâm, không mất dấu đâu” Người tài xế nói rồi nhấn ga đuổi theo.

Tần Lạc không quen thuộc đường xá ở Yến Kinh, hắn cũng không biết đã đi qua bao nhiêu phố, vòng vo thế nào, qua bao nhiêu cầu, bao nhiêu ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng chiếc Mercedes-Benz màu bạc chạy vào khu nhà xưởng ở ngoại ô Yến Kinh. Chiếc taxi đỗ lại ở gần đó.

“Bao nhiêu tiền?” Tân Lạc hỏi.

“Một trăm chín lăm đồng”.

“Tôi vừa đưa cho anh hai trăm. Năm đồng còn lại không cần phải thối”.

“Vậy không có tiền boa à?”

“Cái đó đã tính vào tiền xe rồi”.

"-- "

Người tài xế quay xe lại, cay đắng lái xe như điên.

“Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị y tế Mỹ Châu Áo Giai” Tần Lạc nhìn biển hiệu gắn ở phía trước nhà xưởng cười khẩy. Tâm lý sính ngoại của người Trung Quốc thật nặng nề, bất kỳ cái gì cũng phải dùng tên ngoại quốc. Có vẻ tên càng giống ngoại quốc thì càng có đẳng cấp hơn.

Sau khi xe của Vương Hạo chạy vào, cổng nhà xưởng lại đóng lại. Điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy quái dị.

Điều đáng nói là đang kinh doanh sản xuất, giữa ban ngày lại đóng cổng kín mít làm gì?

Theo như Tần Lạc hiểu công đóng chặt như vậy bên trong chắc chắn sẽ canh phòng rất nghiêm ngặt. Đây là vùng ngoại thành. Không biết vì lý do gì mà nhà xưởng này lại được xây dựng ở nơi hẻo lánh như vậy.

Tần Lạc đi dọc theo tường của nhà xưởng tới tường phía sau.

Tần Lạc quan sát bốn phía không phát hiện ra ai ở xung quanh. Hắn cột tà áo trường bào vào hông. Tần Lạc lui lại phía sau vài bước, lấy đà chạy tới rồi vọt lên, hai chân hắn đạp vào tường, trèo lên bờ bức tường cao hai mét.

Tần Lạc nằm bờ trên tường rào yên lặng quan sát. Hắn nghiêng tai lắng nghe, cách đó không xa có tiếng người đang nói chuyện.

“Nhị ca, gần đây ông chủ lại nhập vào một lô hàng nữa phải không?” Giọng của một thanh niên hỏi.

“Đúng vậy. Vẫn tiếp tục nhập vào” Một âm thanh khàn khàn vang lên. Trong lúc nói chuyện đôi lúc có tiếng ho khan. Chỉ nghe tiếng ho Tần Lạc cũng biết người này hút rất nhiều thuốc lá, phổi của người đó đã bị tổn thương nghiêm trọng.

“Oi, thật sự là nghiệp chướng. ong hcủ đã giàu như thế rồi. Tại sao không tiến hành làm ăn đứng đắn mà dính vào cái trò làm đóng gói hàng hóa như thế?

“Lý Lánh Tây, con mẹ cậu muốn chết hả? Chuyện này là việc của cậu à? Chúng ta là người làm công, để ý những chuyện đó làm gì? Người nào trả lương cho chúng ta, người đó là ông chủ. Chúng ta để tâm tới việc đó làm gì?”

“Nhị ca, em cảm thấy khó chịu mới nói chuyện cùng với anh”.

“Cậu có thể nói với tôi những lời này, nhưng không thể nói với bất kỳ ai. Nói cách khác cậu sẽ bị đánh chết đó. Cái thằng phụ trách nhà xưởng và ông chủ chính là họ hàng thân thích với nhau đấy”.

“Ừ. Em biết rồi. Nhị ca, ăn cơm thôi. Đến giờ rồi”.

"Đi thôi".

Tiếng nói chuyện ngừng lại, tiếng bước chân xa dần.

Tần Lạc nằm trên bờ tường lắng nghe hai người nói chuyện, hắn xác định trong nhà xưởng này có chuyện gì đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn, bên trong nhà xưởng hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ bóng dáng đi lại của mấy người ở đằng xa, phía sau nhà xưởng không có ai.

Tần Lạc nhảy xuống, ngón chân nhẹ nhàng tiếp đất. Sau đó hắn nhanh nhẹn chạy vào bên trong nhà xưởng.

