Chương 225: Bối Bối không khóc

“Nắm chặt lấy, nắm chặt lấy. Chú ý nhất định phải bảo vệ cậu chủ cẩn thận. Không được để cậu chủ ngã xuống đất”.

“Khẽ nâng chân cậu chủ lên rồi đặt xuống đất nhẹ nhàng thôi, cố gắng hết sức đặt nhẹ nhàng nhất có thể, nếu không e rằng sẽ làm chấn động đến vết thương, khả năng vết thương sẽ bị rách ra mất”.

“Tốt lắm. Các anh có thể đưa hắn lên phòng. Không có việc gì thì không nên đi lại, tránh cho vết thương bị viêm…”

Tần Lạc rất nhiệt tình ở bên cạnh hướng dẫn, hoàn toàn lấn át cô y tá trung niên danh tiếng kia.

La Minh Tú trừng mắt đi giày cao gót tới, cười to lên khiến hai khóe mắt nhăn lại rồi từ từ giãn ra, khiến cho người ta không có cảm giác già nua mà ngược lại làm tăng thêm lực hấp dẫn chín muồi của người phụ nữ. Lúc còn trẻ bà ta cũng là một phụ nữ phong tình.

La Minh Tú quay sang phía Tần Lạc nói: “Thật sự rất cám ơn anh.”

“Không có gì. Đây là điều tôi nên làm mà.” Tần Lạc nói.

“Anh là bạn của Trọng Mưu à? Sao trước đây tôi chưa có gặp lần nào, sao không cho gặp nhỉ?” La Minh Tú nhìn từ trên xuống dưới Tần Lạc, nghi hoặc hỏi. Sau khi Cừu Trọng Mưu gặp chuyện không may, bà đâu đã nhìn thấy hung thủ đả thương con mình là ai đâu.

“Không phải.”

“Vậy anh là ai?”

“Tôi là Tần Lạc” Tần Lạc sợ rằng bà không biết Tần Lạc là ai liền giải thích thêm một câu: “Chính là người đã nổ súng làm bị thương Cừu Trọng Mưu.”

“…”

Đầu tiên La Minh Tú sửng sốt, sau đó trên mặt từ từ giãn ra và tươi cười, lạnh như băng liếc nhìn Tần Lạc nói: “Anh còn dám đến gặp Cừu gia chúng ta sao?”

“Không dám.” Tần Lạc nói. Thật sự là sau khi đả thương người, hắn đúng là có muốn chạy trốn. “Nhưng vì phải xem trọng bệnh cho Cừu lão gia tử nên tôi còn lưu lại đây.”

“Làm thương người xong còn ngang nhiên đứng trước mặt múa võ dương oai, anh thật không biết Cừu gia là ai sao? Ngươi nghĩ rằng mọi người ở đây dễ bị bắt nạt lắm sao?” La Minh Tú nói giọng tàn nhẫn. Người phụ nữ này có vẻ độc ác không kém so với đàn ông bao nhiêu.

“Bà hiểu lầm rồi.” Tần Lạc nói. “Ta tình cờ nhìn thấy xe của Cừu đại thiếu trở về, nghĩ rằng nên đến xem có giúp được gì không thôi.”

Tần Lạc nhìn Cừu Trọng Mưu, vừa cười vừa nói: “Tôi là thầy thuốc, để tôi xem một chút chân bị thương của Cừu đai thiếu.”

Tần Lạc còn chưa kịp đi tới thì Cừu Trọng Mưu đã ở ngay trước mặt, đi sau hắn là hai người vệ sĩ mặc đồ đen bảo vệ.

Như lời Tần Lạc nói lúc trước, bọn họ đã có kỹ năng hơn, hai người bọn họ đỡ lấy hai bên cánh tay của Cừu Trọng Mưu, cố giữ cho thân thể hắn không cử động nhiều. Không biết bây giờ Cừu Trọng Mưu mà động tay động chân thì sẽ thế nào nhỉ?

Gặp mặt kẻ thù, Cừu Trọng Mưu rất đỏ mắt. Lúc đầu hắn nhìn thấy Tần Lạc ngay lập tức đã muốn xông lên cho hắn một trận nhừ xương cho bõ tức.

