Chương 395: Tất cả vì sự sống.

Một lúc lâu, sau khi cơ thể Tô Tử đã cảm nhận được hết dư vị, cô mới chủ động buôn lỏng đầu Tần Lạc ra, Tần Lạc lúc này mới từ trong chăn chui ra.

“Cảm giác cơ thể bây giờ thế nào?” Tần Lạc hỏi Tô Tử.

Tô Tử cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cũng là không có chút khí lực nào. Không có gì thay đổi cả”.

“Đương nhiên là tôi biết chuyện đó không có gì thay đổi rồi. Tôi cũng chưa chính thức chữa bệnh theo trình tự mà”. Tần Lạc nói. “Điều tôi lo lắng chính là cơ thể cô chịu không nổi”.

Im lặng một lát, sắc mặt Tô Tử như càng thêm hồng đỏ lên. Dường như đột nhiên trở nên khỏe mạnh, khẽ nói: “Không có gì đáng ngại. Chỉ là bây giờ tôi thật sự thấy không còn chút khí lực nào thôi. Ngay cả sức nói chuyện cũng không có nữa”.

Khi nói những lời này ra, tất nhiên là Tô Tử cũng có chút tự trách mình không ra gì, một mình vui sướng nhưng lại bỏ mặc Tần Lạc.

Tần Lạc biết rằng bệnh này rất nguy hiểm, hơn nữa, bệnh của Tô Tử so với hắn còn nghiêm trọng hơn. Bản thân hắn lúc nhỏ còn được sư phụ Huyền Cơ Tử dạy cho ‘đạo gia thập nhị đoạn cẩm’ cùng với ‘dẫn thể thuật’, nên mới bảo toàn được tính mạng.

Bồ Tát môn hẳn là cũng có bí phương trị liệu cho Tô Tửm chẳng qua là hai chân của cô kinh mạch bị đóng băng mà tàn phế, làm cho cô phải ngồi trên xe lăn suốt hơn mười năm trời.

Tần Lạc cũng kiểm tra mạch của Tô Tử, Cực tế, cực hoãn, thật sự giống như trong truyền thuyết vậy giống như là sự đông máu.

Đương nhiên, lúc này chỉ là tạm ngừng, nhưng ai có thể cam đoan, lúc nào đó đột nhiên không chảy lên chứ?

Bây giờ chỉ có ban ngày tình thần cô mới tỉnh táo một chút, vừa đến buổi tối đã mơ màng buồn ngủ, dấu hiệu này rất là nguy hiểm.

Cô cả ngày ngồi trên xe lăn, không làm gì tốn nhiều sức lực, vậy mà sao lại tiêu hao tinh lực nhanh đến vậy chứ?

Chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích đó chính là: tinh khí thần của cô cực kỳ yếu.

Nếu như một người mà toàn bộ tinh, khí, thần đều biến mất, như vậy hắn chính là một người chết.

Bởi vì cùng mang trong mình căn bệnh kỳ quái, cho nên hai người mới quen mà như đã thân từ lâu. Rõ ràng từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại như đã quen biết từ nhiều năm trước vậy.

Đây không phải là vừa thấy đã yêu mà là bởi vì bọn họ đã chờ đợi nhau, thật sự là đã chờ đợi rất khổ cực.

Bọn họ cũng nghe chuyện này quả thực là hoang đường, chỉ dựa vào tin đồn bọn họ biết rằng không thể tin được, nhưng rồi lại chờ mong, hi vọng đó là sự thật. Bởi vì sợ hãi nỗi thất vọng nên họ lại cố ý nói rằng thật hoang đường.

Tâm tư người bệnh vô cùng phức tạp. Người đã từng mua xổ số đều nói là trúng giải thưởng lớn thật quá xa vời, nhưng trong lòng họ có thật không hề có hi vọng trúng thưởng không?

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hai người nam nữ mấy lần gặp nhau trên giường, lại nảy sinh một thứ quan hệ tình bạn.

Không có ngượng ngùng, không cảm thấy xấu hổ, không có áy náy, cũng tuyệt nhiên không phải là tội ác, chỉ là vì còn sống!

Bọn họ không muốn chết!

Bất luận là Tần Lạc hay là Tô Tử hoặc là một người nào khác.

Tần Lạc ôm lấy thân hình gầy gò của Tô Tử rồi nói: “Không sao. Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi một lát đi. Hãy ngủ một giấc thật ngon”.

“Vâng”. Tô Tử gật đầu trả lời, rồi vùi đầu vào lòng Tần Lạc ngủ thiếp đi.

Tần Lạc suy nghĩ mọi chuyện trong chốc lát, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nên cũng nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Lúc Tần Lạc mở mắt, trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.

Lúc này, bóng tối sắp rời đi để thay vào đó là ánh bình minh. Ánh sáng buổi sớm tịch l, gió lạnh thổi phảng phất, cách đó không xa, trên mặt hồ bao phủ một làn hơi sương mù, căn phòng nhỏ lúc này trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

“Anh đã thức dậy rồi à?” Tô Tử hỏi.

