Chương 268: Không bệnh giả bộ bệnh

Đợi đến sau khi người cuối cùng giao đơn thuốc lên, "Chuột bạch" Lưu Dịch được người ta mời ra ngoài.

Âu Dương Mệnh cầm bốn tờ đơn thuốc, cười nói: "Bốn vị đã chẩn nhìn xong, bây giờ, chúng tôi có thể mời ban giám khảo tới duyệt bốn tờ này. Ai ưu ai kém, rất nhanh sẽ có kết quả".

Âu Dương Mệnh nhìn thoáng qua Cốc Thiên Phàm, nói: "Xin ban giám khảo xem xét".

Cốc Thiên Phàm gật đầu, nói: "Xin mời ba vị tiên sinh Đường Phong Hà, Trúc Y, Vũ Đình đảm nhiệm lần đánh giá này".

Vì vậy, từ sau gã đi ra ba lão nhân râu tóc bạc trắng.

Tần Lạc hơi có chút ngoài ý muốn, hắn vốn cho là, người làm giám khảo cuộc so tài này nhất định là nhân vật công lập ba phương. Nhưng không ngờ, ba giám khảo này toàn bộ đều là người của Chính khí môn.

Nếu vậy, cuộc so tài này có thể đảm bảo công bình công chính sao?

Nhưng khi Tần Lạc cẩn thận chú ý nam nhân mặt lừa của Quỷ y phái và Mộc Hương của Bồ Tát môn ở bên cạnh, phát hiện trên mặt hai người bọn họ không có chút mất bình tĩnh nào. Hiển nhiên, bọn họ cũng đã sớm tiếp nhận phương thức bình xét như vậy rồi.

Người đứng xem cũng trầm mặc không một tiếng động, không ai đưa ra bất cứ dị nghị gì, giống như tất cả mọi người vô cùng có lòng tin với ba lão già gầy khọm này.

Tần Lạc nghĩ thế liền thấy thoải mái.

Loại phương thức tranh tài này thoạt nhìn phi thường không hợp lý, ví dụ như danh sách bệnh nhân này đều do Quỷ y phái cung cấp, bọn họ muốn động tay động chân thật sự rất dễ dàng. Mà giám khảo tất cả đều do Chính khí môn đảm nhiệm, bọn họ muốn thiên vị cho môn nhân của mình, cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Nhưng mà, mọi người không nên quên. Mỗi một vị ở đây đều là thánh thủ Trung y, ra bên ngoài tùy tùy tiện tiện đều có thể trở thành danh y một phương. Nếu Quỷ y phái muốn động tay động chân trên người bệnh mà nói, rất khó tránh được mắt đỏ ánh vàng của những người này. Nếu giám khảo Chính khí môn cử ra có chút thiên vị, mấy nhà khác làm sao chịu đáp ứng chứ?

Hơn nữa, mọi người trăm ngàn năm trước, tư tưởng thật sự là đơn thuần đáng yêu hơn. Bọn họ có thể vì tín ngưỡng và yêu thích của bản thân mà hy sinh hết thảy của mình, kể cả tính mạng. Bọn họ có ngạo khí cùng thanh cốt đặc biệt của một gã Trung y, về phần ** loại chuyện này... bọn họ rất khinh thường.

Chính khí môn, nếu không có một thân chính khí này, sợ là cũng sẽ không có tên như vậy.

Ba lão nhân kia nhận bốn tờ danh sách trong tay Âu Dương Mệnh, sau đó tụ lại cùng nghiên cứu cẩn thận. Thỉnh thoảng còn có tiếng thảo luận rất nhỏ.

Không biết thảo luận đến bài của ai mà xảy ra chuyện trái quan điểm gì đó.

Âu Dương Mệnh nghi hoặc nhìn sang, mặc dù tâm muốn tìm hiểu đến cùng là chuyện gì. Nhưng dựa theo quy củ, gã sau khi đưa đơn thuốc, liền không thể tiếp xúc với ban giám khảo. Cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ kết quả.

Một lúc sau, ba người rốt cuộc cân nhắc đưa ra quyết định cuối cùng.

Phong Hà sắc mặt đen như than đứng ở trong đại sảnh, lớn tiếng nói: "Tứ phương chẩn nhìn, chọn Bồ Tát môn Mộc Hương là đệ nhất, công chính bình thản, không vội vàng. Chính khí môn thứ hai, cẩn thận toàn diện, từ ngoài vào trong. Quỷ y phái đứng thứ ba, có thêm một kỹ thuật, nhưng đây chỉ là một kỹ thuật chẩn nhìn, dùng chính bổ chính, dùng chính áp tà. Không thể quá chuyên quyền độc đoán".

Ba thứ hạng trước đã đưa ra, Tần Lạc dĩ nhiên là gã thứ bốn còn sót lại.

