Chương 383: Bạn bè thân thiết (1)

Quản Tự từ trong phòng thẩm vấn đi ra, nhìn thấy Lăng Vẫn im lặng ngồi ngẩn người ra, Lăng Tiếu cùng với Trữ Toái Toái ôm nhau ngồi một chỗ. Trên khuôn mặt hai cô còn chưa khô lệ, thức suốt đêm, sắc mặt đã vô cùng mệt mỏi.

Lăng Tiếu nhìn thấy Quản Tự đầu tiên, liền buông Trữ Toái Toái ra chạy đến bên hắn vội hỏi: “Đại ca, anh thế nào rồi? Bọn họ có gây khó dễ gì cho anh không?”

Lăng Vẫn ngẩng đầu nhìn Quản Tự một cái, không nói gì. Trữ Toái Toái n hìn thấy Quản Tự lại bắt đầu ngân ngấn nước mắt.

Mỗi khi nhìn thấy một người là Trữ Toái Toái không thể kìm nén được cảm xúc tự trách mình. Hình như khiến cho bọn họ mất đi một người bạn chí cốt, tất cả đều là do lỗi ở chính cô vậy.

“Tôi không sao cả”. Quản Tự lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trữ Toái Toái. “Các cô mệt lắm rồi phải không? Ở đây có tôi và Lăng Vẫn là được rồi, hai cô đi về trước nghỉ ngơi đi”.

“Không được. Lúc này sao chúng tôi có thể đi được chứ? Chúng tôi phải đưa tiễn Lý Lệnh Tây. Cha mẹ của Lý Lệnh Tây đang bay gấp từ nước ngoài về, khi họ về đến nơi chúng ta phải ở bên cạnh động viên an ủi bọn họ”. Lăng Tiếu nói.

“Đúng vậy. Lúc này chúng tôi sao có thể ngủ được chứ? Chúng ta phải đưa tiễn Lệnh Tây”. Trữ Toái Toái nghẹn ngào nói.

Quản Tự thở dài rồi nói tiếp: “Thôi được. Đã làm bạn hơn hai mươi năm, chúng ta hãy cùng đưa tiễn Lệnh Tây. Sau này không thể tiếp tục làm bạn, không nên để hắn ra đi cô đơn như vậy”.

!!!

Lăng Vẫn đang ngồi trên ghế từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt Quản Tự, nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh”.

“Không thể nói luôn ở đây được sao? Tất cả đều là người một nhà mà, có chuyện gì mà phải tránh bọn họ vậy?” Quản Tự nhìn Lăng Vẫn vẻ mặt thản nhiên nói.

“Ra ngoài nói chuyện”. Lăng Vẫn nói. Tính cách của quân nhân rất đặc biệt nó rèn luyện cho hắn không thích n ói nhiều, nhưng khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm tới cùng.

“Đại ca, anh làm gì vậy? Anh có bị sao không đấy?” Lăng Tiếu nhìn sắc mặt anh trai trông rất khó coi như muốn đánh nhau với Quản Tự, liền lên tiếng trách mắng.

“Lăng Vẫn, sao vậy? Trong lúc này hai người không thể lại đánh nhau đấy chứ?” Trữ Toái Toái lên tiếng khuyên nhủ.

Lăng Vẫn không để ý đến hai cô gái mắt đang đẫm lệ, nhìn Quản Tự nói lại lần nữa: “Tôi có việc cần nói chuyện với anh. Tôi ra sân chờ anh”.

Nói xong, cũng không để cho em gái ngăn lại, Lăng Vẫn đi nhanh hướng ra ngoài sân.

“Không sao đâu. Có lẽ tâm trạng của Lăng Vẫn không được tốt, để tôi ra khuyên nhủ hắn. Hai người cứ ở đây nhé”. Quản Tự nhẹ nhàng an ủi hai cô gái đang trong tâm trạng bất ổn.

