Chương 331: Thích

"Ông nội tôi đã dạy tôi điều thứ hai là làm việc nghĩa. Làm việc nghĩa chính là trị bệnh cứu người đó là nhân phẩm rất quan trọng của một con người. Năng lực con người cũng rất quan trọng. Nếu chỉ có nhân phẩm, chứ không có khả năng, thì người đó cũng rất vô dụng, chỉ là một kẻ tầm thường. Mà nhiều người nếu có khả năng, không có nhân phẩm tốt thì hắn chính là một tên cặn bã hại nước, hại dân. Xã hội lúc nào cũng khiếm khuyết, cho nên rất nhiều người cũng nhất trí với quan điểm này phải có cả hai đức tính: nhân cách và tài năng. Tôi hy vọng các bạn là những người có đủ cả hai yếu tố trên."

Tần Lạc hướng về phía dưới hội trường, nhìn thoáng qua Lệ Vĩnh Cương ngồi ở hàng ghế thứ nhất – hàng ghế lãnh đạo, cười nói: “Cảm ơn Viện trưởng Lệ Vĩnh Cương, bởi vì báo cáo đột xuất quá cho nên tôi không có gì chuẩn bị”

“Đương nhiên, không phải không có sự chuẩn bị. Tôi cũng đã chuẩn bị qua, tôi cũng suy nghĩ nửa ngày, cũng thật sự không biết nên đề cập đến vấn đề gì với mọi người. Tôi liền chuẩn bị vài câu chuyện này, nhưng đều bị Hùng chủ nhiệm giành trước. Tôi lại không có tài ăn nói, khả năng văn chương của tôi cũng không tốt, may mắn thay tôi đã không lặp lại là tốt rồi. Cho nên chúng ta sẽ toạ đàm theo cách sau đây, tất cả các bạn nếu có bất kỳ câu hỏi nào đều có thể giơ tay lên, các nhân viên sẽ trao micro để các bạn phát biểu, tôi nghĩ rằng mọi người không có ý kiến, phải không?

“Không có.” Dưới hội trường, hằng trăm cái miệng sinh viên cùng nói một tiếng.

“Tôi đã nói, bản thân tôi không không giống với bất kỳ ai khác.”

“Ha ha. Đó không phải là báo cáo hội nghị à. Là giải trí vấn đáp trong hội trường.”

“Hôm nay quả thực tới đây không vô ích. Vừa lúc nãy tôi có rất nhiều vấn đề cần hỏi hắn. Và bây giờ thì đã có cơ hội...”…

Không ai muốn nghe một người tự biên tự diễn, nếu có thể tự mình tham dự trong đó, thì hội nghị sẽ càng thêm náo nhiệt hơn.

Anh không thấy có rất nhiều ca sĩ, nhạc sĩ, bắt đầu biểu diễn khai mạc hội nghị à? Các nghệ sĩ trên khán đài hô to “Chúng ta có thể cùng nhau hát không?”

Khán giả dưới hội trường hô: “Sẽ hát.”

Nghệ sĩ nói “Chúng ta cùng nhau hát lên nhé?”

Dưới hội trường người hâm mộ lại hô to đáp lại: “Được”

Vì thế, buổi hòa nhạc cùng lắng xuống, ca sĩ không chỉ hát một vài bài mà tất cả xuống dưới hát cùng khán giả. Người hâm mộ bỏ tiền mua vé, cũng chính là muốn có cơ hội để được hét to ở chốn đông đảo như thế này.

Ngôi sao giản dị, người hâm mộ kêu la cổ vũ, cả hai tình huống trên, mọi người cảm thấy không khí thoải mái, dễ chịu và hòa đồng với nhau hơn.

Họ đã sắp xếp lối đi cho sinh viên, tất cả các lối đi đều có người cầm sẵn micro đáp ứng, khi một sinh viên nào đó được chọn, họ đã có thể đưa micro ngay cho người đó.

“Câu hỏi đầu tiên, chúng ta sẽ trao cho một nữ sinh.” Tần Lạc cười nói.

“Hãy cho em, cho em chứ……”

“Em muốn hỏi, thầy Tần, em muốn hỏi thầy…..”

“A a a, để em thổ lộ, đem micro cho em …..”

Tần Lạc nhìn qua một vòng, chỉ vào góc khuất bên trái, một nữ sinh có mái tóc ngắn cười nói. “Đưa cho cô ấy đi.”

Rất nhanh chóng, một cán bộ trẻ đem micro tới đưa cho cô gái tóc ngắn.

“Thầy Tần, em muốn hỏi, thầy có xem “nữ sinh siêu cấp” hay không? Thầy có thích Lí Vũ Xuân hay không?”

Tần Lạc cười nói: “Tôi không xem “Nữ sinh siêu cấp”, thậm chí cũng rất ít xem TV, nhưng mà tôi biết Lí Vũ Xuân. Tôi không thích cô ấy, cũng không chán ghét cô ta. Tôi bảo vệ nhân quyền, quyền tự do của cô ấy, ở đây cô ấy cần phải có nhân quyền, tôi nghĩ rằng vì một hoặc một số người không thích thì cô ấy hẳn không hiện diện trên thế giới này….”

