Màn đêm buôn xuống, gió bắc lạnh. Các đôi nam nữ yêu nhau đi trên những chiếc xe hào nhoáng rực rỡ tạo thành một bức tranh hài hòa.
Tần Lạc xoay người thấy Vương Cửu Cửu chuyên tâm điều khiển xe khéo léo, mặt vừa cười vừa nói: “Thuật bắn súng của em cũng không tồi.”
Hắn để cho Vương Cửu Cửu bắn một phát súng, nhưng trong lòng cảm thấy có điều không phải nên còn do dự. Một là lo lắng về khả năng bắn súng của cô ta. Hai là hắn nghĩ Vương Cửu Cửu là phụ nữ nên không dám nổ súng.
Hắn đã đánh giá thấp Vương Cửu Cửu, cô gái mặt không đỏ, tâm không loạn, bằng mọi cách giữ bình tĩnh nắm chắc khẩu súng trong tay.
Cô gái này căn bản không phải là một cô gái bình thường.
“Đó là… anh không biết được em làm thế nào đâu.” Vương Cửu Cửu đắc trí nói:
“Lão Vương gia tổ truyền lại cho thế hệ sau kỹ năng tinh xảo. Thời trai trẻ, ông nội em là một thợ săn nổi tiếng trong làng. Khi đó không phải là súng săn mà là cung tự chế. Mỗi phát tên của ông nội bắn ra xa hàng trăm bước chân. Bố em cũng vậy không chỉ là một tay súng thiện xạ trong quân đội mà còn từng là một huấn luyện viên môn bắn súng. Ông nội em đã dạy em kỹ thuật bắn súng, nên nếu hôm nay em bắn kém thì thật là có lỗi với ông nội quá.”
Tần Lạc thấy thần thái cô gái có vẻ cao hứng, trong lòng có vẻ thích thú.
Đa phần con gái xung quanh hắn, chỉ có Vương Cửu Cửu mới đích thực là một cô gái hiện đại. Đa phần các nàng đều rất có cá tính, ăn mặc hết sức thời thượng và luôn mang theo niềm kiêu hãnh nho nhỏ của người con gái. Họ thích sự vui vẻ, luôn muốn trải nghiệm những điều mới mẻ, không thích những lễ nghi rườm rà và những điều vượt quá giới hạn, luôn ăn nói khiêm nhường.
Mỗi lần cùng Vương Cửu Cửu tới một chỗ nào đó, Tần Lạc luôn cảm nhận được sự nồng ấm của tuổi thanh xuân đang dâng trào.
Đôi lúc chính Tần Lạc cũng cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu về bản thân, không hiểu mình thích mẫu người như thế nào? Vì mỗi lần đối diện với Vương Cửu Cửu, hắn không thể chống cự lại sức hút kỳ lạ của nàng?
“Bây giờ, chúng ta làm gì nhỉ?”Tần Lạc ngẩng đầu lên bầu trời đầy sao hỏi.
“Anh muốn làm cái cái gì”
“Em nghĩ anh muốn làm cái gì.”
“Cả anh và em đều không nghĩ ra nên làm cái gì”
“Vậy về ngủ đi.”Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu im lặng hồi lâu rồi thẹn thùng nói: “Quay về nhà anh hay là quay về nhà em?”
Tần Lạc gõ lên đầu Vương Cửu Cửu một cái và nói: “Trong đầu những người trẻ tuổi có suy nghĩ được cái gì đâu? Đương nhiên là trở về nhà em.”
Vương Cửu Cửu đỏ bừng mặt nhưng ngoài miệng không tỏ ra yếu thế, giận dữ nói: “Em nào có nghĩ gì? Là anh hiểu sai? Đã trễ thế này em ngĩ anh không có cách nào vào nhà thôi. Hơn nữa anh cũng không phải là chưa từng ngủ qua đêm ở nhà em.”
Nhắc tới lần đó, tại nhà Vương Cửu Cửu, đêm đó chắc chắn cả hai đã ngồi cùng nhau sau cồn nước đá chảy cuồn cuộn, Tần Lạc đã dùng mọi cách cứu Vương Cửu Cửu, mặc dù khi ấy tình thế hết sức cấp bách và không có sự lựa chọn nào khác, nhưng chính mình đã làm được một việc nằm trong khả năng của mình. Khi ấy hình ảnh một cô gái trần truồng nằm trên tuyết, trong lòng Tần Lạc cảm thấy có chút tự trách mình.
Trách nhiệm này, chính hắn không thể ghánh vác được.
Vương Cửu Cửu cũng không muốn khơi lại chuyện kia, nên sắc mặt nàng hết sức bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, không cười mà cũng không hề nhắc lại chuyện cũ. Bầu không khí lập tức yên lặng, chỉ có tiếng động phát ra từ một người đàn ông.
Lạnh lùng như chính ánh mắt của hắn vậy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt lại tan ra.
Tình yêu là như vậy đó.
