Đứng trên lập trường của Gỉa Bảo Ngọc, nói là đàn ông là làm ra từ bùn đất, còn đàn bà được làm ra từ nước, những lời này quả là có đạo lý.
Khi bạn giơ tay ra vuốt ve thân thể của một người phụ nữ, thì luôn cảm thấy thân thể của cô ấy mềm mại mượt mà như lụa Tô Hàng(Tô Châu, Hàng Châu là nơi sinh sản ra tơ lụa nổi tiếng của Trung Quốc) vậy. Đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng sượt qua thôi cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương như sự động đậy từ trong sâu thẳm tâm linh mình.
Nếu bạn sờ vào cơ thể của một người đàn ông, thì liệu bạn có cảm thấy giống với bùn đất? Hơn nữa còn là một bãi bùn nhầy nhụa nữa.
Là một người từng trải, vừa sờ qua rất nhiều phụ nữ, lại sờ qua rất nhiều đàn ông như anh Gỉa, thì anh ấy có quyền lên tiếng nhất.
Một thân thể lạnh như băng mới có thể đem đến cho Tần Lạc một cảm giác nóng hừng hực như lửa. Đôi bàn tay của hắn lướt qua lướt lại trên cơ thể của Lâm Hoán Khê, bất kể chỗ nào trên cơ thể nàng đều như chốn bồng lai tiên cảnh mà hắn chưa từng đi qua vậy, mải mê chơi đùa, lại còn bịn rịn, lưu luyến không rời, sau đấy vẫn không quên quay ngược trở lại.
Từng tấc da thịt trên người nàng đều rất đẹp, một thân hình sau khi được cởi bỏ quần áo thì chẳng khác nào một bảo vật nơi trần gian. Hai mắt nàng nhắm chặt lại, sắc mặt hơi đỏ lựng, hai chân kẹp chặt vào nhau__Phụ nữ càng như vậy thì càng làm cho đàn ông có ham muốn tách đôi chân của nàng ra hai bên.
Là một người đàn ông, bạn Tần Lạc nhà ta cũng không phải là ngoại lệ.
Rất nhanh, Tần Lạc liền tìm thấy cái cảm giác phong phú, tuyệt vời.
“Anh nhớ em lắm.” Tần Lạc bò ra bên tai thì thầm với Lâm Hoán Khê.
“Ừm.” Lâm Hoán Khê mở mắt nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại nhắm nghiền lại như trốn tránh điều gì. Trong việc này, nàng vẫn không có cách nào thoải mái được, cho dù đối mặt với một người như Tần Lạc, người mà đã sớm trên danh nghĩa là chống chính thống của mình.
Từng tiếng rên rỉ ‘ư ư’phát ra liên hồi, âm thanh đó chẳng khác nào một lời mời gọi, Tần Lạc hôn lên đôi tai của Lâm Hoán Khê, sau khi đã làm cho thân hình nàng nhúc nhích, trở nên ngứa ngáy thì Tần Lạc bắt đầu tiến thêm một bước.
Ga giường nhàu nhĩ hết cả lên, còn chăn thì rơi tả tơi xuống đất.
Tần Lạc cứ nằm trên thân thể của Lâm Hoán Khê mà không muốn xuống.
Vóc dáng của Lâm Hoán Khê như một quả đào chín mọng vậy, da thịt đẫy đà, mông và ngực thì đều tròn to, quyến rũ. Mỗi lần Tần Lạc nằm lên người nàng thì đều cảm giác như rơi vào một biển bông vậy.
Cơ thể của người phụ nữ này quả thật là không thể uyển chuyển hơn được nữa. Khi đặt nàng lên trên thì chẳng khác nào một chiếc chăn bông mềm mại, không để cho người ta có cảm giác đang đè nặng lên mình, còn khi đặt phía dưới thì chẳng khác nào một chiếc thảm mềm cả, cũng không làm cho người ta có cảm giác khó chịu.
Đây là sự khác biệt giữa người phụ nữ có thân hình đầy đặn với người đàn bà xương xẩu thích để tóc mái, rồi vươn cái cổ cò gầy gò ốm yếu ra, cứ như một con gà con ốm nhách xấu xí vậy.
