Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 302: Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Cuối cùng thì Vương Cửu Cửu cũng vẫn ở lại. Tần Lạc đã nghĩ hết cách, nói hết lời mà vẫn không làm nàng thay đổi ý định được. Không chỉ vì nàng cứng đầu, mà là hắn có đuổi thế nào đi chăng nữa nàng cũng chẳng nghe, hơn nữa nàng còn đem chuyện bí mật giữa hai người đem ra nói oang oang bên ngoài.
Cho đến khi Vương Cửu Cửu nói toạc ra cả những chuyện mà Tần Lạc nhìn thấy hết, sờ thấy hết toàn thân nàng thì Tần Lạc không còn biết nói gì hơn nữa, còn lý do gì mà bắt nàng dời khỏi nơi đây? Là một người đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mới được, ai bảo hắn đã giở trò với nàng, bây giờ thì phải chịu vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Tần Lạc đau đớn thầm nghĩ, không phải quân ta vô dụng, mà là do quân định quá mạnh đó thôi. Hơn nữa Vương Cửu Cửu đã có tấm bài tẩy đó trong tay rồi, thì nàng còn lo gì Tần Lạc làm tới nữa, nàng biết rõ tính tình của hắn, nàng có thể tự nhận mình mặt dầy, chứ hắn thì không thể.
Thế là từ giờ, cô gái xinh đẹp Vương Cửu Cửu liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Bất luận nàng đi đến đâu cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác. Ngay đến cả thôn trưởng của thôn Cửu Chi Hoa còn phải say mê ngắm nhìn không chớp mắt, nói: “Sao những cô gái trong thôn chúng ta nhìn không giống với cô gái thành thị này chút nào nhỉ?”
Tần Lạc nghe thấy ông ta nói vậy thì nghĩ bụng, nếu mà giống được mới lạ.
Từ điểm này có thể nói lên được một điều, thẩm mỹ của đàn ông là như nhau. Mặc dù họ có những phân kỳ nho nhỏ ở những điểm như ăn mặc, Loli, mông to, ngực lép..v..v.., nhưng đối với họ mà nói thì người đẹp vẫn là người đẹp. Sự thật này là không có gì có thể thay đổi.
Lại một lần nữa đến kiểm tra sức khỏe cho Lý Kiến Trụ, sau khi Lâm Đống ghi lại một cách tỉ mỉ tình hình sức khỏe của bệnh nhân, thì Tần Lạc bèn chào vợ của Lý Kiến Trụ một cái rồi dẫn đoàn trung y rời đi.
Về đến lều vải, theo quy luật khi trước thì mọi người lại họp lại với nhau nghiên cứu tình hình. Đây cũng là một hình thức không thể thiếu, bởi vì chỉ có hợp tác, trao đổi với nhau thì sẽ có lợi cho tình hình tìm kiếm và phát hiện ra phương thức chữa bệnh một cách nhanh nhất.
“Tình hình thế nào?” Tần Lạc lên tiếng hỏi.
“Ài. Vết thương bắt đầu rữa nát ra rồi, chân không động đậy được nữa, tay thì cũng không nhấc nổi lên, mạch đập yếu ớt __ tình trạng vô cùng xấu.” Một người đàn ông có khuôn mặt gầy dơ xương nói.
“Theo tôi nghĩ thì có lẽ chỉ sống thêm được ba ngày nữa thôi.” Một vị trung y trẻ tuổi hơn một chút nói.
“Nhiều nhất là hai ngày. Nếu không cẩn thận thì có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay.” Âu Dương Lâm ngày thường ít nói, nhưng giờ cũng lên tiếng. Hắn cũng là một thành viên trong tổ chuyên gia, kiểm tra khám xét cho bệnh nhân theo phương pháp của mình.
Lời nói này của Âu Dương Lâm vừa cất ra thì mọi người đều im lặng không nói nên lời, bời họ biết Âu Dương Lâm không hề nói ngoa chút nào, tình hình bệnh nhân lúc này vô cùng nguy ngập, có lẽ ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Do vậy mà nếu vẫn không tìm ra phương pháp giải độc, thì sẽ lại có thêm một mạng sống phải lìa xa cõi đời này. Để lại một người vợ thân cô thế cô không nơi nương tựa, ngoài ra Lý Kiến Trụ còn có một người con trai đang học cấp hai trong thị trấn.
