Chương 236: Còn sống là tốt.

Ly không phải là một cô gái bình thường. Nhiều khi trong mắt Tần Lạc, nàng không phải là một người con gái, cũng chính vì nguyên nhân đó mà khi Tần Lạc đi vào phòng nàng trò chuyện hắn không rụt rè, mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống.

Trong mắt của Ly, Tần Lạc thầy thuốc nhỏ bé. Nếu không có có sự hợp tác của nàng, nàng không nghĩ Tần Lạc có thể gây ra bất kỳ tổn thương tâm lý cũng như thân thể với nàng. Ngược lai nếu nàng muốn làm gì đó, cơ hội thành công lớn hơn nhiều.

Nàng chỉ cần thừa dịp hắn không chú ý, chĩa súng vào đầu hắn sau đó quẳng Tần Lạc lên giường, rút dây lưng trói hai táy hắn tiếp theo nàng xé áo trường bào của hắn, cởi quần hắn và đường đường chính chính xâm nhập vào hắn.

Bạn thấy không bản năng của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn giống nhau. Kể cả trong trò chơi tình ái bọn họ cũng chỉ thích tấn công.

Ly đang ở trong phòng khách của Tần gia, bài trí trong phòng rất đẹp nhưng đồ dùng thường ngày trong nhà rất ít vì không phải ngày nào cũng có khách tới thăm.

Tần Lạc đưa mắt nhìn khắp phòng rồi hắn đi tới rót trà và hỏi Ly: "Tại sao cô đột nhiên lại xuất hiện ở Thâm Quyến?"

Vì trước đây Ly nói cuối năm phải đi làm nhiệm vụ nên Tần Lạc cảm thấy trong lòng nặng nề.

Vì thế trong những ngày sau đó ngày nào Tần Lạc cũng gọi điện thoại cho Ly mấy cuộc, ngay cả đôi khi đang năm dài trên giường hắn cũng bấm số gọi cho nàng nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều nhận được không báo: Xin lỗi số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Liên tục như thế hắn không thể nào liên lạc với nàng.

Mặc dù trong mấy ngày Bối Bối bị bắt đó hắn theo thói quen vẫn gọi điện cho nàng nhưng nàng vẫn tắt máy.

Dù Tần Lạc vô cùng thất vọng nhưng trong thâm tâm hắn vẫn có một chút hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng tới một buổi tối, điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông. Ly gọi tới.

Chỉ chút nữa thôi Tần Lạc đã khóc vì vui mừng.

Ly còn sống!

Sự xuất hiện của Ly khiến Tần Lạc quyết định không nhờ Gay và Hạ Dương giúp đỡ. Điều này cũng đúng thôi. Cũng bởi vì có Ly trợ giúp Tần Lạc mới dám ngang nhiên một mình đơn thân độc mã xông vào đó.

"Thi hành nhiệm vụ xong và chuẩn bị quay về" Ly nói. Nàng không phải đang ngồi trên ghế hay ngồi trên giường mà nàng đang tựa lưng vào thành cửa sổ, tay nàng đang lặng lẽ vung vẩy thanh chuỷ thuỷ sáng loáng.

Tóc dài xoã vai , gò má thanh tú, ánh mắt lạnh, sáng, quần áo da, ủng da màu đen vì dáng đứng của nàng, thân hình nàng có vẻ rất thon thả, trước ngực nổi lên hai toà núi đôi như muốn mời gọi Tần Lạc. Đương nhiên Tần Lạc biết Ly không cố ý, nàng chỉ vô tình mà thôi.

Từ khi học được cách sử dụng máy tính Tần Lạc đã khám phá ra một thế giới khác của đàn ông ở bên ngoài. Tần Lạc đã từng ôm ấp ảo tưởng với những cô gái mặc các loại trang phục khác nhau, từ các cô gái mặc trang phục cảnh sát, trang phục giả trang OL, trang phục giả trang thỏ ngọc kể cả các cô gái không mặc trang phục gì nhưng hắn chưa từng nghĩ tới các cô gái mặc trang phục da đen giống như nữ thiên sứ trong bộ phim: Thunderclap Beautiful Girl".