Giống như rơi vào vực tình
Mọi thứ cũng không cần phải quá mỹ lệ.
Ví như nếu không có tình yêu với điện ảnh, thì không thể xuất ra những bộ phim hay.
………
Mãi tới khi xe chạy thẳng tới cổng, Vương Cửu Cửu mới cho xe ngừng lại, cô nháy mắt với Tần Lạc một cái rồi cười khì và đứng lên vui vẻ
“Cười cái gì” Tần Lạc sờ lên mặt mình, nghi hoặc hỏi.
“Anh thật là không đủ tiêu chuẩn bạn trai của em.” Vương Cửu Cửu ha hả nói.
“Cái gì.”
“Nói chung khi con trai con gái cùng về với nhau thì con trai phải tiễn con gái về tận nhà, nhưng anh thì không như vậy.”Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc và nói.
Tần Lạc cũng có chút ngại ngùng. Không phải hắn không hiểu đạo lý này, nhưng căn bản là hắn sẽ không biết lái xe.
“Nếu không anh sẽ tiễn em về trước. Sau đó, anh sẽ tự lái xe trở về.” Tần Lạc cười nói.
“Thật phiền hà, lôi thôi? Anh không phải là con trai bình thường, mà anh cũng không thể làm những điều bình thường đối với con gái.” Vương Cửu Cửu nói:
“Anh có thấy chuyện hôm nay có gì đó kỳ quặc không?
“Ừ!” Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu đáp.
“Hôm nay bạn của anh mới lần đầu đến Yến Kinh? Vương Cửu Cửu tắt nhạc, tập trung nói chuyện với Tần Lạc.
“Đúng vậy, trưa nay họ vừa tới.” Tần Lạc nói
“Vì sao anh ta vừa mới đến đã tới nhà Bạch Tàn Phổ? Sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy? Vì sao Bạch Phá Cục lại tới đúng lúc vậy? Sao lại có nhiều sự trùng hợp như thế, chẳng nhẽ em không thấy kỳ lạ hay sao?
“Em thấy thế nào” Tần Lạc cười hỏi.
“Em cảm thấy đây là một cái bẫy. Bạn của anh thừa nhận rằng họ bị lôi kéo tới Đồng Tước Thai. Điều quan trọng nhất với họ là thiên chức của một người phụ nữ. Họ đã không nói ra những lời châm biếm mỉa mai với những vị khách của mình. Bạch Phá Cục đến nhưng không có gì sơ hở, Đồng Tước Thai là địa bàn của họ Bạch. Hắn thường xuyên chiêu đãi bạn bè của mình tại đây, hôm nay có thể cũng đúng lúc chiêu đãi.” Vương Cửu Cửu phân trần.
Vậy em cảm thấy đây là cái bẫy à?
Bạch Phá Cục? Chắc chắn không phải anh ta bởi hắn không có lý do gì để làm như vậy. Bạch Tàn Phổ? Thực ra cũng có thể. Có lẽ chỉ còn có Tần Tung Hoành. Dù sao, nếu xảy ra xung đột thì anh ta là người được lợi nhất.” Vương Cửu Cửu xuất thân là gia đình quân nhân hơn nữa lại có tư chất thông minh, nghe thấy những tình huống lạ là cực kỳ nhạy cảm.
Cô biết, trong chuyện danh lợi, chuyện gì ngẫu nhiên xảy ra, chuyện gì được sắp đặt đều ẩn dấu những điều bí mật.
Tần Lạc tán thưởng cười và nói : “Bất luận ai là người bày ra cái bẫy này, chúng ta cũng không phải kẻ bị hại phải không?
“Anh sớm đã nhìn ra?” Vương Cửu Cửu kinh ngạc hỏi.
“Bằng không anh đã không đánh Bạch Tàn Phổ một cách hung hăng như vậy? Anh và hắn đâu có thâm thù gì.” Tần Lạc nói.
“Anh cũng cáo đấy nhỉ” Vương Cửu Cửu giận giữ nói:”Thế mà em chẳng hay biết.”
Tần Lạc lắc đầu nói: “Anh cũng chỉ là phán đoán mà thôi, cũng không có bằng chứng xác minh là ai làm việc đó. Anh cảm nhận thấy sự việc đang diễn ra theo tình thế đó là tốt nhất. Bất luận chúng ta có phán đoán chính xác hay không thì sự tình phải nên xử lý như thế.
“Vậy sao anh để cho em nổ súng? Anh nghĩ, anh không thể tự mình nổ súng được.” Vương Cửu Cửu hỏi có chút không cam lòng.
“Thuật bắn súng của em thật tốt.”
Tần Lạc nói: “Anh mới luyện súng có vài ngày? Nếu để cho anh bắn, thì không chừng có thể bắn tới tận cửa. Em xuất thân từ quân nhân, ông nội của em đã từng là một thợ săn lợi hại nhất trong thôn, bố em lại là một bộ đội - một tay súng thiện xạ. Em không cảm thấy rằng phát súng chỉ có em là thích hợp nhất sao? Nếu em không làm được điều đó thì người khác càng không thể.