Mọi người đều không muốn chứng kiến một sự thật đau lòng như vậy, hơn nữa, cái kiểu đã biết rõ tình hình, nhưng lại không có cách gì giải quyết, cái cảm giác thất bại ngồi chờ chết làm cho họ khó chịu vô cùng.
Ngồi ở đây thì đều là những bác sỹ trung y ưu tú trong Công Hội Trung Y, lại còn có những người xuất thân từ một gia đình trung y danh tiếng xuất sắc như Tần Lạc, Âu Dương Lâm, Vương Dưỡng Tâm. Đến cả mấy người bọn họ còn không tìm ra được cách nào, chẳng lẽ loại độc này thực sự là hết thuốc chữa rồi sao?
Tần Lạc biết nguyên nhân làm cho tinh thần mọi người sa sút, hắn cũng hiểu được tâm tình của bọn họ, nhưng là một lãnh đạo của tổ cứu viện trung y này, hắn có trách nhiệm làm ổn định tâm lý của mọi người và điều động tính tích cực của họ.
Hắn cười nói: “Vẫn còn thời gian là hai ngày, không đến giờ phút cuối cùng thì chúng ta quyết không được từ bỏ. Hơn nữa, cho dù chúng ta không có cách nào trị khỏi được cho Lý Kiến Trụ, nhưng còn những bệnh nhân khác thì sao_Còn những bệnh nhân khác giống với Lý Kiến Trụ thì sao? Bây giờ có, thì ngày sau cũng sẽ có. Nếu chúng ta không thể tìm ra biện pháp giải quyết virut từ muỗi mặt người, thì sẽ vẫn còn có rất nhiều người bị hại bởi nó, thậm chí sẽ chết. Bây giờ chúng ta không được phép thối chí, tôi biết cảm giác bức của mọi người thế nào, bản thân tôi cũng vậy, nhưng nếu chúng ta cứ để cảm xúc chi phối chúng ta, thì mãi mãi chúng ta không bao giờ tìm ra được phương pháp trị liệu hiểu quả cả!”
“Hơn nữa, chỉ cần loại muỗi này không diệt vong, thì loài virut này sẽ tồn tại mãi. Người dân trong thôn Cửu Chi Hoa này làm thế nào? Người dân của huyện thành này phải làm sao? Thậm chí sẽ có khả năng lây lan ra cả tỉnh Vân Điền này, tình hình vô cùng nguy hiểm.”
Tần Lạc nhìn vào mặt từng người một rồi kiên nghị nói: “Bất luận thế nào thì chúng ta cũng đều phải tìm ra phương pháp giải độc. Tôi sẽ dốc hết sức mình, cũng mong mọi người cùng tôi cố gắng bước qua giai đoạn khó khăn này.”
“Hội trưởng, anh yên tâm đi. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi.” Một vị trung y trẻ tuổi trong Công Hội Trung Y phụ họa theo.
“Đúng vậy. Cũng không phải là không có cách gì. Có âm thì ắt sẽ có dương. Tất cả đều do trời định. Chúng ta đã tìm ra được sữa dê có thể phòng muỗi mặt người, thì cũng sẽ tìm ra được biện pháp trị liệu loại virut này__Chỉ cần một chút thời gian mà thôi.”
“Tôi lại đi xem xét lại sách y. Xem xem có loại thuốc nào có thể dùng_”
Tần Lạc gật đầu, nói: “Mọi người đi làm việc của mình đi. Có tiến triển gì thì nói ra cho mọi người cùng thảo luận.”
Mọi người đồng ý, sau đó lần lượt giải tán.
Tần Lạc đi ra bên ngoài lều vải, thở dài một hơi thật sâu.
Trăng tròn, sao sáng, những bông hoa trên núi bay rải rác khắp nơi.
Bốn bề đều là núi cao hùng vĩ, mắt nhìn không hết, mùi hương hoa đồng nội phảng phất đâu đây, sương sớm rơi đầy trên cỏ lá, tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể túm được cả một vốc sương mai rồi.
Cảnh vật xung quanh đẹp như trên tiên giới, nhưng chốn tiên giới này lại có một loài sát thủ làm cho người ta phải ghê rợn và hận thù_Muỗi.
Tần Lạc hành y xuất đạo bao nhiêu năm, chưa bao giờ lại gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế này.
Không chỉ là những thành viên khác, đến cả hắn cũng cảm giác được sự khó chịu của sự thất bại.
“”Anh đang nghĩ gì vậy?” Vương Dưỡng Tâm đi đến bên hắn, lên tiếng hỏi.
