Chương 229: Giải cứu

Chờ đợi điện thoại của người yêu đã làm cho người ta cảm thấy trong lòng khó chịu rồi, chờ đợi điện thoại của bọn cướp càng làm cho người ta sống không bằng chết.

Trải qua hai ngày vừa rồi, mỗi người trong Tần gia thần kinh như đóng băng, mắt chỉ tập trung vào cái điện thoại, thậm chí không ít lần đã cầm điện thoại lên xem có còn liên lạc được không hay lại có trục trặc gì gây cản trở cho việc liên lạc. Vậy mà sao vẫn không thấy liên lạc gì nhỉ?

Phải chờ đợi thêm nữa e rằng tất cả mọi người thần kinh mất.

Đột nhiên chuông điện thoại reo vang khiến cho tâm trạng mọi người khởi sắc hơn, Tần Lạc bước nhanh tới cầm tai nghe lên, nói: “Tiền đã chuẩn bị đủ, chúng tôi phải đến đâu để giao tiền? Ai đấy? Tôi là Tần Lạc… Oh, ông Lý ạ, cháu xin lỗi, cháu không nghe rõ giọng của ông. Là thế này, ông nội cháu hai ngày nay trong người không được khỏe nên sẽ không đi uống trà được… Ông yên tâm, cháu chắc chắn sẽ truyền đạt lại lời của ông đến ông nội cháu… Vâng, được ạ. Hẹn gặp lại ông Lý.”

Cúp điện thoại, Tần Lạc cười khổ quay sang nói với Tần Tranh đang đứng ngay sau hắn: “Điện thoại của ông Lý. Ông ấy nói hai ngày nay không thấy ông và ông Lâm đến uống trà nên gọi điện đến hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra không.”

Tần Tranh gật đầu. quay trở về phía ghế salon ngồi xuống.

Tần Lạc cũng cảm thấy buồn bực, nhà mình ông nội không muốn dùng điện thoại di động, làm hại người nhà bây giờ muốn liên lạc với bọn chúng cũng không có phương tiện.

Lúc điện thoại vang lên, tất cả mọi người đứng ngồi không yên, sợ có biến cố gì đó. Nhưng ngay sau đó nghe được không phải cuộc điện thoại của bọn bắt cóc, tâm trạng mọi người lại chùng xuống rồi lại càng cảm thấy bất an hơn.

Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt.

Reng…..

Đột nhiên chuông điện thoại lần nữa vang lên.

Tần Lạc lần này chậm rãi hơn, đợi sau hai tiếng chuông mới cầm tai nghe lên nói: “Alo, xin hỏi muốn gặp ai ạ?”

“Tôi tìm anh đấy.” Điện thoại truyền đến từ đầu bên kia giọng nói quen thuộc của tên bắt cóc. “Tiền đã chuẩn bị đủ chưa?”

“Đã chuẩn bị đủ năm trăm vạn, không thiếu một xu. Chúng tôi đến đâu để gặp anh?” Tần Lạc hỏi.

“Tốt lắm.” Tên bắt cóc hài lòng nói. “Nhưng bây giờ tình huống có chút thay đổi.”

“Như thế nào? Các ngươi định thất tín?” Trong lòng Tần Lạc đột nhiên co rụt lại. “Làm việc gì thì cũng phải có nguyên tắc của nó chứ. Các anh định lật lọng à, chẳng lẽ không có chút đạo đức nghề nghiệp gì sao?”

Nói với bọn bắt cóc về đạo đức nghề nghiệp, thật sự Tần Lạc cũng cảm thấy mình đầu đá thật.

Nhưng nếu không nói lý do đó thì còn có thể nói lý do gì được đây?

Bọn chúng vốn là một đám vô tình với sinh mạng của người khác, không tín, không nghĩa. Chẳng lẽ muốn họ buông đao súng mà tu thành phật sao?

Bây giờ, thành phật cũng đòi hỏi phải có bằng cấp chính quy.