Xem ra bây giờ phụ nữ ngày càng hấp dẫn, quyến rũ.

Ít nhất bọn họ có thể làm Tần Lạc xúc động và đi tắm nước lạnh.

"Tôi coi như cũng là bán thành viên Long Tức" Tần Lạc coi như tự dát vàng lên mặt mình. "Có thể nói cho tôi biết cô phải thực hiện nhiệm vụ gì không?'

Ly bĩu môi, thẳng thừng nói, không chút e rè: "Ai đồng ý cho anh trở thành một thành viên Long Tức? Không phải thì là không phải. Làm gì có cái gọi là bán thành viên Long Tức. Long Tức không có bán thành viên'.

"Long Vương là sư phụ tôi. Cô là sư muội tôi, còn có Hoả Dược, anh ấy còn tặng tôi súng" Tần Lạc buồn bực nói. Chẳng lẽ cô gái này không biết đạo lý đánh người cũng không làm mất mặt người ta sao?

"Sư phụ là do anh tự nhận. Tôi cũng không đồng ý làm sư muội của anh. Còn việc Hoả Dược tặng anh Tiểu Hắc là vì anh ấy cảm kích việc anh cứu Long Vương" Ly nhẫn tâm cắt đứt các mối quan hệ Tần Lạc cố dựng lên, làm đoạn tuyệt bất kỳ ý định nào nảy ra trong đầu hắn: "Tôi nói rồi, tới khi anh chữa khỏi bệnh cho cha nuôi tôi mới có thể xin cho anh một tấm thẻ bài Long Tức. Bây giờ anh hãy bỏ những ý nghĩ đó đi'.

Tần Lạc không ngờ Ly có thể đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, Tần Lạc cười ngượng ngùng, một nụ cười giống như một đoá hoa cúc nhỏ vẫn chưa nở, nói: "Tôi cảm thấy nếu tôi có tấm thẻ bài đó thì bản thân mình sẽ an toàn hơn nhiều. Nếu như cô không ở bên tôi lúc đó, vậy lúc đó tôi sẽ phải làm gì? Hơn nữa lúc đó khi cô đột nhiên xuất hiện ở hầm ngầm, hô to: "Động vào Long Tức, giết" sau đó chỉ nghe vù một tiếng, cánh tay của hắn đã rơi xuống đất, tôi cảm thấy rất tàn khốc. Nếu tôi có tấm thẻ bài đó, tôi không cần phải hô như thế, đúng không?"

Ly bị kích động như muốn chém người khác, nàng nói: "Anh cần thẻ bài của Long Tức để làm gì? Đó là biểu tượng vinh dự. Dù nó có kèm theo một số đặc quyền nhất định nhưng những người chúng tôi giết tất thảy đều đáng chết, trong khi đó anh chỉ dùng nó để tranh đoạt với người ta sao?"

Gương mặt anh tuấn của Tần Lạc cúi sát vào mặt Ly, hắn nói: "Cô hãy nhìn kỹ đi. Cô hãy nhìn kỹ xem tôi có phải hạng người thích tranh đoạt tàn nhẫn với người khác không? Tôi thích sự bình dị, thích thu mình, thích cuộc sống bình lặng, chỉ khi nào có người động tới tôi, tôi mới thay mặt Long Tức, thay mặt chính nghĩa tiêu diệt bọn chúng".

Ly cười nhạt nói: "Tôi không biết khi nào anh mới thích sự bình dị".

Tần Lạc cũng hiểu gần đây bản thân mình đã rất khoe mẽ nhưng tất cả cái đó không phải làchủ ý của hắn.

Một bộ trường bào bình thường có thể che giấu được một người đàn ông cực kỳ phong độ sao?

