Chương 335: Cô bị hôi nách

Những người này đều mặc đồng phục an ninh sân bay, có người mang theo rùi cui, có người mang theo súng trên thắt lưng, bọn họ đều có thể rút súng ra bất cứ lúc nào. Tất cả nhìn chằm chằm vào đám người Tần Lạc, giống như trên người họ đang mang trên người vài kg thuốc nổ vậy.

Một cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần đen mang thẻ ngành đặc vụ trên cổ áo, vẻ mặt nghiêm trọng, lời nói có vẻ khiêm nhường. Nàng đi đến trước mặt Tần Lạc và Trần Tư Tuyền nói: “Chào các anh chị, chúng tôi là nhân viên an ninh sân bay. Chúng tôi nhận được thông tin có người báo các anh chị có khả nghi dính líu đến việc tàng trữ thuốc độc. Xin theo chúng tôi để kiểm tra.”

Tàng trữ thuốc độc?

Tần Lạc và Trần Tư Tuyền nhìn nhau không biết tại sao lại có chuyện như vậy.

Trần Tư Tuyền là người bản xứ, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên nàng phải ra tay giải quyết. Nàng buông tay Tần Lạc, chuẩn bị kéo bao tay ra, thì nhóm cảnh sát này khẩn trương, quát lớn: “Không được nhúc nhích, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.”

“Nổ súng? Ngươi nổ súng thử xem?” Trần Tư Tuyền có vẻ phẫn nộ nói.

Bị vu cáo là tàng trữ thuốc độc là chuyện cực kỳ mất thể diện, tôi nhất định sẽ kiện. Hơn nữa, Tần Lạc vừa hạ cánh thì bị sỉ nhục, bản thân làm việc thất trách như vậy hắn không chán ghét mình sao?

“Tiểu thư, xin hợp tác với chúng tôi.” Cô gái kia nghiêm nghị nói.

“Tôi chỉ lấy danh thiếp mà thôi. Chẳng lẽ coi là phạm pháp sao? Các người tốt nhất nên cất súng vào đi, đừng làm bạn tôi sợ.” Trần Tư Tuyền nói, khi ấy vẫn mở bao lấy danh thiếp ra đưa trước mặt cô gái kia.

Cô gái nhận danh thiếp, sau đó cười nói: “Trần tiểu thư, thật có lỗi. Chúng tôi …cũng là nhận được tin báo, cũng vì an toàn của hành khách. Đó là chức trách chúng tôi, xin tiểu thư thông cảm.”

“Cứ để họ kiểm tra.” Tần Lạc cười nói. Nhìn xung quanh thấy càng có nhiều người đến đây, có người cầm máy ảnh chụp hình, sờ tay vào ngực lấy kinh râm mang lên.

Toàn thân áo dài đen, mang kính đen xem ra có chút giống nam diễn viên chính trong phim “The Matrix”.

Tần Lạc lên tiếng, Trần Tư Tuyền cũng không giằng co nữa. Sau đó, đoàn người được giám sát chặt chẽ trở lại phòng kiểm tra lần nữa.

Bộ phận an ninh cầm dụng cụ quét tới lui trên người Tần Lạc và Âu Dương Lâm, ngay cả Trần Tư Tuyền, ngay cả Lô Vĩ cũng không tha. Lô Vĩ mang theo túi văn kiện cũng bị nhân viên mở ra kiểm tra cẩn thận.

Kiểm tra mãi cũng không có kết quả gì.

“Thế nào? Không có gì chứ?” Trần Tư Tuyền cười lạnh hỏi.

“Trên người các anh chị có thuốc không?” Cô gái hỏi.

“Tôi có.” Tần Lạc nói.

“Tôi cũng có.” Lô Vĩ cũng nói. Dạ dày của nàng không tốt, phải uống thuốc bất cứ khi nào.

“Xin lấy thuốc ra nữa.” Sắc mặt cô gái không ngại ngùng nói.

Tần Lạc lấy trong ngực ra cái bình nhỏ, đều là do hắn mang theo bên mình một ít thuốc Đông Y bằng bột và chất lỏng, Lô Vĩ cũng lấy ra cái bình màu trắng nhỏ.

Một chuyên gia mở nắp bình của Tần Lạc ra, ngửi có một mùi khai thối, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Đây là thuốc phiện sao?” Tần Lạc hỏi.

“Không phải.”

“Nếu không phải thuốc phiện . Nó là cái gì, anh có gì chứng minh?”