“Loại muỗi mặt người này khó đối phó đến vậy sao?” Tần Lạc cười khổ nói. “Lý Kiến Trụ thì đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, tình trạng của những người bệnh bị muỗi cắn khác thì càng ngày càng nghiêm trọng__thời gian ngày càng cấp bách. Không thể để cho ai phải chết thêm nữa. Tôi cảm thấy thời gian giành cho chúng ta càng ngày càng thu hẹp dần lại!”
“Anh không phải là người cần được người khác an ủi. Nên, tôi cũng không cần phải nghĩ những lời an ủi dành cho anh nữa.” Vương Dưỡng Tâm nói. “Mấy ngày hôm nay, chúng ta thử dùng không ít những biện pháp ôn dịch trong sách cổ, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Có phải là chúng ta đã bỏ qua thứ gì không nhỉ?”
“Bỏ qua thứ gì?” Tần Lạc cau mày hỏi lại
“Muỗi mặt người là một vật chủng vốn đã có, hay là một loại vật chủng mới vậy? Nếu là do biến dị mới có, thì nó biến dị từ đâu? Còn nếu vốn đã có thì sao ngày trước không nghe nói có tin gì về chuyện muỗi mặt người đốt người dẫn đến tử vong cơ chứ? Hay là bọn chúng cũng bị lây lan loại virut này từ nơi khác? Nếu vậy thì loại virut lây nhiễm này xuất phát từ đâu?” Vương Dưỡng Tâm đặt ra một loạt câu hỏi.
Tần Lạc dùng tay day day đôi gò má của mình, nói: “Vương Du đang nghiên cứu về những vấn đề này. Nếu có phát hiện gì thì cô ấy đã nói cho chúng ta biết.”
“Đúng vậy. Cô ấy là chuyên gia về động vật, chuyên nghiệp hơn chúng ta rất nhiều.” Vương Dưỡng Tâm cười nói. “Đôi khi tôi nghĩ, có phải trung y chúng ta thực sự lỗi thời rồi không? Sự tồn tại của trung y, là do mọi người vẫn đang dùng tiền tiết kiệm mà sống. Ai cũng ôm lấy những bài thuốc của các bậc tiền bối dùng để hành y cứu người. Còn tây y thì lại được xây dựng trên nền móng khoa học tiến bộ, khoa học kỹ thuật ngày một đổi mới, và cũng ngày càng làm được nhiều việc_Mỗi một lần cải cách khoa học thì y thuật của họ lại càng tiến bộ. Cứ như vậy thì bọn họ sẽ không bao giờ lạc hậu, vĩnh viễn đi trước thời đại.”
“Sao? Muốn từ bỏ rồi sao?” Tần Lạc nheo mắt lại cười hỏi.
“Từ bỏ? Làm gì có chuyện đó, cho dù tôi có muốn thì ông tôi cũng sẽ đánh gãy chân tôi mất.” Vương Dưỡng Tâm lắc đầu cười khổ. “Trung y có tác dụng vô cùng, điều này đã có chứng nhận của khoa học rồi! Tôi đã xem qua tài liệu rồi, mấy năm trước, một vị học giả người Pháp thông qua * bắn một tia phóng xạ tecium, rồi lợi dụng tia phóng xạ R của tecium, sử dụng nguyên lý cháy sáng cuộn phim, rồi nhờ vào máy ảnh điện tử thành công chụp được đường đi của tecium. Cách phát hiện ra đường đi của tecium cũng giống với đường đi của Y học.
“Tiếp theo sau đó, những nhà khoa học Nhật Bản sử dụng máy tính và những kỹ thuật khoa học hiện đại, đem bình diện của cơ thể người chuyển thành hình quan sát theo kiểu lập thể, sau đó thông qua ánh sáng nhiễm sắc của màn hình phát hiện ra* thực tế thì nó là vật tập hợp của các tổ chức nào đó. Chính vì những nghiên cứu này có thể chứng minh cho chúng ta biết được rằng, chúng ta lợi dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến chỉ để chứng minh một mệnh đề mầy ngàn năm trước là vô cùng chính xác. Nhưng chúng ta cũng không biết vì sao con người đi một vòng tròn dài sáu ngàn năm rồi lại quay về điểm xuất phát ban đâu, thật là khó hiểu!”