"Thôi quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Dù gì tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho sư phụ. Chuyện cô đồng ý với tôi cô cũng nên cố gắng làm. Cô là thành viên Long Tức, không thể nói chuyện mà không tính toán gì sao? Hơn nữa ban đầu cô cũng đã nói gì? Chỉ cần tôi có thể trừ hết sẹo trên lưng cô, cô có thể giúp tôi có được tấm thẻ bài. Bây giờ trên lưng cô còn sẹo không?'

"Còn" Ly nói.

"Không thể nào" Tần Lạc trợn tròn mắt nhìn Ly. Hắn tuyệt đối tin tưởng vào thứ thuốc bột đó của mình.

"Không tin thì quên đi" Ly nhún vai ra vẻ bất cần. Thực ra động tác của cô khá giống với của Tần Lạc.

"Cô hãy cởi ra để tôi xem".

"Tại sao tôi phải cởi để anh xem?'

"Anh… anh không cảm thấy hành vi của anh rất vô lại sao?"

"Canh ba nửa đêm anh bắt một cô gái cởi quần áo cho anh xem, có ai vô lại hơn anh không?'

"…" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Ly. Hắn nhận ra miệng lưỡi của cô gái này tự nhiên sắc bén hơn trước rất nhiều. Trước kia nàng chỉ biết vung dao doạ người, còn việc đấu võ mồm nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

"Lần nay cô ra ngoài là tham gia huấn luyện "Diễn thuyết và võ mồm" hả?"

"Ngu ngốc".

"-- "

Vì lúc trước Ly đã giúp đỡ Tần Lạc nên hắn quyết định không chấp nhặt với cô gái này nữa.

Đương nhiên hắn cũng thực sự không biết làm gì nếu chấp nhặt với nàng.

Đánh, không đánh lại.

Mắng, không mắng lại.

Chẳng lẽ bản thân hắn phải giật nút áo ngực, để lộ ra nửa bộ ngực đàn ông của mình và hô: phi lễ sao? Thế nhưng chắc chắn không ai tin vào điều này.

"Khi nào anh dự định quay lại Yến Kinh?" Ly hỏi. "Cha nuôi vẫn đang ở Yến Kinh chờ anh. Anh rời khỏi đó lâu như vậy, liệu bệnh của cha nuôi có ác hoá không?'

"Chắc chắn là không" Tần Lạc nói.

"Tốt nhất anh hãy xác định đi. Bây giờ tất cả Long tử, Long tôn đều biết có người đang chữa bệnh cho Long Vương. Nếu như anh tiếp tục trì hoãn thế này, tôi khẳng định bọn họ sẽ không nói chuyện với anh như tôi đâu".

Tần Lạc cười gượng nói: "Tôi định hai ngày nữa quay lại Yến Kinh".

"Vậy được, chúng ta cùng nhau quay về" Ly gật đầu.

Tần Lạc uống cạn ly trà rồi nói: "Ngủ đi".

Ly vẫn đứng dựa vào cửa sổ, nàng không có ý định tiễn hắn.

Tần Lạc đi ra tới cửa thì dừng lại.

Hắn xoay người đi tới trước mặt Ly nói: "Chúng ta ôm một cái".

Ly bừng bừng tức giận, con dao trong tay kề trên cổ Tần Lạc.

Tần Lạc mặc kệ hắn không cần biết trên cổ hắn có dao hay không, hắn liều lĩnh vòng tay ôm Ly vào lòng mình.

"Cô hãy sống khoẻ mạnh nha" Tần Lạc nói.

Ly sửng sốt. Sau đó con dao trong tay nàng từ từ hạ xuống. Thân thể nàng cứng đơ, nàng để mặc Tần Lạc ôm mình sát vào ngực hắn.

Cho đến tận khi Tần Lạc rời đi, tiếng đóng cửa vang lên, Ly vẫn giữ nguyên tư thế đứng quái dị như vậy.

"Vẫn còn sống khoẻ mạnh" Ly đột nhiên cười nói.

Trong bóng tối Ly mỉm cười như hoa Mạn Đà La*, an nhàn, tĩnh lặng.

Bởi vì chuyện Bối Bối bị bắt cóc cùng với việc Tần Minh phản bội và chết, trong nhà đột nhiên vắng một người nên không khí ở Tần gia khá trầm lắng, gần như không có tiếng nói cười.