Cái bình nhỏ này của Tần Lạc tốt, dù sao khi kiểm tra thì là thuốc bột Đông Y, những thứ đều là màu đen hoặc màu xanh, thì không thể nào pha thuốc phiện vào được. Thuốc viên của Lô Vi cũng bị họ phân biệt thận trọng, bọn họ nghĩ Tần Lạc giấu độc bên trong.

Vài năm gần đây, phát hiện nhiều trường mang theo thuốc phiện nhập cảnh, cách hay nhất là giấu trong người, hay trộn lẫn một ít vào thuốc thường dùng, vàng thau lẫn lộn.

“Không có.” Nhân viên kiểm soát sau khi kiểm tra đứng dậy nói.

Cô gái có vẻ hơi do dự, sau đó xin lỗi với Trần Tư Tuyền: “ Trần tiểu thư, thực có lỗi. Qua kiểm tra chúng tôi không phát hiện mọi người giấu độc. Mang phiền phức đến cho mọi người, xin hiểu và bỏ qua cho.”

“Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Trần Tư Tuyền hỏi. Chẳng biết tại sao bị kéo đến nơi này, trong lòng nàng có phần tức giận. Mặt lạnh lùng, ngữ khí có chút bực tức.

“Có thể.” Cô gái gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Tư Tuyền nói với Tần Lạc.

Tần Lạc gật đầu, liền đi ra ngoài.

Trần Tư Tuyền bỗng dừng lại, xoay người hỏi mấy nhân viên an ninh: “Có thể nói cho tôi biết, là ai đã báo chúng tôi tàng trữ thuốc độc không?”

“Không thể.”Người phụ nữ cười nói, chúng tôi phải bảo vệ người báo.

“Nếu bọn họ có dụng ý xấu thì sao?” Trần Tư Tuyền hỏi.

“Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa xảy ra.” Cô gái nói.

“Nếu tôi ghét một người, tôi bảo hắn giấu độc, các người không phải sẽ mang hắn lại đây kiểm tra sao?”

“Sau này sẽ không xảy ra tình huống này nữa.” Cô gái cười ngượng.

“Hơn nữa, nếu chúng tôi điều tra người báo tin giả, chúng tôi sẽ tiến hành xử lý nghiêm.”

“Vậy các người sẽ xử phạt người báo chúng tôi chứ?” Trần Tư Tuyền nói. “Đây là vu cáo.”

“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”Người nữ nhân viên cười nói.

Trần Tư Tuyền gật đầu, kéo Tần Lạc đi ra ngoài.

Không ngờ vừa được bước ra từ cửa phòng kiểm soát, chỉ nghe tiếng đóng cửa răng rắc, thì hoa cả mắt.

“Trần tiểu thư, nghe nói có người báo cô giấu độc, sự thật là sao vậy?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, bây giờ cô muốn nói gì với mọi người?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, cô có biết là ai báo tin không? Gần đây cô có kết oán với ai không?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, người này là bạn trai của cô sao?”

Lúc này, Tần Tư Tuyền mới biết mình vẫn còn ôm cánh tay Tần Lạc, vội buông hắn ra. Nhưng đã muộn, ảnh thân mật của họ đã bị những phóng viên này chụp được rồi.

“Tôi bị oan.” Trần Tư Tuyền nói. “Tôi nghĩ, có người hãm hại tôi. Chính xác là ai tôi sẽ khiếu nại lên cục cảnh sát. Tôi nghĩ, họ sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.”

“Trần tiểu thư, xin hỏi người đàn ông bên cạnh có phải là bạn trai của cô không?”

“Bạn trai?” Trần Tư Tuyền cười nói.

“Tại sao hai người ôm nhau thắm thiết vậy?”

“Là bạn trai tốt của chúng tôi. Vì anh ấy từ trong nước qua đây, tôi rất vui nên kéo tay anh ta.”

“Thật có lỗi. Bạn tôi ngồi máy bay tới đây rất mệt. Chúng tôi có việc phải đi trước. Sự việc cụ thể, các người có thể tìm hiểu phía bên sân bay.” Trần Tư Tuyền nói xong, kéo tay Tần Lạc xông ra ngoài.

Âu Dương Lâm và Lô Vĩ theo sát phía sau từ chối phỏng vấn.

Trần Tư Tuyền tự mình lái một chiếc chạy băng băng trên đường, trong xe, vài người nữa ngồi vào vẫn còn rộng rãi.