Ở tại nhà của Cừu gia mà hắn dám đả thương người nhà Cừu gia, giờ Cừu gia lại mời hắn quay trở lại. Với Cừu Trọng Mưu mà nói đó là một nỗi nhục lớn. Chẳng lẽ hắn dễ bị ức hiếp vậy sao?

“Bảo hắn lại đây.” Cừu Trọng Mưu nói. Hắn làm như vậy phải chăng vì hắn không tin Tần Lạc còn dám giở trò gì bạo lực ở đây nữa?

Bảo tiêu nhường đường hai bên, Tần Lạc liền đi tới phía Cừu Trọng Mưu.

“Chân bị thương của anh thế nào rồi?” Tần Lạc đưa tay ra định chạm vào chân bị thương của hắn nhưng đã bị La Minh Tú và y tá cùng lên tiếng ngăn lại.

“Dừng tay. Anh muốn làm gì?”

“Là thầy thuốc tôi chỉ muốn xem chân bị thương không động đậy được của anh ta thế nào rồi thôi.”

Tần Lạc quay sang hai người phụ nữ cười nói: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút tình trạng vết thương thế nào. Tôi không cố ý làm vậy, sau khi bất cẩn đả thương chân của Cừu đại ca, tôi luôn nghĩ rằng mình đã sai.”

“Nếu như lúc ấy nòng súng nâng lên một chút, có thể đạn đã bay đi chỗ khác rồi.”

“Anh không cần áy náy, cũng đừng tự trách mình.” Cừu Trọng Mưu ngồi trên xe lăn ngẩng mặt nhìn Tần Lạc, trên mặt nở một nụ cười tươi đầy thiện chí, giống như hắn thật sự đã gặp chuyện gì rất vui. “Anh nợ tôi, tôi sẽ đòi lại.”

“Anh nổ súng bắn tôi, tôi cũng sẽ nổ súng bắn lại anh. Tôi bắn trúng anh, cũng chẳng qua cho thấy tay súng của tôi tốt hơn anh một chút thôi… Tôi cũng đã xin lỗi rồi. Chuyện này đến đây chưa chấm dứt được sao?” Tần Lạc rất thành khẩn nói. “Êm đẹp không muốn mà cứ nhất định phải trở thành kẻ thù sao?”

“Vậy có đúng không nhỉ? Lần sau, có thể tay súng của tôi sẽ tốt hơn một chút đấy.” Cừu Trọng Mưu vừa cười vừa nói.

“Anh không nên ép tôi nói ra những câu không có chút tình cảm nào chứ?” Tần Lạc nói giọng có chút oan ức, dường như hắn là sứ giả của chính nghĩa luôn mong muốn sự hòa hiếu. “Được rồi. Hoan nghênh sự trả thù.”

Cừu Trọng Mưu gật đầu, lấy tay trái làm thành hình cái súng lục hướng về phía đầu Tần Lạc.

Tần Lạc nhìn hắn mỉm cười, nhìn hắn ngồi trên xe lăn được vệ sĩ đẩy đi về hướng xa dần.

“Anh thật quá kiêu ngạo.” La Minh Tú quay sang nhìn Tần Lạc nói. “Anh mà cứ như vậy sẽ không thể sống lâu được đâu.”

“Không thể sống thọ?” Tần Lạc nói. “Nói như vây sao con bà lại có thể sống được đến bây giờ vậy?”

“Anh…”

“Tôi chỉ muốn nói cho các người một điều này, ta ở lại là để chữa bệnh cho Cừu lão gia tử. Nếu như mẹ con các người cố tình nghĩ ra mọi quỷ kế âm mưu gì đó… thì tự gánh lấy hậu quả.”

Tần Lạc nói xong, khí phách rất tuấn tú phất tay áo rời đi.

La Minh Tú đứng một chỗ, toàn thân run rẩy. Nhìn Tần Lạc mà đồng tử bà ta tràn đầy oán hận.