“Nghề nghiệp đạo đức? đó là cái gì vậy?” Tên bắt cóc cảm thấy đối thủ của mình quả thật là quá ngây thơ. Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười ha hả. “Tôi nghe Lý Quốc Tân nói Tần gia các người có một bảo bối, gọi là gì nhỉ ‘hộp đơn thuốc vàng’, khi anh mang tiền tới đây, tiện thể cũng mang cái đó đến đây luôn đi.”

Tần Lạc quay đầu liếc mắt nhìn Tần Tranh, nói: “ Sao anh lại biết đến ‘kim hạp dược phương’?”

“Hắc hắc, cái này không phải chỉ anh là biết đến đâu. Đêm nay, đúng mười hai giờ, tại khu phố phương Tây chỗ hội trường kỷ niệm ngày chiến tranh Trung - Nhật chúng ta sẽ gặp mặt. Anh đến một người thôi, nếu như có nhiều hơn một, chúng tôi sẽ không ra gặp anh đâu. Đến lúc đó, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao người. Nhớ kỹ những gì ta yêu cầu đó, không được thiếu cái gì.”

Nói xong, một lần nữa bất lịch sự tự động cúp điện thoại.

“Sao rồi?” Cam Vân hỏi. “Bọn chúng lại đưa ra điều kiện gì vậy?”

“Bọn chúng muốn kim hạp dược phương”. Tần Lạc nói.

Trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không nói câu gì.

‘kim hạp dược phương’ là gia truyền của Tần gia. Cho dù ngồi trong phòng cũng toàn là những người thân thích của Tần gia, nhưng bọn họ cũng chỉ nghe nói là Tần gia có một vật như vậy, chứ hình dạng vật đó như thế nào thì quả thực chưa ai từng được thấy tận mắt.

Đương nhiên, trừ Tần Lạc ra. Tần Lạc cũng mới tiếp nhận nó ba ngày trước (sự việc khó giải quyết) thật là trớ trêu.

“Sao bọn chúng biết Tần gia có vật đó được?” Lâm Hoán Khê nghi hoặc hỏi.

“Lý Quốc Tân đã để lộ ra.”

Chẳng lẽ đứng sau mọi chuyện chính là Lý Quốc Tân.” Lâm Hoán Khê nói.

Tần Lạc lắc đầu, nói: “ Hắn ta không có khả năng đó đâu. Lý Quốc Tân đã phạm vào một chuyện lớn như vậy rồi. Bây giờ cảnh sát đang toàn lực truy tìm hắn, hắn mà dám làm chuyện lớn này nữa chắc muốn nhận án tử hình chắc?

Nếu Lý Quốc Tân biết rằng một lần nữa người khác lại đẩy trách nhiệm cho mình e rằng từ địa ngục mà đẩy cỏ đi lên.

Chó cùng rứt dậu. Không chừng chính là Lý Quốc Tân cùng đường mà làm như vậy.” Lâm Thanh Nguyên ở bên cạnh phân tích. “Nếu không làm sao bọn bắt cóc lại biết số điện thoại bàn của Tần gia được? Hơn nữa làm sao biết nhà Tần gia có ‘hộp đơn thuốc vàng’?”

“Nhưng bọn hắn hình như đều cho rằng Lý Quốc Tân đã chết.” Tần Lạc nói.

“Điều này có vẻ hơi kỳ quái.” Lâm Thanh Nguyên lắc đầu, cũng có vẻ không thể lý giải được.

Tần Lạc nhìn về phía Tần Tranh, hỏi: “Ông nội, ông định thế nào ạ?”

“kim hạp dược phương ông đã truyền lại cho cháu. Chuyện này ông giao cho cháu xử lý. Muốn làm như thế nào là do cháu quyết định.” Vẻ mặt Tần Tranh nghiêm túc nói.

“Như vậy sẽ đưa cho bọn chúng vậy.” Tần Lạc cười khổ. “ Vật báu không dấu được, để lộ ra kiểu gì cũng khiến người khác nổi lòng tham.”