Khả năng giao tiếp của Ly vẫn kém như trước, ai hỏi gì nàng nói đó. Lâm Thanh Nguyên đã thầm giải thích thân thế của Ly với người Tần gia nên không ai trong Tần gia trách cứ nàng.

Điều làm Tần Lạc muốn hộc máu chính là Ly và Lâm Hoán Khê ngồi bên trái và phải hắn. Một người lạnh như băng, một người lãnh đạm như sương khói. Có hai khối băng ngồi cạnh mình Tần Lạc ngồi ở giữa cũng cảm thấy rét run cả người.

Tần Lạc thầm nghĩ có khi hắn phải tìm Lệ Khuynh Thành để sưởi ấm cho mình.

Vào đầu bữa cơm sáng, Tần Lạc nói với Lâm Thanh Nguyên: "Lâm gia gia, hai ngày nữa cháu và Hoán Khê sẽ quay lại Yến Kinh. Ông cứ ở lại Dương Thành chơi ít ngày nữa nhé?"

Lâm Thanh Nguyên khoát tay nói: "Như vậy sao được? Bệnh viện cũng có nhiều chuyện quan trọng giải quyết. Hơn nữa lần này Bối Bối đi cùng hai cháu tới Yến Kinh. Ông muốn giúp các cháu trông chừng Bối Bối. Mặt khác hai cháu còn phải dành thời gian để sinh em bé chứ".

Ly liếc nhìn Bối Bối một cái nhưng không nói gì. Cô bé cũng hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Lần đầu tiên hai người gặp nhau đã không bình yên.

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau quay về" Tần Lạc nói. Hắn cảm thấy quyến luyến khi chuẩn bị xa nhà lần nữa. Trước kia có Tần Minh, Tần Lạc hoàn toàn yên tâm, hắn cứ nghĩ Tần Minh có thể quan tâm, chăm sóc cho người Tần gia.

Nhưng Tần Lạc thực sự không ngờ Tần Minh lại là mặt người dạ thú, ngầm che giấu mưu đồ. Hắn thầm nghĩ cũng may lần này hắn trở về đã giải quyết ổn thoả chuyện này. Nói cách khác nếu Tần Minh thừa dịp mình không có nhà làm loạn bậy, không phải lúc đó tình hình càng lúc càng xấu hơn không?

"Ông, hay mọi người tới Yến Kinh sống cùng với chúng cháu một thời gian? Cháu sẽ mua một ngôi nhà ở đó" Tần Lạc nói.

Tần Tranh khoát tay nói: "Lớn tuổi rồi, ông không muốn đi xa nhà. Hơn nữa mọi người đi tới Yến Kinh với cháu thì ngôi nhà này làm thế nào? Ở Yến Kinh thời tiết lạnh, giá, sức khoẻ của bà sẽ không chịu được".

"Đúng vậy, Tần Lạc. Cháu cứ chăm lo tốt cho bản thân mình đi, cháu không lo cho mấy người già chúng ta, không phải vẫn còn bố mẹ cháu sao?" Bà hắn cũng khuyên nhủ.

"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu" Cam Vân cũng lên tiếng. "Chỉ cần con ở ngoài đừng làm mọi người ở nhà lo lắng là được. Sau khi xảy ra những chuyện như vậy, con ra ngoài nên cẩn thận hơn. Hãy quan tâm, chăm sóc Bối Bối. Con và Bối Bối chính là hai hạt giống của Tần gia chúng ta".

"Mẹ, con hiểu" Tần Lạc gật đầu nói nhưng trong lòng hắn lại có chút đau buồn.

Trong lúc mọi người vẫn đang ăn cơm, chuông điện thoại của Tần Lạc vang lên.

"Tần Lạc hả? Tôi là Yên Mị đây. Hôm nay anh có rỗi không?" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói sốt ruột của Cừu Yên Mị.

"Có chuyện gì vậy?' Tần Lạc hỏi.