Kết quả tuyên bố xong, lão già đen gầy cũng không lập tức xuống đài, mà lại cau mày nói: "Có điều, kết quả chẩn nhìn của cậu Tần Lạc có chênh lệch rất lớn với ba vị kia. Thoạt nhìn, giống như là chẩn lầm".

Chẩn lầm?

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười ầm ầm.

Đây là chỗ nào? Đây là trường hợp gì thế?

Đại hội đấu y hai môn một phái, chính là sự kiện thần thánh nhất cũng là thần bí nhất. Tuyển thủ mỗi một nhà phái ra tham gia đấu y đều là tuấn kiệt một thời của bổn môn phái, y thuật cực kỳ xuất chúng.

Mọi người so đấu y thuật, phần lớn là tập hợp chi tiết cùng hiếm có. Giúp nhau xác minh, cũng có thể giúp nhau đề cao.

Nhưng mà, cái đại hội đấu y ba năm một lần, nhiều năm so đấu như vậy, vẫn chưa từng có vị tuyển thủ nào xuất hiện hiện tượng "Chẩn lầm" cả.

Chẩn lầm là gì? Chính là khám và chữa bệnh sai.

Nếu xuất hiện chẩn lầm, chứng minh ngay cả tư cách tham gia đại hội cũng không có. Đây cũng là nguyên nhân vì sau những người đứng xem bật cười.

"Chẩn lung tung". Âu Dương Mệnh vẻ mặt vui cười lắc đầu. Nghĩ thầm, thằng nhóc này vừa ra đã quậy loạn như vậy, sau đó làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục so đấu. Lại nói chuyện xác nhập công hội Trung y với hắn, hắn sẽ không còn gì để từ chối đúng chứ?

Nếu từ chối, chuyện này cũng có thể viết lên báo.

"May là con không ra tay". Âu Dương Lâm cười vô cùng vui vẻ. Mặc dù gã rất muốn kết quả tự mình đánh bại Tần Lạc. Nhưng mà... hắn cứ tự bại với phương thức mất mặt như vậy, hình như cũng rất thú vị. Gã vẫn có thể từ đó tìm được phần khoái cảm thuộc về mình.

Cốc Tử Lễ nhìn cha của mình, cười hì hì nói: "Ba ba, đại ca ca kia thật ngốc nha. Ngay cả con cũng nhìn ra vấn đề, hắn sao lại nhìn không ra chứ?"

Cốc Thiên Phàm cũng mặt đầy nghi ngờ, mặc dù cảm thấy không thể nào có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà, gã vẫn có lòng tin với ba vị cao nhân Chính khí môn. Với phẩm cách khí khái của bọn họ thì không thể nào đưa ra bình luận bất công võ đoán được.

Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc ngồi yên ở đó mặt không chút thay đổi, tâm tư vừa động, nói: "Phong lão, lão có thể giải thích cho mọi người biết tại sao lại đánh giá vậy không".

Phong lão gật đầu, nói: "Mọi người đều biết, cái gọi là chẩn nhìn, chính là quan sát sự thay đổi thần, sắc, hình, thái của người bệnh. Thần là trạng thái tinh thần, thần khí, sắc là biểu hiện màu sắc tươi khô bên ngoài khí huyết ngũ tạng, hình là dấu hiệu hình thể khỏe mạnh hay suy yếu, thái là biểu hiện động thái linh hoạt hay ngốc trệ. Đây ứng với mặt, miệng, mũi, răng, lưỡi và lông của người bệnh, lại quan sát da, tứ chi để biết "thần" của người bệnh. Tiên sinh Biển Thước đứng đầu công hội Trung y chúng ta rất xem trọng và cũng rất giỏi về chẩn nhìn, liệt nó đứng đầu bốn chẩn".

"Thần thái người chia làm đắc thần, vô thần, giả thần. Đắc thần còn được gọi là Hữu thần, là biểu hiện tinh sung, khí túc, thần vượng; khi mang bệnh, mặc dù bệnh còn chưa gây tổn thương rõ, là biểu hiện bệnh nhẹ, nhưng dự đoán bệnh khá dễ. Vô thần còn gọi là Thất thần, là biểu hiện tinh tổn, khí thiếu, thần suy. Mà Giả thần là biểu hiện giả khi bệnh nhân đang nguy kịch xuất hiện tinh thần tạm thời chuyển biến tốt, là dấu hiệu trước giai đoạn cuối, không phải là dấu hiệu tốt. Cũng là câu cửa miệng hồi quang phản chiếu mà chúng ta hay nói".

"Bồ Tát môn, Quỷ y phái cùng với Chính khí môn, đại biểu ba phương này đều chẩn nhìn người bệnh là Vô thần, tức là tinh tổn khí thiếu, thể nội có bệnh. Mà kết quả của cậu Tần Lạc là..." Phong Hà liếc nhìn Tần Lạc một cái, nhưng không nói ra câu kế tiếp.

"Là gì?" Cốc Thiên Do lên tiếng hỏi.