Tần Lạc quay mặt đi vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tô Tử.

“Trước đây việc đầu tiên của tôi khi tỉnh lại là rèn luyện thân thể. May là gặp sư phụ cho nên tôi mới có thể sống được đến bây giờ. Bây giờ có nhiều việc hơn trước, thời gian rèn luyện thân thể ít đi nhưng đã thành thói quen, đến giờ này không thể không tỉnh lại “. Tần Lạc nói.

“Ở đây cũng có thể rèn luyện thân thể mà”. Tô Tử nói.

“Uh! Cô ngủ có ngon không?” Tần Lạc kích động hỏi.

“Tôi đang nói là đưa anh vào trong phòng rèn luyện”. Tô Tử đỏ mặt sẵng giọng nói. “Ma ma mỗi ngày đều rèn luyện thân thể ở đó. Bồ Tát môn cũng có một vài biện pháp luyện công, nhưng cơ thể của tôi không cần”.

Tần Lạc lại ôm Tô Tử vào lòng, làm cho mặt cô áp vào ngực mình, nói như cam đoan: “Cô nhất định có thể đứng lên được. Tình trạng cơ thể cô tôi cũng đã nghĩ rồi, chỉ cần tìm ra cách lấy hết luồng hàn độc đi, thì tôi có thể nghĩ ra cách sơ thông kinh mạch của cô một lần nữa”.

“Gần đây tôi có trị liệu cho một người mắc chứng bện đông lạnh dần dần, bệnh này so với bệnh tình của cô chỉ là đơn giản hơn một chút thôi. Hàn độc trong cơ thể hắn có thể dùng Thái Ất thần châm để giải quyết, sau đó lại dùng nhập thần chi cảnh đạo vào khí thể, giúp hắn sơ thông kinh mạch. Khi tôi tới thăm hắn thì bây giờ hắn đã phục hồi rất tốt. Hai tay cũng có thể vận động được, chân cũng bắt đầu có phản ứng. Không cần phải đến một năm, có lẽ là nửa năm, hắn có thể đứng lên một lần nữa. Bây giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy, trước tiên cần nghĩ cách tiêu trừ hàn độc trong cơ thể cô. Như vậy, cô mới có thể một lần nữa đứng dậy được như người bình thường”.

“Tôi tin tưởng vào anh”. Tô Tử nói. “Anh vẫn luôn mang đến cho người ta sự vui mừng xen lẫn sợ hãi. Tôi cũng muốn có cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi ấy của anh”.

“Uh. Nhất định sẽ được… Vừa lúc không có việc gì, tôi đi rèn luyện thân thể một chút đây”. Tần Lạc nói. Kỳ thật là hắn có chút trốn tránh sự nhớ nhung.

Tối hôm qua không có cơ hội phát tiết, hôm nay ôm cơ thể Tô Tử lại cảm thấy có chút động lòng, nửa thân thể phía dưới đã sớm cao ngất như tùng. Rời giường tắm nước lạnh, rồi luyện tập ‘đạo gia thập nhị đoạn miên’ một lát, hỏa khí trong cơ thể sẽ có thể được trút ra hết.

Lúc thân thể Tô Tử và Tần Lạc dính vào nhau, đã cảm nhận được Tần Lạc có chút khác thường. Tô Tử tinh thông y học sẽ không giống như một số cô gái không biết gì khi vô tình đụng phải cái đó của đàn ông lại lầm tưởng là cái chìa khóa hoặc là điện thoại di động hay một đồ vật gì đó.

Thấy Tần Lạc muốn rời khỏi giường để trốn tránh ham muốn, Tô Tử giơ tay ôm lấy cơ thể hắn mà ôn tồn nói: “Hay là chúng ta rèn luyện trên giường đi. Tôi cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi”.

Tần Lạc do dự một giây, cuối cùng không đành lòng từ chối.

Sau một màn dạo đầu, Tần Lạc cảm giác Tô Tử đã chuẩn bị tốt rồi, lúc này hắn mới từ từ đi vào bên trong cô.

Bởi vì thân thể Tô Tử rất mỏng manh, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần lướt qua là có thể bị xé rách. Cho nên, Tần Lạc rất cẩn thận từng tí một.

Tô Tử nhíu mày cảm nhận cậu nhỏ của Tần Lạc đang từ từ đi vào trong cô. Đợi sau khi cô thích ứng, Tần Lạc mới thở dài một hơi.

Sau bước tiến vào quá mức cẩn thận đó khiến cho hắn có chút cảm giác bối rối. Mặc dù hắn có cảm giác rất chặt, nhưng phần sung sướng cũng bị cảm giác bối rối kia làm phai nhạt đi ít nhiều.

“Tôi vào rồi”. Tần Lạc nói.

“Uh”. Tô Tử gật đầu. Hai tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường, vẻ mặt cô vẫn đang lộ chút hồi hộp.