“Ngày đó, không có thiết bị kỹ thuật, không có máy vi tính, giải phẫu phẫu thuật còn trong tình trạng thô sơ, vậy những bậc tiên hiền làm sao lại phát hiện ra dược huyệt vị? Rồi làm sao có thể đối ứng trạng thái sức khỏe và các cơ quan trong cơ thể với một huyệt vị một cách rõ ràng đến vậy?”
“Đúng vậy. Trung y nên có một con đường đi riêng của mình, chứ không phải là cố gắng tiến sát về phía bên tây y, rồi dùng thủ đoạn trong tây y để chứng minh tính thực dụng trong trung y.” Tần Lạc gật đầu tán thành câu nói của Vương Dưỡng Tâm. “Đây chẳng khác nào hai người láng giềng thù ghét nhau. Người hàng xóm phía đông muốn ăn thịt bò bít tết nhưng lại không biết làm thế nào, liền đi đến nhà người hàng xóm phía tây hỏi xem làm thế nào. Nhưng người hàng xóm phía tây làm sao có thể nói cho họ biết phương thức bí mật được cơ chứ?”
“Đây là vấn đề khó khăn nhất mà chúng ta gặp phải, mà lại là một cơ hội tốt. Tôi biết, sự kiện muỗi mặt người đốt người dẫn đến tử vong ở Vân Điền đã thu hút được sự chú ý của toàn nhân dân Trung Quốc. Nếu trung y chúng ta có thể giải quyết được vấn đề này, thì_trung y của chúng ta sẽ có thêm một cơ hội nổi dậy.” Vương Dưỡng Tâm cuối cùng cũng nói ra được điều hắn muốn nói.
Mặc dù hiện giờ bọn họ đang ở trên núi, không có điện thoại, cũng không có inte, nhưng , bên tây y thì lại có công cụ truyền tin tiên tiến, ví dụ như chiếc máy vi tính nhỏ gọn của Vương Du, bất luận là ở đâu và khi nào thì đều có thể tự do lướt web.
Vương Dưỡng Tâm là người Yến Kinh, lại biết ăn nói nên đã có quan hệ rất tốt với mấy người bên trung y, cũng có thể tìm ra không ít tài liệu hữu dụng từ phía họ. Sự kiện muỗi mặt người thu hút sự chú ý của tất cả dân mạng, hắn có được tin này cũng là trong lúc ngồi nói chuyện với mấy người bên tây y mà có.
Tần Lạc cười lớn, quay đầu lại nhìn Vương Dưỡng Tâm, nói: “Hiện giờ chính thời cơ tốt nhất để trở thành anh hùng.”
Vương Dưỡng Tâm khoát tay, nói: “Nhiều nhất thì tôi cũng chỉ làm anh hùng được thôi, còn anh thì làm thần tượng.”
Tiếp đó hắn đổi luôn đề tài, hỏi: “Cô học sinh xinh đẹp của anh đâu rồi? Người ta trèo đèo lội suối không ngại khó khăn đến đây tìm anh, sao anh không quan tâm đến người ta một chút?”
Hiện giờ, tổ cứu viện đều biết là có một cô gái trẻ đẹp mới đến đây, còn Tần Lạc thì giải thích với mấy người Vương Dưỡng Tâm là : Cô ấy là học sinh của tôi.
Vì thế nên Vương Dưỡng Tâm liền lấy ‘cô học sinh xinh đẹp’ của Tần Lạc ra đùa. Hắn biết, quan hệ giữa Tần Lạc và cô học sinh này không đơn giản chút nào.
Nếu đơn giản thì ai mà ngu ngốc đến độ không dưng lại mò đến một nơi nguy hiểm như thế này để làm gì?
Tần Lạc nghĩ một lát, cũng cảm thấy có phần áy náy. Trừ lúc Vương Cửu Cửu vừa đến đây thì hắn gặp nàng một lần ra thì những lúc khác đều không nhìn thấy nàng đâu cả. Cũng không biết là nàng đang bận cái gì nữa. Không biết có thích ứng được với nơi đây không.
Tần Lạc nghĩ, hay là mình đi đến thăm nàng ta một chút đi, nhân tiện nhắc nhở nàng ngày mai lên đường về cho sớm.
Vương Cửu Cửu là con gái, nên tự khắc sẽ được sắp xếp ở chỗ lều vải của các thành viên nữ, bao gồm Vương Du.
Tần Lạc đi đến đó, khi vén rèm vải lên thì thấy bên trong có mấy người đàn ông đang ngồi ở đó.
Giống như những vì sao vây xung quanh mặt trăng vậy.