:Ông lại mới phát bệnh. ông đang làm ầm ĩ nói muốn tìm một thiếu hiệp nói là con của cố nhân gì đó. Tôi đoán người ông nói tới là anh. Khi nào anh có thời gian hãy tới xem bệnh cho ông tôi với, được không?"

Tần Lạc thấy đau đầu. Tâm tình của cừu lão gia bây giờ suốt ngày ở thế giới tiên hiệp, không thoát ra được, lúc nào cũng yêu quái rồi lại thiếu hiệp.

Nhưng vì Tần Lạc muốn Cừu gia thiếu mình một món nợ ân tình nên hắn muốn chữa khỏi bệnh cho Cừu lão gia. Cho dù sau này Tần Lạc ở Yến Kinh hắn vẫn muốn Cừu gia hỗ trợ hắn.

"Tôi sẽ tới ngay. Hãy cho lái xe tới đón tôi" Tần Lạc nói. Mấy ngày nay vì chuyện của Bối Bối làm trì hoãn mọi việc nhưng lái xe của Cừu gia vẫn ở Dương Thành chờ hắn.

Hơn nữa theo kế hoạch của Tần Lạc, hắn phải nhanh chóng quay lại Yến Kinh vì thế hắn muốn sắp đặt ổn thoả chuỵên chữa bệnh cho Cừu lão gia.

  • Cây hoa này có tên gọi là "đại hoa mạn đà la" theo cách gọi của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây hoa là Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens. Người Việt thường gọi cây hoa này là "cà dược dại" hay "cà độc dược". Tôi không thích cái tên "cà dược" này, và gọi cây hoa là hoa mạn đà la đại theo cách gọi của người Trung Quốc. Cái tên "mạn đà la" này mở ra cả một trời tri thức và văn hóa hơn hẳn cái tên "cà dược". Quảng quần phương phổ có chép về hoa mạn đà la. Quảng quần phương phổ dẫn Kinh Pháp Hoa, khi Phật thuyết pháp: "Khi đó trời mưa hoa Mạn-đà-la, hoa Ma-ha Mạn-đà-la, hoa Mạn-thù-sa, hoa Ma-ha Mạn-thù-sa, để rải trên đức Phật cùng hàng đại chúng; khắp cõi Phật sáu điệu vang động". Quảng quần phương phổ còn viết thêm, theo Đạo gia, sao Bắc Đẩu có Đà La sứ giả tay cầm bông hoa như vậy, do đó đời sau gọi bông hoa đấy là Mạn đà la. Trong Tử vi có sao Đà La, đi cùng với Kình Dương, thuộc loại hung tinh, chính là Đà La sứ giả của Đạo gia. Hoa mạn đà la, chép trong Quảng quần phương phổ, được coi là hoa Datura stramonium, cùng một chi với hoa Datura suaveolens này. Nguồn gốc cái tên "mạn đà la" chỉ có như vậy. Kinh sách Phật giáo hay đưa khái niệm "Mạn đà la" thành đa tầng, đa lớp, đa nghĩa, thành ra "Mạn đà la" hay được hiểu theo các nghĩa khác nhau. Tuy nhiên đây chỉ là khái niệm cây hoa mạn đà la trong văn hóa Trung Quốc, không rõ có xuất xứ gốc rễ từ văn hóa Ấn Độ không. Cây mạn đà la là thứ cây độc. Người ta có thể dùng nó để chế ra một loại ma túy hay thuốc mê với cái tên "mông hãn dược" rất hay gặp trong các truyện kiếm hiệp. Tôi nghĩ chính vì tính ma túy của nó mà kinh Phật hay nói hoa mạn đà la là vô ưu, nhưng không tìm được kinh sách khẳng định khái niệm vô ưu này. Theo thần thoại Hindu, thần Shiva hút một loại thuốc làm từ hoa Datura. Không rõ đây có phải là gốc tích vô ưu của hoa mạn đà la. "Thiên vũ tán hoa", mưa trời rải hoa, chính là nói về hoa mạn đà la trong kinh sách Phật giáo.