“Là do cháu quyết định.” Tần Tranh vẫn nói lại câu vừa rồi.

“Khu phố phương Tây chỗ hội trường kỷ niệm đó anh biết ở đâu, để anh đi cùng em.” Tần Minh nói.

“Nhưng bọn chúng yêu cầu chỉ được một người đến thôi.” Tần Lạc nói.”Anh lái xe đưa em đến cổng nhé.”

“Được. Nhưng liệu chúng ta có nên báo cảnh sát không? Nhỡ đâu đến lúc đó bọn chúng lại đổi ý thì biết làm sao? Bọn chúng vừa muốn tiền lại không muốn thả người… em có một mình làm sao đối phó được với cả hội bọn chúng.”

“Không được. Nếu báo cảnh sát, Bối Bối sẽ gặp nguy hiểm.” Tần Lạc lắc đầu. “Bọn chúng hẳn là chỉ tham tiền. Nhất định không làm khó chúng ta. Hơn nữa, em cũng có chút võ nghệ, tự bảo vệ được mình nên chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.”

“Đúng vậy. Trước tiên cứ cứu Bối Bối về đã. Sau đó từ từ tìm cách tính sổ bọn chúng.” Cam Vân nói. “Tần Lạc, con cũng phải cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì cùng lắm con cứ hô hoán lên kêu cứu, làm cho bọn chúng tưởng có đặc công mai phục xung quanh được không?”

“Không nên. Con sẽ tự mình ứng phó. Chúng ta không nên làm mọi thứ phức tạp lên.” Tần Lạc kiên trì nói.

Thấy Tần Lạc nói như vậy, mọi người cũng không khuyên thêm nữa. Bàn chuyện một lúc cũng đã nói đến những tình huống cần chú ý, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã xong.

Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, Tần Minh lái xe từ gar a phóng ra. Tần Lạc cầm theo cái bao da đen đựng năm trăm vạn. Sau đó hai người mang theo kỳ vọng và lo lắng của Tần gia lên đường.

Hội trường kỷ niệm chiến tranh Trung - Nhật ở Tây thành được một người hoa kiều người Quảng Châu đầu tư xây dựng, hàng năm có rất nhiều người đến tham quan, lễ bái. Mấy năm nay, khu phố Tây Âu này rất phát triển, khu này đã thành lập một Chính phủ riêng, xung quanh đã xây tường cao, xây dựng các nhà máy… hẹn gặp tại đây có vẻ hơi bất tiện.

Người hoa kiều kia nghe nói việc buôn bán gặp thất bại, đã nhiều năm không trở về. Chính phủ đối với hắn từ tôn trọng chuyển thành chế nhạo, hứa hẹn cũng thành thất tín. Bởi vì trong lúc hắn còn làm ở tòa nhà này thì hắn không chịu tìm hiểu thấu đáo tình hình để phát triển những giá trị du lịch của nó, vì vậy, đương nhiên là Nhà nước không cung cấp ngân sách. Hội trường kỷ niệm nhiều năm nay cũng không tu sửa gì nên ngày một tan hoang, tàn lụi.

Thậm chí trước đó vài ngày còn có lời đồn đại nói hắn muốn san bằng khu này đi để cho xây dựng một nhà máy hóa chất.

“Xung quanh hội trường kỷ niệm rất phức tạp. Em nhất định phải cẩn thận.” Tần Minh nói.

“Em biết rồi.” Tần Lạc nói.

“Hay là để anh đi vào cùng em?” Tần Minh một lần nữa nói.

“Không nên. Chúng ta không nên vì việc nhỏ này mà chọc giận bọn chúng.” Tần Lạc từ chối.

Xe đến cách hội trường kỷ niệm không xa thì dừng lại, Tần Lạc xuống xe, sau đó xách bao da hướng hội trường kỷ niệm mà bước tới.