Đàn ông chính là động vật cảm quan. Nếu tay sờ không thích và ngũ quan không được thoải mái, thế thì anh ta sẽ rất khó để có thể thích người phụ nữ này.
“Em không muốn hỏi anh cái gì sao?” Tần Lạc hỏi. Việc giữa hắn và Vương Cửu Cửu đã được đăng lên cả trên mặt báo của《Hoa Hạ Nhật Báo》, cả cái Yến Kinh này ai mà không biết đến, vậy thì Lâm Hoán Khê không thể không nghe đến được.
“Không muốn.” Lâm Hoán Khê nói.
“Vì sao?” Tần Lạc tò mò hỏi. Theo đạo lý mà nói thì làm cho một người phụ nữ không ghen tuông còn khó hơn rất nhiều việc làm cho một con mèo không ăn ngầm cá. Lâm Hoán Khê đã trải qua một lần thất bại trong tình cảm, rơi vào trạng thái khép mình trong chuyện tình cảm bao năm trời, nên Tần Lạc luôn rất thận trọng cẩn thận, chỉ sợ chạm phải vết thương lòng còn chưa biết đã lành hay chưa ở trong sâu thẳm trái tim nàng, rồi lại một lần nữa đưa nàng về với địa ngục.
Nàng là một người ưu tú một cách cực đoan, nhưng lại là một người phụ nữ vô cùng đáng thương. Lòng thương mến, che chở của Tần Lạc đối với nàng được xuất phát từ tận trong xương tủy.
“Nếu anh muốn nói ra thì anh sẽ nói cho em.” Lâm Hoán Khê nói.
“Những việc này, anh cũng không muốn giấu diếm em chút nào.” Tần Lạc nói. “Em còn nhớ khi anh ở Dương thành anh đã nói với em về tình hình sức khỏe của anh không?”
“Nhớ.” Lâm Hoán Khê gật đầu. Khi Lâm Hoán Khê đi cùng Tần Lạc về nhà đón năm mới, thì hai người đã đột phá khỏi cái tầng quan hệ đó, Tần Lạc sau khi liên tục gặp thất bại thì liền kể cho nàng nghe chuyện bệnh tật của mình.
Cũng là vì nguyên nhân này, mà mỗi lần hai người muốn*với nhau thì Tần Lạc đều phải đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo. Vì vậy mà ‘tắm nước lạnh’ cũng là ám hiệu làm việc đó giữa hai người bọn họ. Cũng giống như bao đôi vợ chồng khác dùng việc ‘giặt quần áo’ vậy.
“Ngay từ đầu, anh đã nói là thể chất của anh thuộc mạch cực dương. Bởi vì nội hỏa quá ư là vượng thịnh, nên mới cần những hạt có tính hàn và nước lạnh để hạ nhiệt. Anh luyện《Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm》từ nhỏ, cũng là vì để trị liệu cái bệnh quái quỷ này.
“Em cũng bảo mấy bác sỹ bên Công Hội Trung Y lưu ý cho, nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ vật có tính cực âm mà anh vẫn nói.” Lâm Hoán Khê nói.
Nàng là một người phụ nữ yên tĩnh nội tâm, thậm chí, còn làm cho người ta có cảm giác nàng là một người ngạo mạn. Nhưng như thế không có nghĩa là nàng không làm điều gì.
Từ sau khi biết được bệnh tình của Tần Lạc, nàng bèn đi khắp nơi tìm kiếm cái vật có tính cực hàn đó. Sau khi lên nắm quyền Công Hội Trung Y thì nàng đã mệnh lệnh cho tất cả mọi người dưới quyền tìm giúp cái vật đó. Có mấy lần nàng còn đích thân đáp máy bay bay đến một số thành phố để cùng bàn bạc cùng người ta, kiểm nghiệm vật phẩm xem có đúng không.
Việc mà nàng vẫn làm miệt mài như vậy thì làm sao có thể quên được chứ?
Tần Lạc không ngờ là Lâm Hoán Khê vẫn luôn giúp hắn tìm kiếm vật đó, sau khi dùng sức ôm eo nàng sát vào người mình thì nói: “Anh tìm được một người như thế này đây.”
“Uh?”
“Một người phụ nữ có thể chất cực âm.” Tần Lạc nghiêm chỉnh nói, nhưng trong lòng thì lại có cảm giác có chút kỳ lạ.
