Chương 254: Ai là hung thủ?

Gió lạnh thấu xương, mùi máu đỏ tanh nồng, làn không khí nhơ bẩn, từng đám người đang chạy như bay trên đường, những tiếng gào thét đến chói tai__Và còn một thi thể vẫn nằm đó, chưa kịp nói lời từ biệt với thế giới này.

Giai điệu chủ yếu của hoàng hôn ngày hôm nay đó là hỗn loạn, đây là một vụ mưu sát hiện trường có ác ý.

Châm cũng là hung khí, dùng nó có thể cứu sống mạng mình, lại có thể giết người.

Sau khi Tần Lạc đâm xuyên hai cây ngân châm vào mắt của kẻ khủng bố này, thì để mặc cho hắn ta đứng đó rống lên đau đớn, Tần Lạc liền xông lên phía trước, một cú chém từ tay của hắn phất ra làm gãy cánh tay của hắn ta, tiếp lấy khẩu Keerte M1911 trước khi nó rơi xuống đất, lần lượt bắn hai phát vào hai bên đùi của hắn ta, liền sau đó liền chạy nhanh về hướng mà Lệ Khuynh Thành đang chạy trốn.

“Người đàn bà điên. Đúng là người đàn bà điên.” Tần Lạc điên tiết chửi thầm trong bụng.

Rõ ràng người bọn chúng muốn giết là mình, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nằm yên trong xe thì sẽ chẳng có nguy hiểm nào cả.

Nàng ta nhảy ra ngoài làm gì? Nhảy ra ngoài làm gì cơ chứ?

Khuôn mặt Tần Lạc bỗng nhiên trở nên hung dữ vô cùng. Không còn vẻ hòa nhã, hơi có chút xấu hổ hàng ngày của hắn. Những vệt máu tươi hiện rõ trên chiếc trường bào trên người hắn, tay hắn cầm súng, tựa như hung thần giáng thế vậy.

Tiếng súng kinh hoàng ở nơi này đã làm kinh động đến hàng loạt người lái xe của đám xe bị kẹt tại đây, có vô số người đã bỏ lại những chiếc xe yêu quý của mình mà bỏ chạy. Vì vậy mà có thể thấy rất nhiều người đang ôm đầu mình đang trốn chạy trên khắp con đường.

Tần Lạc nhìn thấy Lệ Khuynh Thành, cũng nhìn thấy tay súng mặc đồ đen lúc trước vẫn bám theo sau mình.

Cũng là một tên nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ, điều này càng làm cho Tần Lạc càng thêm kiên trì, quyết tâm làm dạng danh nền trung y ở Mỹ.

Thân thủ Tần Lạc vô cùng nhanh nhẹn, lập tức bám sát theo, bước ‘Tiềm Hành Thức’ này cũng học từ Ly mà có. Mũi chân chạm đất, đi nhanh dưới hình thức từng bước nhỏ một, tốc độ cực nhanh nhưng không hề phát ra bất kỳ tiếng động gì khi bước trên mặt đất.

Lệ Khuynh Thành chạy như điên như dại, cũng không biết đôi giày cao gót dưới chân nàng biến đi đâu mất, đôi chân trắng nõn nà giẫm từng bước trên nền đá.

Vừa chạy, nàng vừa kêu lên hãm hiếp_Người phụ nữ này, đến chạy trốn mà nhìn vẫn quyến rũ, thu hút lòng người đến vậy.

Nhưng điều làm Tần Lạc phải thán phục đó là, mặc dù bị người ta cầm súng đuổi theo, nhưng nàng vẫn rất chi là trí tuệ.

Người Trung Quốc ai cũng có thói quen ưa náo nhiệt. Nhưng, phần nhiều, thì biểu hiện của họ lạnh lùng đến độ mất hết nhân tính với những người không có liên quan gì với họ.

Bọn họ thờ phụng tiêu chuẩn hành sự, đó là ‘Việc không liên quan đến mình, thì tránh càng xa càng tốt’ , coi câ u nói ‘Tuyết nhà ai người ấy quét, không quan tâm nóc nhà bên đã bị đóng băng’ như một câu châm ngôn quý báu vậy. Chỉ cần việc hoặc người không có liên quan gì đến mình, thì họ hoàn toàn có thể coi đó như một trò khôi hài mà thưởng thức.