Bên trong nhà xưởng âm u còn có mùi ẩm thấp.

Dựa vào con mắt chuyên môn của Tần Lạc, điều kiện vệ sinh trong nhà xưởng này không đạt để sản xuất thiết bị y tế.

Đương nhiên các xi nghiệp ở trong nước không quan tâm tới cái đó. Không có ai bắt buộc họ phải tuân thủ những quy định đó.

Chỉ cần bản thân có quan hệ tốt thì cũng có thể sản xuất chăm sóc sức khỏe ngay trong nhà vệ sinh công cộng. Một số đài truyền hình không bị ảnh hưởng bởi chính trị đã đưa tin một số xưởng làm đậu phụ vô lương tâm đã dùng dầu đen như nước cống ngầm để làm đậu phụ.

Ở đất nước Trung Quốc thần bí này bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.

Trên mặt đất chất hàng đống bộ dây dịch truyền, ống tiêm, dụng cụ nha khoa, ống dẫn mạch, vật dụng trong giải phẫu và các thiết bị khám chữa bệnh khác, còn có các thùng hàng, bao bì của một hãng sản xuất nổi tiếng trên thế giới, bên ngoài có ghi hàng hóa dùng một lần.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Tần Lạc lập tức hiểu ngay mánh khóe của Vương Hạo.

Cũng may gần đây Tần Lạc đã học được cách chụp ảnh bằng di động. Hắn liên tiếp chụp hiện trường trước mắt hắn. Sau đó hắn còn nhặt một số mẫu hàng bỏ vào túi rồi mới lén chạy ra ngoài.

Hắn vừa mới trèo lên bờ tường chuông điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên làm cho Tần Lạc thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.

Tần Lạc vội nhảy xuống đất rồi hắn móc điện thoại trong túi ra nghe. Hắn bình tĩnh hỏi: “Ai đó?”

“Là tôi’ Giọng nói thản nhiên của Lâm Hoán Khê vang lên trong điện thoại.

“Hả….. chị Lâm, chị đang ở đâu? Tần Lạc hỏi. Hắn cảm thấy giọng nói của mình có phần gay gắt.

“Trưa nay tôi phải tiếp khách. Không thể cùng về nhà ăn trưa được” Lâm Hoán Khê giải thích.

“Ha, ha. Không sao. Tự tôi về nhà cũng được” Tần Lạc nói.

“Ừ, vậy cứ thế” Lâm Hoán Khê nói.

"Gặp lại"

Sau khi cúp điện thoại Tần Lạc chạy vội ra ngoài đường, đợi tới hơn mười phút hắn mới bắt được xe quay lại Yến Kinh.

Khi Tần Lạc về đến nhà Lâm Thanh Nguyên đang ngồi ở ban công xem báo. Ông đã nhận được quyết định nghỉ hưu sớm. Mã Hữu Tài cũng đã nhận quyết định chính thức làm viện trưởng.

Trước kia Mã Hữu Tài rất bất mãn việc Lâm lão gia lãnh đạo bệnh viện. Bây giờ nắm quyền lực trong tay, hắn nhanh chóng bài trừ những người không cùng vây cánh, đề bạt những người chỉ có khả năng duy nhất là nịnh bợ người khác.

Lâm Thanh Nguyên không thể can thiệp, dứt khoát nhắm mắt cho qua, không cả tới bệnh viện.

Nhìn thấy Tần Lạc quay về Lâm Thanh Nguyên vội bỏ tờ báo hỏi: “Tần Lạc, sao chỉ mình cháu về? Hoán Khê đâu? Các cháu không về cùng nhau à?”

“Chị Lâm nói chị ấy phải tiếp khách, trưa không về ăn cơm” Tần Lạc cười nói.

“Ồ vậy chúng ta ăn cơm thôi” Lâm Thanh Nguyên nói.

“Lâm gia gia, cháu cho ông xem vật này trước” Tần Lạc cười nói.

“Vật gì vậy?” Lâm Thanh Nguyên hỏi.

Tần Lạc bỏ cái túi xuống hắn lấy các thiết bị y tế bên trong ra đặt trước mặt Lâm Thanh Nguyên.

“Đây là cái gì?” Lâm Thanh Nguyên ngạc nhiên hỏi.

“Cháu đã tìm được bảo bối. Có nó không chừng ông lại quay về làm viện trưởng” Tần Lạc trêu chọc.