Cái lý do đi bao bà hai này thì thực sự là quá ư là hoang đường quái dị, cũng mặt dày và vô liêm sỉ quá.
Tựa hồ như đây là cơ hội mà ông trời đặt cách ban cho mình vậy.
Phụng mệnh bao gái. Liệu còn có cái cớ gì đường hoàng hơn thế này không?
Nếu người khác nói cho mình việc này, thì đến hắn cũng không thể tin nổi.
Nhưng sự việc lại là như thế. Làm cho hắn cũng cảm thấy không biết làm thế nào cho phải.
Lâm Hoán Khê im lặng hồi lâu. Nhưng rất nhanh, nàng lên tiếng hỏi: “Có cần em rời xa anh không?”
“Không cần.” Tần Lạc ôm chặt thân hình của nàng vào. “Anh chỉ là muốn nói cho em việc này, anh không muốn che dấu điều gì cả. Anh chưa từng nghĩ để cho em rời xa anh và đồng thời anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa em__”
Khách sạn Kim Tinh là khách sạn mà bộ y tế chỉ định để tiếp đãi, đạt tiêu chuẩn kiến tạo sáu sao, xa hoa khí phái, một số bức tranh sơn thủy làm điểm lên phong cách khác lạ của khách sạn này. Đây là nơi chọn lựa hàng đầu của bộ y tế dùng để tiếp đãi khách, Thái Công Dân cũng thường xuyên gặp những khách mời các nơi hoặc khách nước ngoài ở đây.
Lần này bữa tiệc chúc mừng thành công của đội cứu viện do bộ y tế tổ chức cũng được chọn ở đây, hơn nữa còn thuê luôn cả một phòng riêng lớn mà rất ít được dùng tới này.
Bữa tiệc gồm có mười bàn lớn, mỗi bàn mười người, Tần Lạc dẫn đội trung y ngồi một bàn, còn những bàn khác là bên tây y và một số quan viên trong bộ y tế. Đến cả Vương Cửu Cửu cũng đến, nàng ngồi cùng Vương Du và mấy người nữa.
Thái Công Dân phát biểu một hồi, biểu dương nhiệt liệt với những bác sỹ đã không ngại khó khăn, gian khổ, không sợ nguy hiểm mà đến khu dịch bệnh triển khai công việc của mình. Hơn nữa còn thay mặt bộ và những bệnh nhân biểu thị lòng biết ơn với họ.
Tiếp đó, Thái Công Dân rất có phong độ, ông dẫn theo Minh Hạo và một đám quan viên trong bộ đi đến từng bàn để chúc rượu. Mọi người ai cũng được sủng ái đến kinh ngạc, không khí dần trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Tần Lạc, cậu lại lập được công lớn rồi. Nào, tôi chúc cậu một ché.” Thái Công Dận nâng chén rượu của mình giơ lên trước mặt Tần Lạc, nói với vẻ mặt đầy tán thưởng.
“Phó bộ trưởng Thái, ông đừng chế nhạo tôi trước mặt mọi người nữa.” Tần Lạc ngượng ngùng nói. Nếu quả thực sự việc virut muỗi mặt người đã được giải quyết, thì hắn tiếp nhận chén rượu này cũng chẳng sao, nhưng trên thực tế thì lại không như thế. Hắn biết phó bộ trưởng Thái cũng biết điều này, vì thế nên hắn mới ngại, không muốn uống chén rượu này.
Thái Công Dân nhìn vào mắt Tần Lạc, cười nói: “Tần Lạc, tôi đánh giá cao tính cương trực và thẳng thắn của cậu, nhưng, cậu nhất định phải hiểu một đạo lý đó là: cương quá thì dễ đứt. Đôi khi, một không có nghĩa là một, hai cũng không bằng hai. Có quá nhiều việc đều phải thông qua thỏa hiệp thì mới giải quyết được, giống như lần này vậy, tôi cho rằng đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, cậu thấy sao?”
Tần Lạc nghĩ một lát nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả. Nếu họ đẩn toàn bộ công lao lên người người khác, thì có lẽ trong lòng mình còn ý kiến cũng chưa biết chừng.