Lệ Khuynh Thành hét lên câu ‘Hãm hiếp’, nên những người ở bên đường kia rất có thể sẽ vì tò mò không hiểu sự tình thế nào mà vây xung quanh để xem trò vui. Chỉ cần có người đứng xem là có thể tăng thêm xác suất cho nàng chạy thoát.

Nếu nàng mà hô lên ‘Cứu mạng, có người giết người’, thì e rằng những người đi đường kia có khi còn chạy nhanh hơn nàng cũng nên__

Nàng chạy gấp quá, không may giẫm phải một hạt lê. Hạt lê làm cho cả thân thể của nàng mà nhoài về phía trước, Lệ Khuynh Thành lảo đảo, rồi ngã đến bịch một cái xuống đất.

Cuối cùng thì tên sát thủ áo đen cũng tìm ra được cơ hội nổ súng, hắn bình tĩnh giơ khẩu súng trên tay mình lên.

Tần Lạc trong lúc kinh hãi, cũng bất chấp khoảng cách còn xa tít tắp của mình với Lệ Khuynh Thành, thậm chí đến thời gian để ngắm chuẩn cũng không có. Chỉ nhắm chuẩn vị trí của tên sát thủ, rồi bóp cò một cách dứt khoát.

Hắn cũng cần cho tên sát thủ kia một lời cảnh cáo, lời cảnh cáo của một người cầm súng đừng từ đằng sau.

Pằng!

Tiếng súng vang lên nhưng tên sát thủ áo đen lại không hề có bất kỳ thương tích gì.

Bắn trượt rồi!

Cũng giống với dự đoán của Tần Lạc điều, tên sát thủ áo đen đó đã quay đầu lại, sau đó hắn ta nhắm đúng người Tần Lạc đang chạy như bay mà bắn.

Một phát.

Hai phát.

Ba phát_

Sau khi số đạn trong nòng súng của hắn ta đã được bắn ra hết, thì hắn tỏ ra không ham chiến chút nào, chạy nhanh như tia chớp vào bên trong đám đông, thoắt một cái đã biến mất không để lại bất kỳ dấu tích gì.

Tất nhiên Tần Lạc cũng sẽ không thèm đuổi theo làm gì, mà hắn chạy ngay đến bên Lệ Khuynh Thành, đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: “Cô thấy thế nào? Có bị làm sao không?”

“Tôi không sao.” Lệ Khuynh Thành từ từ bò dậy, đầu gối trơn tru gợi cảm của nàng bị nền đá xi măng khô cứng làm cho rách hẳn một miếng da. Những giọt máu nhỏ bắt đầu chảy ra, tuy không có vấn đề gì đáng ngại nhưng đau đớn vô cùng.

“Không sao là tốt rồi.” Cuối cùng thì Tần Lạc cũng thấy an tâm. Khi nãy từ xa nhìn thấy Lệ Khuynh Thành bị ngã sấp xuống, hắn lại cứ tưởng nàng đã bị trúng đạn rồi cơ. Điều này làm hắn sợ đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy.

“Anh bị trúng đạn rồi kìa.” Lệ Khuynh Thành nhìn thấy máu đang xối ra từ những lỗ nhỏ trên vai Tần Lạc thì vô cùng lo lắng nói.

“Không sao. Chỉ là bị viên đạn sượt qua một chút thôi.” Tần Lạc cười khổ. Nói thế nào thì hắn cũng không thể mạnh bằng Ly được, tuy đã học được chiêu thức đó của Ly để né tránh, nhưng vẫn bị trúng viên đạn đó trên vai.

“Đừng có cười trừ thế nữa. Mau mau gọi xe cấp cứu đến đây.” Lệ Khuynh Thành giơ tay định lấy điện thoại ra, thì phát hiện túi xách của mình vẫn để bên trong chiếc taxi. Nhớ lại cái chết thê thảm của anh tài xế, nàng cảm thấy buồn bã, ủ dột vô cùng.