“Hai người không được đánh nhau đâu đấy”. Lăng Vẫn vừa khóc vừa nói. Một người là anh trai cô, còn một người là người mà cô đã thầm yêu từ lâu, cô không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với ai cả.

“Tôi cũng không phải là đối thủ của hắn”. Quản Tự nhún nhún bả vai, cười khổ mà nói.

Khi Quản Tự đi ra nhìn thấy Lăng Vẫn trầm mặc đứng ở bồn hoa trước cửa cục cảnh sát.

Bây giờ đã là sáu giờ sáng, sắc trời hiện lên một màu trắng bạc, sáng sớm mà ánh nắng mặt trời đã chạy dọc trên đường.

Mông lung, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy áp lực, giống như sự mù mịt ẩn sâu trong lòng người vậy.

Hôm nay, thật sự không phải là một ngày đẹp.

Quản Tự đi ra, móc thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Lăng Vẫn, nhưng Lăng Vẫn không nhận.

Quản Tự đặt thuốc lên mép sau đó lấy bật lửa châm hút. Trong nháy mắt ánh lửa lập lòe làm hiện lên vẻ mặt hắn có chút âm trầm.

“Lênh Tây đã chết như thế nào?” Lăng Vẫn hỏi.

“Say rượu, tai nạn xe”. Quản Tự bỏ điếu thuốc ra nói.

“Đó là kết luận của cảnh sát”. Lăng Vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Quản Tự, nói: “Tôi muốn câu trả lời của chính anh cơ”.

“Say rượu, tai nạn xe”. Quản Tự nói lại lần nữa. Sau đó hắn nở một nụ cười khổ mà nói: “Vừa rồi hai vị cảnh sát cũng thẩm vấn tôi như vậy, bọn họ nghi ngờ Lệnh Tây là do tôi giết. Bọn họ có ý nghĩ như vậy thì tôi có thể hiểu được vì dù sao thì tôi cũng là người cuối cùng tiếp xúc với Lệnh Tây, tất nhiên sẽ là nghi phạm lớn nhất. Nhưng đến anh cũng nghĩ như vậy thì tôi không thể nào hiểu nổi. Chúng ta an hem. Trước kia như vậy bây giờ cũng vẫn vậy. Sau này cũng luôn luôn là vậy”.

Lăng Vẫn trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi tiếp: “Trong lúc anh ở cùng với Lệnh Tây thì có nảy sinh ra chuyện gì không thoải mái không?”

“Không có”. Quản Tự nói. “Nếu có chuyện gì đó không thoải mái thì đó chính là chuyện công ty đang xảy ra một số vấn đề. Có thể anh cũng biết là hiện tại cả thế giới đang nhằm vào chúng ta, nếu như Lệnh Tây còn sống thì hắn có thể chia sẻ cùng tôi một ít, bây giờ hắn đã chết, sẽ chỉ còn mình tôi đối mặt với chuyện này. Tôi rất mong hắn còn sống”.

“Đúng vậy. Anh không có lý do gì giết chết Lệnh Tây cả”. Lăng Vẫn nói. “Hắn sùng bái anh như là một thần tượng, từ nhỏ anh bảo sao hắn nghe vậy. Trong thời gian anh vắng mặt, Triệu chính ủy có hồ đồ nói xấu anh vài câu mà Lệnh Tây đã không để ý gì đến hình ảnh của mình xông tới cho hắn ta một đấm. Cho tới bây giờ Triệu Kim Cương vẫn tìm cơ hội để trả thù Lệnh Tây”.

“Những điều đó tôi đều biết cả. Trên đời này điều may mắn nhất của tôi đó là có các người là bạn”. Giọng nói của Quản Tự trầm xuống.

“Nhưng vẫn có một chuyện mà anh không biết”’. Lăng Vẫn nói.

“Chuyện gì?”