Nghĩ thông suốt điều này, thì những khúc mắc trong lòng Tần Lạc cũng được giải đáp. Hắn nhìn Thái Công Dân một cách thành khẩn, rồi nói: “Thụ giáo rồi. Cảm ơn Thái phó bộ trưởng rất nhiều.”
“Giữa chúng ta thì không cần phải khách khí như thế. Cậu là một người trẻ tuổi được tôi xem trọng, tôi hy vọng cậu còn có thể tiến xa hơn nữa, tốt hơn nữa. Vì thế mà tôi không hy vọng cậu bị ảnh hưởng vào những tình tiết nhỏ rọt như vậy.” Thái Công Dân vỗ mạnh vào vai Tần Lạc nói.
Bàn mà Cát Hồng Tân và mấy người bên tây y đang ngồi nhìn thấy Tần Lạc và Thái Công Dân vui vẻ trò chuyện với nhau như vậy thì vô cùng khó chịu.
Có phó bộ trưởng đại nhân đứng đằng sau làm chỗ dựa vững chắc, thì mấy người của mình làm sao mà tranh được với người ta đây? __
Tầng cao nhất của khách sạn Kim Tinh là một khoảng sân thượng rộng lớn, đứng trên này thì cảnh tượng của cả cái thành phố Yến Kinh rộng lớn này gần như là đã nằm trong tầm mắt.
Tần Lạc uống thêm mấy chén, muốn đi lên phía trên hít thở không khí một chút, thì nhìn thấy một thân hình yểu điệu đã đứng đợi ở đó tự lúc nào. Lưng cô gái ngoảnh về phía Tần Lạc, khuôn mặt hơi ngước lên trên, ánh mắt đang chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tần Lạc đi tới, yên lặng đứng bên cạnh nàng.
Ngẩng đầu lên xem thì trên trời ngoài sao ra thì còn có trăng nữa. Thời tiết ngày hôm nay thì quả thật là tuyệt vời, là một trong những ngày thời tiết đẹp nhất Yến Kinh__Nhưng, thế thì có gì mà xem chứ?
Vương Cửu Cửu với vẻ mặt hồn nhiên nhập thần, mỉm cười thản nhiên. Chỉ là một ngày có thời tiết tốt đã có thể thỏa mãn được nàng và làm cho nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Sao em lại đến tham gia buối tiệc tối nay vậy?” Tần Lạc cười hỏi.
“Minh Hạo gọi điện thoại cho em. Những buổi tiệc như thế này vốn là có thể đến và có thể không đến. Dù gì thì em cũng không được coi là thành viên trong tổ cứu viện. Ngoài việc dẫn tới một con gấu ngựa to lớn ra, thì cũng chẳng lập ra công lao gì cả__Em biết thầy sẽ đến, dù sao thì em cũng chẳng có chuyện gì làm, nên đến đây xem sao.” Vương Cửu Cửu cười nói.
Không để cho Tần Lạc có cơ hội nói gì, Vương Cửu Cửu đã giơ tay ra ôm lấy cánh tay Tần Lạc, rồi đặt đầu mình lên vai hắn, nói: “Không được nói gì nữa, hãy cùng ngắm sao với em đi. Vừa rồi em còn đếm đến một trăm bảy mươi sáu ông sao rồi đấy. Bây giờ lại phải đếm lại rồi.”
Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ri rít rì rịt là sao, chẳng khác nào những hạt vừng trên chiếc bánh quy nướng vậy, liền cười khổ nói: “Bao nhiêu sao thế này, làm sao có thể đếm hết được cơ chứ?”
Vương Cửu Cửu chửi thầm, tên ngu ngốc này, chẳng lẽ đến cả lãng mạn cũng không biết sao?
Ai thực sự bắt anh đếm hết chứ? Cái người ta cần là cảm giác, là thứ tình cảm như thế này.
Lẽ nào chưa từng nghe thấy lời bài hát mà người ta vẫn hát hay sao? Tay trong tay, bước từng bước rồi nhìn lên bầu trời, một ông sao, hai ông sao, ba ông sao, bốn ông sao nối đuôi nhau__
Đúng là một tên thô lỗ, trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì thế không biết?
Vì thế mà nàng tức giận nói: “Với IQ của thầy thì thầy hãy đếm trăng đi!”