Tuy nàng là người có học, nhưng nàng không biết hết về đường xá HongKong, vì thế, nàng tìm người làm tài xế riêng.

Chẳng qua Tần Lạc cũng thấy ngượng khi ngồi phía sau, mà ngồi phía trước, như vậy hai người dễ dàng nói chuyện hơn.

“Những phóng viên này làm sao tới nhanh vậy?” Lô Vĩ hỏi.

“Có người cố ý muốn hãm hại tôi.” Trần Tư Tuyền cười khổ nói. “Giới giải trí có rất nhiều điều rắc rối. Có nhiều người chống chọi nên cũng làm mất lòng nhiều người. Xảy ra chuyện như vậy cũng không phải kỳ lạ. Có chuyện còn kinh khủng hơn chị em Mạc Nhu vì chút tai tiếng về tình dục mà mất hết danh tiếng không sao thoát khỏi vòng luẩn quẩn.”

“Chỉ như vậy cũng coi là giúp cô sao?” Tần Lạc cười nói.

“Anh bị quấy rầy, cũng không tức giận sao?” Trần Tư Tuyền liếc mắt sang hỏi Tần Lạc. Cách nghĩ của anh luôn làm người khác bất ngờ.

“Giận chứ.” Tần Lạc nói. “Nhưng tạm thời chúng ta chưa tìm ra thủ phạm, nên tự an ủi vậy thôi. Bọn họ làm vậy cũng chỉ muốn thử xem chúng ta thế nào. Loại thủ đoạn thấp kém này không thể làm hại chúng ta được nhưng họ sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Đúng vậy. Sự việc sẽ không đơn giản vậy đâu.” Trần Tư Tuyền gật đầu nói. Sau đó, kẽ cười nói: “Ngày mai, ảnh chúng ta sẽ được đăng lên báo. Anh phải tin khả năng làm việc của phóng viên HongKong.”

“Không biết họ sẽ đặt tôi vào thân phận gì đây.” Tần Lạc nói đùa. Đối với chuyện như vậy, hắn không quan tâm đến.

“Ngồi máy bay lâu vậy, chắc cũng đói bụng? Chúng ta đi ăn cơm trước. Sau đó, tôi sắp xếp khách sạn nếu không thì ở lại nhà tôi?”

Tần Lạc lắc đầu cười, nói: “Như vậy không tiện đâu. Tôi với Âu Dương Lâm sẽ ở khách sạn.”

Đầu năm không nên ở nhà phụ nữ có phần dễ thất bát. Không cẩn thận, quyền hành liền vào tay các nàng.

Xe đi vào một khu phố toàn những tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu xưa, sau đó dừng lại trước cổng biệt thự của ngài Sir.

Trần Tư Tuyền gửi xe vào bãi đậu xe, giữ lấy chìa khóa, sau đó cùng Tần Lạc, Âu Dương Lâm đi đến cửa nhà hàng.

“Thức ăn ở nhà hàng này cũng không tệ lắm. Ông chủ đây trước kia là người rất có danh tiếng, cho nên không ít người thích đến đây dùng cơm. Tôi đã sớm đặt được chỗ tốt.” Trần Tư Tuyền cười giới thiệu.

“Tôi cũng trở thành một minh tinh.” Tần Lạc cười nói.

Trần Tư Tuyền liếc nhìn sang Tần Lạc nói: “Anh chỉ nổi tiếng trong nước thôi.”

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Tần Lạc nói.

“Ở bên kia.” Trần Tư Tuyền chỉ qua góc nói.

Tần Lạc gật gật đầu, đi vào toilet.

Một cô gái xinh đẹp tên Ngưu Tử, mặc quần lửng, thắt lưng hoa văn rất đẹp đi vào, đeo hoa tai bằng vàng có đính hột xoàn. Những bím tóc trên đầu cũng như nhảy múa cùng khi cô đi. Dù nàng không đứng cạnh, nhưng hương thơm tràn qua.

Nhưng trên gương mặt nàng lại rất lạnh lùng, vẻ ngoài có chút kiêu ngạo. Xem ra rất khó làm quen.

Thấy Tần Lạc nhìn mình chằm chằm, cô gái trừng mắt hỏi: “Nhìn cái gì? Có đẹp đẽ gì à? Coi chừng tôi móc mắt anh xuống đó.”

“Cô bị hôi nách?” Tần Lạc cười nói.