"Không bệnh giả bộ bệnh". Phong Hà nhìn thoáng qua Âu Dương Mệnh, trầm giọng nói. "Đơn thuốc dân gian ở đây, mọi người có thể tự do đọc qua".

Phong Hà vừa nói xong, lại đưa bốn đơn thuốc chẩn nhìn cho Âu Dương Mệnh. Âu Dương Mệnh xem mấy lần, liền sắc mặt ngưng trọng mà chuyển cho Âu Dương Mẫn bên cạnh. Một truyền một, tất cả mọi người đang đợi để xem đơn thuốc của Tần Lạc.

Cốc Thiên Phàm sau khi xem xong, nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, cậu có thể giải thích cho mọi người một lần, vì sao lại viết ra đánh giá như vậy không?"

"Bởi vì sự thật chính là như thế". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Vương Dưỡng Tâm vội ở bên cạnh dậm chân, vị đại sư huynh này... ở địa bàn của người ta, anh hãy thu liễm một chút đi. Đừng giỡn chơi nữa.

Cốc Thiên Phàm liền nhíu mày rậm, nói: "Vừa rồi người bệnh số 6 kia tôi cũng đã gặp. Sắc mặt của hắn đỏ, mắt có tơ máu. Khóe môi khô nứt, chỗ cằm có đậu nhiệt... dựa theo suy luận thông thường, người bệnh hẳn là dương hỏa thịnh vượng, mạch gan không thông, thể nội có bệnh mới đúng".

"Không sai. Dựa theo suy luận bình thường, đúng thực là như vậy". Tần Lạc cười gật đầu. "Nhưng mà, tôi ở trên đơn thuốc có viết qua, hắn là không bệnh giả bộ bệnh".

"Hắn vì sao phải làm vậy? Có người nào không có bệnh lại chạy tới xem bệnh chứ?" Mộc Hương quay sang nhìn người trẻ tuổi, cười hỏi.

"Đáp án này, phải hỏi người bệnh". Tần Lạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân này, trả lời.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, mũi nhọn của Tần Lạc chĩa thẳng vào Quỷ y phái.

Cho dù là ai cũng đều hiểu rõ, người bệnh này là người do Quỷ y phái cung cấp. Nếu có vấn đề gì, nhất định là vấn đề của Quỷ y phái.

Âu Dương Lâm híp mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Người trẻ tuổi, anh có biết những lời anh nói có ý vị như thế nào đối với Quỷ y phái tôi không? Quỷ y phái có thể đứng vững vàng trăm ngàn năm, cũng là dựa vào cố gắng và chữ tín của vô số đệ tử để chèo chống. Anh bây giờ đang vũ nhục mấy trăm đệ tử chúng tôi cùng danh tiếng tích lũy trăm ngàn năm đấy".

"Tôi không có ý vũ nhục các người. Chỉ nói ra một sự thật mà thôi". Tần Lạc cười khổ nói. "Đương nhiên, tôi cũng biết, người nói thật luôn khiến người khác không thích. Nhưng mà, tôi không hy vọng có người lợi dụng lợi thế là sự tín nhiệm của người khác".

Âu Dương Mẫn sắc mặt xanh mét, quát lên: "Lý Cường, mời người bệnh tới".

Ông chủ Nghiễm An Đường vẻ mặt cứng đờ, vội chạy ra ngoài. Chỉ lát sau, lại dẫn Lưu Dịch kia tới.

Trông bộ dạng Lưu Dịch rất không hài lòng, tức giận nói: "Các người đây là hiệu thuốc gì? Gọi người tới đuổi người đi. Tôi là tới xem bệnh, không phải là tới xem các người diễn trò. Các người nếu có thể xem thì xem, không xem được thì tôi tìm nhà khác. Cũng không hiếm mấy chuyên gia chó má như các người... chuyên gia luôn một tính. Không có đồ buồi (tiếng chửi) nào dùng được".

Nói xong, Lưu Dịch định xoay người rời đi.

"Đứng lại". Âu Dương Mẫn quát lên.

Một tiếng rống to này của Âu Dương Mẫn mười phần tức giận, hù Lưu Dịch giật mình một cái, khí thế liền yếu đi mấy phần, nói: "Ông muốn gì?"

"Ai sai cậu tới?" Âu Dương Mẫn quát lạnh nói.

"Cái gì? Sai gì? Tôi bị bệnh, đến xem bệnh. Còn cần sai tới sao? Tôi nói này, mấy người các ông có phải bị bệnh không hả? Mà có cũng đừng lây bệnh cho tôi". Nói xong, xoay người định chạy.

"Ngăn hắn lại". Âu Dương Mẫn quát lên.

Nhưng mà, người phụ trách Nghiễm An Đường đứng bên cạnh kia giống như định chạy, có điều trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Mãi đến khi Lưu Dịch từ trước mặt gã xông ra ngoài, gã mới giật mình kêu lên: "Mau ngăn hắn lại. Mau ngăn hắn lại".