“Cảm ơn thầy Tần.” Cô gái tóc ngắn cười vui vẻ. “Em còn một vấn đề muốn hỏi thầy…”

“Em đừng hỏi, em hỏi lại, chúng ta sẽ không có cơ hội nói chuyện.”

“Chính là, đó là. Em còn muốn thổ lộ chút nữa.”

“Lấy Micro, mau lấy lại cái Micro của nàng.”

Cô gái đã gây nên một làn sóng ồn ào, náo động bất mãn, vì thế cô ta đang cầm Micro đã bị các cán bộ lấy lại.

Người thứ hai được đặt vấn đề chính là một vị nam sinh, cậu ta còn có chút ái ngại, giọng nói có vẻ khẩn trương. “Thầy Tần, tại sao thầy thích mặc áo trường bào?”

“Tôi không thích” Tần Lạc thẳng thắn nói. “Có đôi khi, tôi cũng cảm thấy áo trường bào thật sự phiền phức, nhưng mà do công việc tôi vẫn phải mặc nói trên người hàng ngày.”

“Sở dĩ tôi mặc như vậy, bởi vì tôi phải tỏ rõ phong cách của tôi. Đối với văn hóa người Trung Hoa từ xưa đã mấy nghìn năm nay, dân tộc ta vẫn duy trì. Từ trước đến giờ cũng không có đại biểu nào nói đó là lạc hậu cả. Tôi mặc áo trường bào, chính là muốn nhắc nhở chúng ta nên nhớ những đồ vật này, không vì những cái mới, hiện đại mà vứt bỏ nó đi.”

“Thầy Tần, vậy thầy có mặc áo trường bào cả đời không?” Vị nữ sinh thứ ba tò mò hỏi.

“Sẽ không.” Tần Lạc lắc lắc đầu. “Tất nhiên là không, khi đại bộ phận mọi người mặc trường bào đa số là để duy trì văn hóa người Trung Hoa, vào một lúc nào đó tôi sẽ mặc comple.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì tôi phải nhắc nhở các bạn, chúng ta phải duy trì nền kinh tế mở, tiếp đón thương giới nước ngoài, nhiều cái mới. Nền kinh tế đóng tất nhiên sẽ làm cho đất nước bị lạc hậu.”

Điều này làm tăng thêm phong cách của Tần Lạc một lần nữa, bây giờ các hãng thông tấn truyền thông đang tuyên dương trước khi hắn thuyết giảng. Lần này anh vẫn mệt mỏi hỗ trợ các sinh viên của mình mạnh dạn nói ra.

Hắn không có biện pháp tác động đến mọi người, lần đầu tiên hắn phải làm những việc cho mọi người xung quanh họ.

Lại một lần nữa, những tiếng vỗ tay như muốn làm rung chuyển cả nóc nhà.

“Tần Lạc, anh có nghĩ rằng Trung y sẽ được cứu không?” Lần này, người đưa ra vấn đề là một giáo viên trong học viện. Các bạn sinh viên đã hưởng ứng rất nhiệt tình, một số giáo viên khác cũng bắt đầu đặt vấn đề.

“Trung y là một thế mạnh của dân tộc Trung Quốc, là nền văn hoá,là sống lưng của Trung Quốc. Đáng tiếc là, sống lưng đã bị bệnh nguy kịch.” Tần Lạc cười nói. “Nhưng là, không phải vì thế mà chúng ta đầu hàng.” Ngạn ngữ Trung Quốc có câu như sau: “Mất nhân tính khi cưỡi ngựa xem hoa. Có nghĩa là làm qua loa. Hắn hoàn toàn tự tin giải thích và có con đường đi thích hợp với chính mình.”

“Trung y có được cứu vớt hay không chính là nhờ vào các bạn sinh viên đây. Con đường để đi tới y học chỉ theo tây y, còn để y học Trung Hoa cổ truyền Trung Quốc không phát triển mà bỏ qua nghiên cứu thì đó là vấn đề không nhỏ. Cần phải đồng nhất, có đầy đủ lý thuyết để giải quyết một vấn đề đó, Trung y và Tây y hoàn toàn không đồng nhất. Nhưng điều cốt lõi ở đây, vẫn có cái chính đáng, chúng ta cần phải tham khảo, nếu không muốn y học dị lập và phát triển tốt hơn trong tương lai.”

“Trẻ con hư, nhưng vẫn là con của chúng ta. Điều chúng ta cần làm là làm sao để đứa trẻ đó không đi sai đường, không trái với luân thường đạo lý để kéo nói trở về…. đó là chúng ta phải làm, và các bạn sinh viên đây sẽ là người thực hiện nó trong tương lai. Nhìn xuống khán đài, Tần Lạc hỏi các bạn sinh viên: “Các bạn có thể tin vào điều đó không?”

“Có!”Dưới hội trường, các bạn sinh viên cùng la lớn nói.

“Bọn họ còn tin tưởng, cho nên Trung y vẫn còn được côứu.” Tần Lạc cười nói.