Vương Cửu Cửu không ngờ Tần Lạc nói hợp lý và dễ nghe đến như vậy. Khuôn mặt xinh xắn cười tươi và nói: “Thì em biết là như thế, chẳng qua anh nói như vậy bởi vì lo cho bạn bè anh gặp nguy hiểm?”
“Yên tâm đi, hắn biết hắn phải làm gì.” Tần Lạc nói.
Bởi vì Tần Lạc tham gia một cuộc thi lớn trong ngành y cho nên hắn phải tìm đến chủ nhiệm khoa Hùng Chí Triều để xin vài ngày. Khi trận đấu còn chưa kết thúc thì Minh Hạo gọi điện nói về chuyện xảy ra, anh ta đến Vân Nam để giải quyết vấn đề của căn bệnh siêu vi trùng.
Cho nên, sau khi Tần Lạc tới trường học, đầu tiên là phải trả phép cho Hùng Chí Triều.
Hùng Chí Triều biết Tần Lạc với hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương có một chút quan hệ, mà hắn lại do một tay Lệ Vĩnh Cương đề bạt, cho nên Tần Lạc được chiếu cố. Đương nhiên hắn thấy Tần Lạc đúng là có năng lực của một giáo viên.
Tần Lạc gõ cửa phòng chủ nhiệm, bên trong Hùng Chí Triều nói vọng ra:
- Mời vào.
Tần Lạc đẩy cửa đi vào, vẻ mặt xin lỗi nói: “Hùng chủ nhiệm tôi đến để trả phép.”
Hùng Chí Triều niềm nở tiếp đón Tần Lạc, bắt tay cười nói: “Anh Tần đã quay trở lại, sao không nghỉ ngơi ở nhà vài ngày nữa?”
“Tôi đã trì hoãn vài ngày rồi.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Ài, nói gì vậy? Anh là anh em của chúng tôi, cứ để chúng tôi thu xếp vấn đề này. Việc thu sếp và và giáo dục cũng giống nhau đều là việc hết sức vinh quang. Tôi thấy trên báo chí in những thành tích của anh, anh đã đem vinh quang về cho trường học của chúng ta. Ngày hôm qua Lệ hiệu trưởng còn tự mình gọi điện thoại tới, hỏi anh có trở lại không.Tôi nói khi anh quay trở lại, tôi và Lệ hiệu trưởng còn bàn bạc làm thế nào để khen thưởng cho anh.”
“Cám ơn chủ nhiệm.Cũng xin cảm ơn Lệ hiệu trưởng đã quan tâm.” Tần Lạc khiêm tốn nói.
“Cảm ơn cái gì? Hẳn là chúng tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Lệ hiệu trưởng có ý mời anh tới dự đại hội biểu dương giáo viên tiên tiến, xuất sắc bởi anh đã có những thành tích to lớn, từ đó kêu gọi toàn bộ giáo viên hướng theo học tập.”
“Đại hội khen ngợi? Báo cáo thành thích?” Tần Lạc vội vàng xua tay: “Chủ nhiệm, việc này thì xin miễn. Thực sự là không cần thiết. Hơn nữa tôi cũng không biết phải nói điều gì.”
“Đây là chuyện tốt mà. Tần Lạc, chuyện này không thể từ chối được đâu. Lệ hiệu trưởng cũng vì tiền đồ của anh mà lo lắng.” Hùng Chí Triều nói.
Tần Lạc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hùng Chí Triều. Mời dự một cuộc đại hội biểu dương những giáo viên tiên tiến như vậy, chẳng khác nào tự nhận mình là nhân viên trong trường đã có những đóng góp to lớn. Hơn nữa, khi đại hội chấm dứt, các nhà học thuật khẳng định sẽ đem chuyện này đăng lên báo chí, tranh thủ đi tìm một chút vinh quang hoặc là khen thưởng, chí ít, khi không còn xuất hiện, bởi vì khi được công nhận là một giáo viên ưu tú, thì chắc chắn sẽ không có chuyện bị đuổi ra khỏi trường học.
Nhưng siêu vi trùng chung quy không phải tự mình giải quyết được, cho nên trong lòng Tần Lạc còn có một khúc mắc chưa vượt qua được.
Anh muốn từ chối, nhưng lại bị Hùng Chí Triều cắt ngang, nói: “Tần Lạc, nhân viên trong trường đã sắp xếp như vậy, vốn dĩ không nghĩ rằng anh sẽ khước từ. Nếu anh không muốn bị người khác cho là đắc ý, thì anh nên tới giải thích với Lệ hiệu trưởng.”
“Vậy được rồi.” Tần Lạc buộc lòng phải gật đầu ưng thuận.
Mấy ngày này, quá nhiều chuyện đã xảy ra với Tần Lạc? Như thế nào các loại vinh dự đều phạm phải phụ nữ.