“Không cần gọi xe cấp cứu đâu.” Tần Lạc chỉ vào cái đoàn xe dài như đuôi rồng cả nửa ngày rồi mà không có nhúc nhích gì, nói: “Đợi đến khi xe cấp cứu đến, thì tôi đã chảy máu quá nhiều mà chết rồi. Báo cảnh sát đi.”

Lệ Khuynh Thành gật gật đầu, bò dậy chạy về phía chiếc xe taxi. Chuẩn bị tìm cái túi xách của mình để còn lấy điện thoại báo cảnh sát.

Thực ra cũng không cần Tần Lạc báo cảnh sát thì những cảnh sát ở gần đó cũng đã kịp chạy lại rồi.

Nổ súng ngay trên đường quốc lộ, xảy ra chuyện lớn như vậy, thì kể cả bọn họ có lười biếng đến mấy đi nữa cũng không dám lơ là đứng yên một chỗ.

Rất nhanh, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, một người bị trúng đạn còn một người bị thương, đều được đưa đến bệnh viện gần nhất_

Quản Tự đang ngồi trên ghế salon đọc mấy tờ báo tin tức ngày hôm nay, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại từ chiếc bàn uống trà vang lên.

Hắn ta vớ lấy cái điện thoại, nhìn số gọi đến xem là ai rồi nhấn nút nghe.

“Quản thiếu gia. Có tin tốt lành. Tin vô cùng tốt lành.” Từ bên kia đầu dây truyền đến giọng nói đầy sự vui sướng của Lý Lệnh Tây.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Một đường cong mê lòng người hiện ra từ khóe miệng của Quản Tự, hắn ta cười hỏi.

“Đúng là ác giả ác báo. Không phải không báo, mà là chưa tới lúc bị báo đó thôi!” Lý Lệnh Tây cười ha hả nói. “ Anh biết không? Cái thằng họ Tần đó, sau khi đi ra từ công ty chúng ta, trên đường về nhà bị người ta chặn ngay giữa đường quốc lộ _ nghe nói còn bị trúng đạn nữa.”

“Vậy sao? Vết thương có nghiêm trọng không?” Quản Tự bình thản hỏi.

“Bị trúng một viên đạn trên vai. Đáng tiếc. Qủa là đáng tiếc. Nếu bắn trúng sọ hắn thì tốt biết mấy.” Lý Lệnh Tây tiếc nuối nói.

“Ta cũng nghĩ như thế.” Quản Tự nói.

“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tên họ Tần đó làm việc xấu nhiều quá, chẳng ai ưa gì hắn ta cả. Quản thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Hắn đi ra từ phòng làm việc của chúng ta, hơn nữa còn phát sinh một số chuyện không vui với tôi nữa_Liệu bên cảnh sát có hoài nghi chúng ta không? Nói cho cùng thì có đến vài người đàn bà rất có thế lực đang đứng đằng sau tên công tử bột đó. Tôi lo sự việc sẽ khó giải quyết.”

Quản Tự trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Mình ngay thẳng thì sợ gì tiếng xấu, cần phải làm gì thì tiếp tục làm đi. Nên nhớ rằng, nếu cảnh sát có hỏi đến thì cứ nói hết sự thật ra là được rồi.”

“Nói cả xung đột giữa tôi và hắn ta ra ư?”

“Nói hết.” Quản Tự không ngần ngừ gì liền nói.

“Được rồi. Tôi biết mình phải làm gì rồi.” Lý Lệnh Tây nói xong liền cúp điện thoại.

Lý Lệnh Tây thở dài một tiếng, sau đó cầm tờ báo ở bên cạnh lên. Đúng cái trang hắn đang nhìn thì thấy một mảng tin tức đăng rằng: Chiều ngày hôm nay, tại đường Huyền Vũ xảy ra một vụ nổ súng, có hai người bị chết và bảy người bị thương, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra _

Chuyện lớn như vậy mà chỉ được đăng trên một góc báo bé xíu thế này_

Tiểu kiều. Lưu thủy. Nhân gia.

Trong một gian nhà cổ kính, có một người con gái mặc chiếc áo sườn xám vô cùng quyến rũ, tao nhã ngồi bên ô cửa sổ, tay ôm đàn tranh, còn hai người con trai lần lượt ngồi hai bên bàn đá để hỗ trợ nàng, nhưng lại có vẻ gằm ghè nhau.