Tần Lạc đi về phía phòng khách, đến chỗ Cừu Yên Mị nói: “Cô có thể cho một xe đưa tôi về Dương thành một chuyến không?”

“Bây giờ à?”

“Bây giờ.”

“Vậy còn bệnh tình của ông nội tôi?”

“Ta bận đến hết ngày mai mới quay lại được.” Tần Lạc nói.

“Được. Vậy tôi để anh tự sắp xếp mọi việc. Tôi sẽ cho tài xế đợi anh ở Dương thành, ngày mai lại đưa anh quay lại đây.” Cừu Yên Mị nói. Vất vả lắm mời mời được Tần Lạc tới đây, hơn nữa, hôm nay Tần Lạc khiến cho bọn họ tràn ngập sự tin tưởng. Hiển nhiên sẽ không chịu để hắn rời đi.

Phải biết rằng, nếu như Tần Lạc chữa khỏi bệnh cho ông nội, không chừng còn có thể chữa được bệnh tâm thần cho tất cả đàn ông của Cừu gia. Đối với Cừu gia mà nói, đó quả thực là một tin vui quá lớn.

Như vậy Tần Lạc coi như đã cứu sống Cừu gia!

Tần Lạc nếu như muốn tạo ra tình hữu nghị đối với Cừu gia quả thật cũng không khó khăn lắm

Đương nhiên nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Cừu lão gia tử.

……….

Tại phi trường Dương thành International. Phía sau cửa chính.

Với áo khoác dài, cặp kính nâu hợp với phục trang màu đen, tất chân màu đen, phong thái của Tần Lam trông rất nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn. Đứng phía đối diện nàng là một cô gái có những đường cong tuyệt mỹ, vòng ngực đầy đặn, vòng mông căng tròn, cả cơ thể toát lên một vẻ đẹp chín muồi của một người phụ nữ trưởng thành, đặt biệt, Lâm Hoán Khê tỏa ra một mùi thơm rất thanh tao, khiến cho cô càng trở nên hấp dẫn hơn.

Tại đây đang rất nhốn nháo, người đi đường nói liền không dứt trong đại sảnh, Tần Lam cùng Lâm Hoán Khê – hai mĩ nữ đi cùng nhau khiến cảnh vật xung quanh cũng phải quyến luyến không muốn rời, cuốn hút ánh mắt bao người.

“Hai cháu cũng về đi. Giúp cô chăm sóc tốt cho Bối Bối nhé.” Tần Lam cười đưa Bối Bối sang cho Tần Lạc nói.

Bởi vì Tần gia sau khi xử lý kịp thời sự kiện thực phẩm của doanh nghiệp Thân Tâm bị nhiễm độc thì đã không có trường hợp nào bị tử vong, nhưng chuyện này đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của doanh nghiệp Thân Tâm. Mặc dù bị các phương tiện truyền thông phản đối, nhưng Tần gia vẫn giành được phần lớn sự hỗ trợ và thiện cảm của Chính phủ.

Những người bị hại biết được đại diện pháp nhân của doanh nghiệp Thân Tâm là Tần Lam, nàng bị bọn họ hận thấu xương sau khi bị Lý Quốc Tân hãm hại một cách oan uổng,cuộc bàn tán ngày càng sôi nổi.

Ở cái án tử hình này không có người nào đứng ra khởi tố Tần Lam, thậm chí ngay cả Lý Minh Cường cũng tự mình viết một bức thư tường trình, mọi việc đều mang tính chất tự phát và đứng ra ký tên với hi vọng tòa án sẽ căn cứ vào những tình huống đặc biệt mà giảm nhẹ tội cho Tần Lam.

Cuối cùng dưới sự bảo lãnh của Tần gia, cấp trên cũng có người đến nói chuyện và Tần Lam được thả ra trước thời hạn. Nhưng bọn họ bắt Tần Lam khi chưa bắt được Lý Quốc Tân vẫn phải tiếp tục hợp tác điều tra với bọn họ trong vụ án này.

Nhưng khi nào mới bắt được Lý Quốc Tân e là ít người biết.

Tần Lạc gật đầu nhìn Tần Lam nói. “Cô thật sự không để ông nội đến tiễn sao?”