Hội trường kỷ niệm quả thật đã quá cũ nát, thậm chí một bên cửa đã bị đạp đổ. Cửa bên ngoài cũng đã hư hỏng nặng, mượn ánh trăng để quan sát Tần Lạc thấy phía xa xa có một tòa cao ốc nhà xưởng với ánh sáng mờ ảo. Tần Lạc cũng thấy xung quanh hbao phủ một lớp bụi dày đặc.

Tần Lạc giẫm lên đống đổ nát bước qua cửa chính tiến vào trong, hắn nhìn thấy trong khu nhà xưởng này có sắp xếp những hàng ghế ngồi có điêu khắc đá ở hai bên, sau đó hắn đi nhanh về phía sân sau.

“Có ai ở đây không?” Tần Lạc đứng trong hội trường hô lên. Bọn bắt cóc chỉ nói đến hội trường kỷ niệm gặp nhau, nhưng không nói cụ thể là địa điểm nào. Tần Lạc chỉ còn cách là hô lên gọi bọn chúng.

Không thấy ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng của mấy con động vật rúc rịch trong bụi cây, có một con chuột béo tròn mắt như bị mù chạy thẳng đến chỗ chân Tần Lạc, đã bị hắn đá bay một phát không thương tiếc.

“Có ai ở đây không?” Tần Lạc hô lần nữa.

“Có người. Tất nhiên là có người.” Một người đàn ông với giọng trầm từ phía sau Tần Lạc cất tiếng trả lời. Tần Lạc nghe giọng nói của hắn đúng là giọng người đã từng nói chuyện với mình.

Hắn xoay người sang chỗ khác thì nhìn thấy một nòng súng đen đang hướng thẳng vào đầu mình.

Đây là lần thứ hai trong tháng Tần Lạc bị người dùng súng chĩa vào đầu. Điều này làm cho tâm trạng của hắn có chút xúc động.

“Bỏ súng xuống. Giao người cho tôi, tôi giao tiền và ‘kim hạp dược phương’ cho các anh.” Tần Lạc nói. “Chuyện này chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.”

“Hắc hắc. Đó là chuyện đương nhiên. Nhưng trước tiên tôi muốn anh em kiểm tra hàng hóa đã đủ chưa đã.” Người đàn ông nhếch miệng cười. Dưới ánh trăng chiếu rọi, Tần Lạc thấy người hắn hiện lên với những hình xăm kỳ dị trên cổ.

Khoảng cách có chút hơi xa mà ngọn đèn ở trong sân hình như đã bị phá hỏng hết, Tần Lạc không thể nhìn ra những hoa văn trên người hắn rốt cuộc là hình gì.

“Các người có nhiều người như vậy, trong tay còn có súng chẳng lẽ vẫn còn sợ ta chạy mất sao?” Tần Lạc vỗ vỗ tay vào bao da nói: “Người lo lắng là tôi mới phải chứ? Bối Bối đâu? Hãy đưa con bé đến gặp tôi.”

“Bớt nói nhảm đi. Đưa cái bao cho tôi.” Người đàn ông cầm súng hét lên.

“Nếu không, anh cứ nổ súng thử xem?” Tần Lạc lạnh lùng nhìn hắn, nói.

“Ái chà, hóa ra thằng này không sợ chết à.” Người đàn ông có hình xăm không nghĩ rằng Tần Lạc lại có khí phách đến vậy, liền quay vào trong hô: “Đưa con bé lại đây.”

Một luồng ánh sáng xuất hiện phía sau lưng Tần Lạc, Tần Lạc biết đó là ánh sáng của đèn pin, vừa có thể dò đường vừa không làm cho ánh sáng bị phân tán, dễ khiến bên ngoài chú ý.

Có tiếng bước chân truyền đến, tiếp đó Tần Lạc nhìn thấy một người to cao, cơ bắp nổi cuồn cuộn không nói gì đưa Bối Bối đi tới.

“Bối Bối em có sao không vậy?” Tần Lạc giật mình hét lên.