Người con gái gẩy bài《Lâm Xung Dạ Bôn》, là một trong những khúc cổ tranh nổi tiếng nhất, đây cũng là khúc mục mà thiếu gia nhà họ yêu thích nhất. Là một bản nhạc kể về câu chuyện Báo Tử Đầu Lâm Xung sau khi bị quan phủ bức hại thì bất kể phong ba bão táp để tìm đến Lương Sơn nương tựa, khí thế hiên ngang, bi tráng, tâm tình phẫn nộ, có pha chút sát khí.

Tần Tung Hoành trong tay cầm cây viên cờ trắng (cờ vây) giống như khúc nhạc này vậy, nước đi như thần, ra tay tàn bạo, chiêu nào cũng có thể uy hiếp đến người khác, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Điền Loa cầm trong tay viên cờ đen, tuy có ra những chiêu kỳ diệu, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi sát khí nồng nặc từ đối phương, dưới đà khí thế đó thì cuối cùng cũng bị cờ trắng bao vây hết lại, không thể động đậy được nữa.

Điền Loa ấn chặt viên cờ mà không có cách nào hạ thủ được cả, cười khổ nói: “Sát khí của đại thiếu gia ngày hôm nay nặng quá, tôi không phải là đối thủ của anh.”

“Thua địch không được thua trận. Thế trận của cậu đã thua rồi, thì làm sao có thể quyết sống còn với ta ở đại cục đây?” Tần Tung Hoành người ngụ ý nói. Dừng chơi cờ là hắn lại khôi phục lại hình tượng phong độ, lịch sự của một công tử thế gia.

“Trong lòng đại thiếu gia có sát khí. Còn tôi là trên ván cờ có sát khí. Đã rơi vào bước đường cùng, thì làm gì còn đủ tự tin mà tiếp tục đấu với anh chứ?” Điền Loa cười nói. “Bởi vì chuyện hắn ta bị ám sát sao?”

Tần Tung Hoành giơ tay ra hiệu cho người con gái gẩy đàn đi ra ngoài, sau đó cầm tách trà trên bàn trà lên, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cậu nói đi, ai là người đáng hiềm nghi nhất?”

Điền Loa nhìn vào mặt Tần Tung Hoành cười ha hả, giơ tay cho vào túi lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, cũng không thèm quan tâm xem mùi thuốc có làm ô nhiễm bầu không khí thơm mát nhẹ nhàng, khoan khoái này không, sau khi đốt thuốc lên, hắn dít lấy một hơi thật dài rồi nói: “Người đáng nghi nhất_Tất nhiên là đại thiếu gia rồi.”

“Không sai.” Tần Tung Hoành ôn hòa cười nói: “Người có hiềm nghi nhất là tôi. Tần Lạc sẽ nghĩ như vậy, Mộc Nguyệt cũng sẽ nghĩ như thế _Thậm chí đến cậu cũng cho là thế.”

“Nhưng, dựa vào cái gì mà bắt ta phải chịu tội thay người khác chứ?” Khuôn mặt Tần Tung Hoành sa sầm lại hỏi. Đôi mắt tràn ngập sát khí.

“Bởi vì anh với hắn ta tranh nhau một người phụ nữ.” Điền Loa cười tủm tỉm nói, cũng không thèm để ý chủ của mình đang tức giận. “Từ cổ hồng nhan đều là mầm mối tai họa của mọi việc. Chiếm đoạt được thân thể của họ là được rồi, còn cái thứ như trái tim hay linh hồn gì đó_Ai thích thì lấy đi đi.”

“Phụ nữ, ta phải cướp cho bằng được. Nhưng, việc này, ta cũng phải điều tra xem thế nào.” Tần Tung Hoành nói. “Ta muốn biết, rốt cuộc là ai là người đổ bát nước bẩn vào người ta.”

“Tôi biết phải làm thế nào rồi.” Điền Loa nói. “Nhưng, đại thiếu gia, hắn ta đáng để anh phải ra tay ư?”

“Nếu người khác đã ý thức được sự nguy hiểm của hắn, thì chúng ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua thế được.” Tần Tung Hoành nói. “Hãy nhanh nhanh cho ta biết kết quả đi.”