“Nói thì nói nhưng ông nhất quyết không cho cô đi.” Tần Lam nói. “Sau khi trở về, hai cháu giúp cô nói với ông là cô rất xin lỗi ông.” Tần Lam trong mắt đỏ lựng lên. Sau khi chuyện này xảy ra, trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy áy áy, luôn tự trách mình.

Nàng vừa thấy thẹn với những người bị hại, vừa xấu hổ với những người thân của mình, đặc biệt là với bố mình.

“Cô cứ nói sự thật, ông cũng chỉ có thể trách mắng vài câu thôi.” Tần Lạc thở dài, hắn hiểu rất rõ tính tình ông nội hắn. Ngoài thì có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong rất tình cảm, ngoài miệng rất nghiêm khắc nhưng kỳ thật ông luôn đặt bọn chúng hơn bất kỳ thứ gì.

“Nhưng cô vẫn phải ra đi để quên những chuyện này. Cháu sẽ trở về giải thích giúp cô” Tần Lạc nói. “Nếu như cô đi vì muốn phát triển các doanh nghiệp ở Mỹ, cháu rất ủng hộ. Còn nếu cô đi chỉ là trốn tránh sự thật thì cháu không đồng ý.”

Tần Lạc đưa tay xoa đầu, cầm bím tóc Bối Bối, nói: “Cháu sẽ giúp cô chăm sóc Bối Bối nửa năm, sau nửa năm cô quay về tiếp nhận lại.”

“Cô biết rồi.” Tần Lam gật đầu. Cố gắng không nhìn sang cô con gái, nàng sợ chính mình không thể nhịn được mà khóc thành tiếng.

Hãy chăm sóc Tần Lạc cho tốt nhé, đôi khi nó giống như đứa trẻ vậy.” Tần Lam nhìn sang Lâm Hoán Khê dặn dò.

Lâm Hoán Khê gật đầu, nói: “Vâng cháu sẽ làm theo lời cô dặn. Cô cũng bảo trọng nhé.”

Tần Lam quay sang ôm Tần Lạc vào lòng, hai tròng mắt rơi vài giọt lệ lưu luyến rồi chuyển sang Bối Bối nói: “Bối Bối, lại đây hôn mẹ một cái được không?”

“Được ạ.” Bối Bối từ trong lòng Tần Lạc đứng lên, chủ động áp khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của mình vào má mẹ.

Tần Lam ôm lấy khuôn mặt trắng nõn bụ bẫm của con gái mà hôn, một cái… hai cái… sau khi hôn vài cái mà bà vẫn không muốn buông ra.

“Bối Bối, mẹ phải đi khỏi đây một thời gian, con phải nghe lời anh chị nhé, không được nghịch ngợm, mỗi sáng phải uống cái bánh kem, không được lén lút đi chơi, không được…” Tần Lam không nói được nữa, ôm mặt xoay người hướng về phía chỗ đăng ký lên máy bay mà chạy đi.

Bối Bối nhìn mẹ chạy đi, khuôn mặt xinh xắn thơ ngây biểu lộ sự không muốn như vậy, ở tuổi này cô bé không nên đau buồn.

“Bối Bối có nhớ mẹ không?” Tần Lạc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi.

“Có nhớ.” Bối Bối chăm chú gật đầu.

Bối Bối vừa rồi không khóc. Ngoan lắm.” Tần Lạc thấy hai mắt Bối Bối hơi đỏ, vội vàng khen ngợi cô bé.

Hắn biết, con nít thường thích thể hiện mình dũng cảm, kiên cường, thường tỏ ra ngược lại với tâm trạng của mình.

“Tối qua mẹ đã ôm Bối Bối khóc hồi lâu. Bối Bối khóc, mẹ cũng khóc.” Bối Bối ai oán nói.

“Hôm nay em quyết định không được khóc. Bối Bối không khóc thì mẹ cũng sẽ không khóc.” Bối Bối lấy tay lau mấy giọt nước mắt trực lăn xuống má, nói: “Nhưng mà mẹ vẫn khóc.”