“Uh…”

Sau khi làm cho Tô Tử phát ra một tiếng kêu dài, Tần Lạc đã cố gắng cho cậu nhỏ vào sâu nhất có thể.

Đến lúc này Tần Lạc mới cảm nhận được khoái cảm thực sự.

Hơn nữa, điều kỳ diệu hơn chính là, hắn có cảm giác, có một luồng khí bao xung quanh hắn, tràn ngập bốn phía, khiến hắn thật khó có thể kiềm chế được cảm xúc.

Mát lạnh, êm ái. Như cá gặp nước.

“Chẳng lẽ điều nói trong truyền thuyết là sự thật sao?” Tần Lạc kích động thầm nghĩ.

Nhưng lúc này hắn không rảnh để nghĩ đến mấy chuyện đó.

Phần thắt lưng của Tần Lạc cố gắng hoạt động mạnh, bắt đầu đánh nhịp sâu vào bên trong Tô Tử.

Đúng là: Tình cảm vượt qua vạn loài, bỏ qua mọi sự e thẹn.

Xuân tình vô hạn luôn phát lên thành tiếng.

Phút chốc suy tàn, thời trẻ qua mau.

Vậy khi lúc thanh xuân sao không say với tình xuân?

Tô Tử quay sang giúp Ma ma bày bát đũa vừa nói: “Ma ma, tôi có chuyện này muốn nói. Sắp tới tôi muốn ra ngoài ít hôm”.

Lão thái thái sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Tiểu thư, có câu này lão thân không biết có nên nói ra không”.

“Ma ma, chúng ta ở với nhau đã nhiều năm như vậy, tính tôi như nào mà bà còn không biết sao? Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi”. Tô Tử ngạc nhiên nói.

“Tiểu thư, mặc dù tôi biết cô cùng đi với phụ mã cũng là chuyện đương nhiên. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó… ui.. ui ..ui.. ý tôi không phải là định nói cô là gà là chó. Tiểu thư đi theo phụ mã gia ra ngoài hẳn là cũng chuyện nên làm. Nhưng dù sao ở đây cô cũng là thân phân môn chủ của Bồ Tát môn. Hiện tại môn phái đang xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng phải dặn dò một tiếng mới đúng chứ? Ngôi vị môn chủ này, cô giữ để làm gì? Nếu như cô muốn giao cho người khác, cũng phải chọn một người thích hợp đúng không?”

Tô Tử xấu hổ mà nói: “Ma ma, bà nói cái gì vậy? Ai nói tôi muốn đi theo hắn? Tôi nói là muốn đi một chuyến đến Hàn Quốc. Bà cũng muốn đi cùng tôi chứ?”

“Hàn Quốc? Có phải trước kia là tiểu quốc Cao Ly không?” Lão ma ma hỏi.

“Bây giờ nói đã đổi tên là Hàn Quốc”. tll vừa cười vừa nói.

“Hừ, Cao Ly tiểu quốc thì vẫn là Cao Ly tiểu quốc, nó có đổi tên là Tần quốc thì vẫn là Cao Ly tiểu quốc”. Lão ma ma không khách khí mà nói.

“Tiểu thư, chúng ta đến đó làm gì? Đó là một nước nghèo phải không, trước kia cũng đã không ít người đã bị chết đói. Cậu có biết Viên Đại Đầu không? Hắn đã mơ mộng hão huyền làm hoàng đế ở đó. Hắn đã bị đi đày đến trấn thủ ở Cao Ly nghe đâu đều bị bọn họ giết sạch không còn một tên nào. Cuối cùng hắn chạy thoát được”.

Tần Lạc trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Bà lão này có lẽ đã rất già rồi? Câu chuyện bà nói đã từ thế kỷ trước rồi mà?

“Ma ma, bây giờ Hàn Quốc không giống với Cao Ly trước kia đâu”. Tần Lạc giải thích. “Bây giờ kinh tế của họ phát triển rất nhanh, là một trong những cường quốc của Châu Á đấy. Thực lực vô cùng lợi hại”.

“Thật vậy sao? So với Trung Quốc chúng ta thì nước nào lợi hại hơn?” Lão ma ma tỏ vẻ không tin nói. “Lão thân đến bây giờ cũng không rõ chúng ta đến đó để làm gì vậy? Nơi đó xa lắm hả?”

“Đi đến đó để tỉ thí y thuật với bọn họ”. Tần Lạc nói. “Bọn họ đã khiêu chiến với chúng ta”.

“Cao Ly mà cũng có y thuật sao? Bọn họ đều là học chúng ta mà”. Lão ma ma ngẩng khuôn mặt già nua gầy gò lên tức giận nói: “Uống nước mà không biết nguồn nước ở đâu. Học chúng ta mà lại còn chạy tới định bắt nạt chúng ta sao, đây là đạo lý gì vậy? Hừ hừ, lão thân muốn đến đó để dạy bảo cho bọn họ một trận đây”.