“Anh không phải là người cuối cùng tiếp xúc với Lệnh Tây. Tôi mới chính là người đó”. Ánh mắt Lăng Vẫn sáng quắc lên nhìn chằm chằm vào Quản Tự mà nói: “Vào lúc khoảng hai giờ sáng, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Lệnh Tây. Hắn điện thoại hỏi tôi rằng có tin Quản Tự không, tôi nói rằng tôi tin, hắn nói hắn cũng tin. Hắn nói sẽ tin tưởng anh một lần nữa, chuẩn bị hôm nay sẽ cùng nói chuyện gì đó với anh. Đáng tiếc, hắn không còn có vinh hạnh đó nữa rồi”.

Quản Tự trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Quản Tự không nghĩ rằng vào lúc hai giờ sáng mà Lý Lệnh Tây vẫn còn gọi điện cho Lăng Vẫn. Càng không nghĩ hắn lại nói lộ chuyện của mình như vậy.

Khó trách Lăng Vẫn nghi ngờ mình như vậy, phải làm sao bây giờ đây? Quản Tự thầm nghĩ.

Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu óc Quản Tự như rối tung lên.

“Kỳ thật là tôi cũng đồng ý là hôm nay cùng hắn nói chuyện”. Quản Tự nói. “Vốn tối ngày hôm qua hắn đến tìm tôi, nhưng lúc đó hắn đã rất say, nên tôi đã từ chối nói rằng để hôm nay hãy nói chuyện.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Vẫn truy hỏi.

“Danh y đường xảy ra chuyện người bệnh bị chết, khiến cho giới truyền thông gây ầm ĩ lên. Lệnh Tây bị kéo vào chuyện này, chúng ta coi như xong đời, nhưng cũng muốn chuyện này ảnh hưởng xấu đến lão đối thủ của chúng tôi là công hội trung y Trung Quốc, cùng có cảm giác bị chôn vùi cùng nhau, nên hắn cũng có chút tính toán”.

“Ngày hôm qua lúc đi ăn cơm ở Cẩm Lý, chúng tôi đã gặp hội trưởng công hội trung y Trung Quốc Tần Lạc ở trước cửa khách sạn, tôi đã nói chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này, cố gắng thỏa mãn tất cả những điều kiện của người nhà nạn nhân bỏ qua những mâu thuẫn trước đây giữa Lệnh Tây và Tần Lạc, cho nên Lệnh Tây đã có chút không hài lòng với tôi. Chúng tôi đã khắc khẩu vài câu”. Quản Tự nhìn Lăng Vẫn nói tiếp: “Đó là lý do anh nghi ngờ tôi sao?”

“Tôi coi anh là bạn, cho nên mới muốn câu trả lời trực tiếp từ anh”. Lăng Vẫn không chút che dấu mà nói.

“Tôi đã giải thích hết cho anh rồi. Chuyện này quả thực là rất trùng hợp”. Quản Tự rút tiếp điếu thuốc ra, cười khổ mà nói: “Bây giờ ngay cả tôi cũng hoài nghi chính bản thân mình”.

Lăng Vẫn nhìn chăm chăm vào Quản Tự, muốn quan sát xem trên mặt hắn có hiện lên sự tin tưởng hay là dấu vết gì nghi ngờ. Quản Tự cũng nhìn chằm chằm Lăng Vẫn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mặt thành thật, hắn chờ mong Lăng Vẫn tiếp tục tin tưởng hắn.

Phụp!

Lâm Thanh Nguyên ném tờ báo xuống bàn, tức giận mà quát lên: “Loạn hết rồi, thực sự là loạn rồi. Chỉ vì xảy ra một sự cố trong chữa bệnh mà định phế trừ cả trung y sao? Chuyên gia cái kiểu gì vậy chứ? Đây mà gọi là chuyên gia sao? Bọn họ rốt cuộc là đứng ở lập trường của ai mà nói như vậy? Một người đi học nước ngoài trở về, tưởng rằng mấy năm uống nước đại dương là có thể quên nguồn gốc được sao? Đúng là quân bán nước”.