Tới đây, không khí đã bắt đầu náo nhiệt hơn. Kể từ đầu, đây là một báo cáo thú vị nhất của một giáo viên xuất sắc nhất, mọi người đều xúc động đến cực điểm. Cuối cùng, ngay cả Lệ Vĩnh Cương cũng không chịu nổi cảnh yên tĩnh, hắn tiếp nhận micro để đặt ra một câu hỏi: “Tần Lạc, nếu cậu không làm giáo viên thì cậu sẽ chọn chức nghiệp gì?

Thông tin về giảng dạy, về Trung y, về cuộc đời và lý tưởng hay đó là về tình yêu tình bạn.

Những có một vấn đề khó khăn ở sinh viên so với một câu hỏi khó, vẫn có thể trả lời. Tuy nhiên, Tần Lạc đang làm theo cách riêng của chính mình, trả lời từng người một và thậm chí rất nhiều cô gái đã lựa chọn, thông qua Micro để bày tỏ cảm xúc đã hét lên: “Thầy Tần ơi, em yêu thầy"

Cách đó luôn là những cái thể hiện cảm xúc, nhạc đệm đi kèm là những tiếng huýt sáo các sinh viên, sự dũng cảm của những nữ sinh này họ bày tỏ sự ủng hộ, đoàn kết của họ.

“Thầy Tần, em nhìn thấy bài viết “Chiến Địa Nguy Tình” trên tờ nhật báo Hoa Hạ. Em rất tò mò, em muốn biết, trong sâu thẳm nội tâm thầy, rốt cục thầy có thích Vương Cửu Cửu hay không? "Một cô nữ sinh tay cầm micro vẻ mặt tươi cười nói.

Tần Lạc ngẩn người ra, tất cả mọi người cũng vậy.

Trước kia, đây cũng là yêu cầu về chủ đề tình yêu của Tần Lạc, nhưng chủ yếu là họ yêu cầu các cô gái làm thế nào để theo đuổi yêu thích, hoặc chọn bạn gái tốt nhất mà ba mẹ có chút mến mộ, đại loại mọi vấn đề liên quan đến tình yêu.

Hắn như để khán giả giải quyết những nghi ngờ của người khác, tình yêu đối với hắn thiết nghĩ cũng không quan trọng.

Đây là lần đầu tiên mà các sinh viên trong trường hỏi hắn vấn đề tình yêu, hỏi hắn câu hỏi đó ở phía trước mặt rất nhiều người, hắn phải đối mặt với lãnh đạo nhà trường, giáo viên và sinh viên.

Lúc này đây, hắn là nhân vật chính phải trả lời câu hỏi vừa rồi.

Toàn trường không khí bỗng trùng xuống.

Tất cả mọi người dường như ngừng thở, sợ chính âm thanh kia phá vỡ hội trường, phá vỡ cái giờ phút đó. Tất cả mọi người mở to mắt nhìn Tần Lạc, như muốn dò xét sợ hắn biểu tình. Tất cả mọi người, họ đang chờ đợi câu trả lời của Tần Lạc.

Thích hay không thích?

Sự khác biệt giữa một từ, nó sẽ quyết định số phận của một cô gái.

Tiểu Hoa hai tay xiết lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn xung quanh tìm Vương Cửu Cửu. Ánh mắt Vương Cửu Cửu nhìn thẳng lên sân khấu, bởi vì quá xa, cô ấy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Hoa. Tuy nhiên, cô ấy dường như biết rõ mình trong hội trường.

Sắc mặt của cô bình tĩnh, thân hình nhỏ bé trở nên run rẩy. Cái tai phone đã tháo ra từ lâu vì dùng sức siết vào cái điện thoại quá mạnh, cầm chiếc điện thoại hững hờ trên tay.

Cô cũng đang đợi chờ đáp án kia.

Tần Lạc trầm ngâm, mỉm cười do dự một cách từ tốn.

Hắn không biết Vương Cửu Cửu ngồi ở đâu, nhưng anh biết rằng chắc chắn cô ấy nhất định ngồi dưới và đang nhìn hắn.

Thích không?

Điều này là chắc chắn hắn không có biện pháp chấp nhận nàng. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, hắn biết trái tim hắn sẽ dũng cảm chấp nhận, dám yêu dám nhận.

Hắn nở nụ cười, khóe miệng hơi nâng lên, giống như một đứa trẻ tinh nghịch

Hắn cầm micro, nói với âm thanh rõ ràng, trong trẻo. “Thích.”

Dưới hội trường xôn xao.

Toàn trường như điên loạn.

Tiếng hét, tiếng vỗ tay, tiếng kéo lấy ghế của giọng nói, miệng huýt sáo, dường như còn có cả tiếng nữ sinh cảm động đang khóc – đây không phải là một báo cáo, không giống hội đồng mà giống như một lễ giáng sinh. Tất cả mọi người đều bị kích động hứng thú cùng niềm sướng của trái tim.

Ở chính giữa đám đông hỗn loạn, có một nữ sinh vẫn ngồi im lặng.

Cô ấy mỉm cười rồi lại khóc, nước mắt chảy dài ướt đẫm khuôn mặt.