Tần Lạc nhặt tờ báo lên liếc nhìn một lượt, thấy ngay ở trang đầu có một cái tít rất to: sự cố y học trung y xảy ra liên tiếp, có cần thay thế bằng tây y?”

Trong bài báo có kể chi tiết những người tủ vong hoặc là thương tật vì chữa bệnh bằng trung y, rồi đăng cả phát ngôn của một só chuyên gia, nói rằng trung y không có bất cứ cơ sở khoa học nào, đó là ‘phản khoa học’. Hơn nữa, đề ra chủ trương tin vào khoa học, sử dụng khoa học và áp dụng khoa học hóa thay thế trung y bằng tây y, để bảo vệ tính mạng, sức khỏe, cuộc sống của người dân.

Tần Lạc ném tờ báo xuống mặt bàn, vừa cười vừa nói: “Nếu nói như vậy thì mọi người có thể kể hết những sự cố xảy ra trong phương pháp chữa trị bằng trung y với phương pháp chữa trị bằng tây y xem phương pháp nào có nhiều sự cố hơn. Nếu như trung y có nhiều sự cố hơn thì phế trung y, nếu như tây y có nhiều sự cố hơn thì phế tây y, không biết mấy chuyên gia đó có dũng khí làm như vậy không?”

“Đúng vậy. Tây y không xảy ra sự cố gì chắc? Tại sao không có ai lên tiếng muốn phế trừ tây y? Tại sao? Bởi vì tây y là con cái nhà người ta, nên họ không dám đánh không dám chửi. Còn trung y là con nhà mình nên bọn họ nghĩ rằng muốn đánh thế nào, chửi thế nào cũng vẫn có tiền, đã có thẻ xanh của nước Mỹ rồi nên cũng không có tổn thất gì bát cơm của bọn họ”.

“Gia gia, ông cứ yên tâm đi. Sẽ không thể phế trừ được trung y đâu”. Tần Lạc cười an ủi Lâm Thanh Nguyên. “Còn rất nhiều người tin tưởng vào trung y. Chỉ cần chúng ta kiên trì, bọn họ cũng chỉ là kêu la ngoài miệng mà thôi”.

“Ôi! Không phải ông lo lắng cho bây giờ, mà lo lắng cho sau này, khi lão gia này chết rồi, không biết trung y có còn kiên trì trụ vứng được không? Bọn người này rất nham hiểm, họ không ngừng la hét, năm nay không được, sang năm lại nói tiếp, sang năm không được, mười năm sau lại tiếp tục chiến dịch kêu gào này, phải gọi đó là trường kỳ tác chiến. Chỉ cần chúng tôi hơi có sơ hở là có thể bị bọn họ thực hiện được mưu đồ phế bỏ trung y, như vậy thì ông ở dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt được”.

“Gia gia, trung y sẽ không bị phế đâu”. Vừa mới rời khỏi giường được Lâm Hoán Khê bế xuống dưới nhà, Bối Bối đã nói to.

Lâm Thanh Nguyên nhìn thấy Bối Bối liền nở nụ cười tươi, lão cũng cực kỳ yêu con bé này. Tần Lạc cùng với Lâm Hoán Khê còn chưa có con mà lão đã rất thích ôm trẻ con nhà khác rồi.

Lão giơ tay muốn bế Bối Bối, để con bé ngồi lên người lão, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Bối Bối, tại sao trung y sẽ không bị phế vậy cháu?”

“Bởi vì có Bối Bối”. Bối Bối chăm chú nói. “Sau này Bối Bối cũng muốn học trung y. Lúc gia gia già thì Bối Bối cũng lớn lên rồi”.

Bối Bối cố vươn cánh tay nhỏ bé miêu ta một hình dáng thật cao lớn rồi nói tiếp: “Đợi đến khi mụ mụ cho cháu cao lớn như vậy thì cháu sẽ rất xinh đẹp và có thể đi chữa bệnh cho mọi người”.