Video Tần gia họp báo được người khác phát lên Đồng Thành Tú, lại lần nữa khiến inte bị tắc nghẹn. Danh vọng trăm năm dược vương thế gia lại lần nữa được đẩy lên đỉnh điểm.
Còn đệ tam tú Dương Thành Tần Lạc vốn không có tiếng tăm gì ở Dương Thành cũng thoáng cái trở nên nổi tiếng. Danh tiếng có một không ai, thậm chí danh khí còn vượt qua đệ nhất tú Dương Thành Tôn Nhân Diệu và đệ nhị tú Dương Thành Hạ Dương, trở thành thanh niên kiệt xuất nhất bản địa.
Bởi vì hắn có biểu hiện kiệt xuất ở buổi họp báo, hấp dẫn sự chú ý của số đông, đặc biệt là sự chú ý của một số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Anh cứ nghĩ đi, hắn có trách nhiệm với mấy bệnh nhân không liên quan gì tới mình như vậy, nếu người nào có thể thành bạn gái hắn, không phải là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới sao?
Cho nên, mấy ngày này topic ở chuyện mục mới tạo "Nhân duyên trời định" phần lớn đều là thảo luận về Tần Lạc.
"Các cậu thấy Tần Lạc có đẹp trai không?"
"Sắc mặt hắn trắng ghê. Có bị bệnh gì không nhỉ? Thật đau lòng".
"Thân Môn, Tần Lạc với Kim Thành Võ, cậu thích ai?"
"Yêu Tần Lạc chết mất, mình muốn thổ lộ với hắn. Ai có thể cho mình phương thức liên lạc với hắn không? Sẽ hậu tạ hậu hĩnh".
Một số truyền thông chủ lưu trong nước cũng đưa tin chuyện này, hơn nữa còn khen xí nghiệp dưới tay Tần gia là "xí nghiệp cực kỳ có ý thức trách nhiệm". Những truyền thông này lại càng ca ngợi Tần Lạc, thổi phồng hắn là trên trời hiếm có, dưới đất vô song.
Tần Lạc, thiếu niên này lấy y truyền đạo, chính thức nhảy lên võ đài toàn quốc, trở thành đối tượng được mọi người nói hăng say.
Roẹt!
Lý Lệnh Tây xé tờ báo trong tay thành hai nửa, cười lạnh nói: "Có biểu diễn thiên phú như vậy, sao hắn không đi diễn trò chứ?"
"Anh cảm thấy hắn đang diễn trò sao?"
Quản Tự bóp đầu mẩu thuốc lá trong tay, ngẩng đầu nhìn đồng bọn hợp tác kiêm bạn tốt của mình nói. Kể từ sau khi về nước, bệnh nghiện thuốc lá của gã càng ngày càng nặng.
"Thế này không phải đã rất rõ rồi sao? Trên thế giới này còn có người tốt ư? Nếu không phải đẩy bọn Tần gia tới nơi đầu ngọn sóng, hắn sẽ thẳng thắn nói chân tướng sự việc cho phóng viên sao? Hắn sẽ bồi thường những người bệnh kia nhiều tiền vậy sao?" Thanh âm Lý Lệnh Tây bén nhọn nói. Tần Lạc được người khác khen ngợi như vậy khiến trong lòng gã rất không thoải mái.
Có một số người, tư tưởng bản thân họ thâm độc, liền nghĩ toàn bộ mọi người trên thế giới cũng thâm độc như bọn họ vậy.
Quản Tự lắc đầu, cười hỏi: "Nếu như là anh, anh có thể làm tốt hơn hắn sao?"
Lý Lệnh Tây suy nghĩ một chút, sau đó bưng ly cà phê trước mặt trầm mặc mà uống.
"Hắn là một đối thủ đáng để kính trọng". Quản Tự nói.
"Quản thiếu gia, anh có đề cao hắn quá không? Cũng chỉ là một cái khổ nhục kế mà thôi. Tần gia bồi thường nhiều tiền như vậy, lần này chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng". Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lý Lệnh Tây không thích người khác xem trọng hắn quá mức như vậy.
"Tiền mất đi thì có thể kiếm lại. Chỉ cần khối biển chữ vàng của Tần gia vẫn còn, bọn họ muốn kiếm một việc có lời gấp ngàn vạn lần là vô cùng dễ dàng. Chẳng lẽ anh không thấy tin trên báo sao? Đơn đặt hàng công ty y dược của Tần gia đã xếp tới tận ba năm sau à? Lệnh Tây, chỉ có nhìn thẳng vào đối thủ của chúng ta, cuối cùng mới có thể đánh bại hắn". Quản Tự tận tình khuyên giải.
Mặc dù trong lòng Lý Lệnh Tây cũng không lưu tâm lời gã nói, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Tôi biết rồi".
Tiếp theo, lại nói: "Quản thiếu gia biết Khuynh Thành Quốc Tế không?"
"Là công ty bày ra "kẻ lông mi cho em cả đời" kia à? Thì sao?" Lông mày Quản Tự nhíu lại, hỏi.
"Bà chủ của bọn họ Lệ Khuynh Thành hôm nay gọi điện cho tôi, giọng nói rất bất thiện. Hắc, tôi sống tới từng này tuổi, nhưng là lần đầu tiên bị một cô gái uy hiếp". Lý Lệnh Tây tự giễu nói.
"Sản phẩm của chúng ta không có vấn đề xâm phạm bản quyền chứ?" Quản Tự hỏi.
"Yên tâm đi. Tôi đã hỏi chuyên gia phương diện luật pháp. Không thành vấn đề. Nếu bọn họ khởi tố chúng ta, cũng chỉ là quảng cáo miễn phí cho chúng ta mà thôi". Lý Lệnh Tây vẻ mặt đắc ý nói. "Để cho cô gái này một chút giáo huấn, tôi định sau khi khởi công liền tăng quy mô sản xuất sản phẩm và quảng cáo tối đa, chúng ta cứ thích làm hàng giả đấy".
"Cũng không nên quá chủ quan". Quản Tự có chút không vừa ý với thái độ của Lý Lệnh Tây. Sinh ý mấy lần trước đều có chút thuận lợi nên ngược lại đã tạo thành cho gã tính kiêu ngạo. Chuyện này được coi là tối kỵ trong đầu tư buôn bán". Cho dù là bất cứ thời điểm nào, cũng không nên coi thường nữ nhân.
**
"Vốn hai loại đồ ăn này thêm gia tế là bình thường, ăn vào bụng cũng không thể tạo thành thương tổn rõ ràng gì với cơ thể. Chỉ là chức năng tiêu hoá của người già và trẻ em cực kém, nếu không thể tiêu hoá được chúng, để chúng đọng trong dạ dày thì sẽ xảy ra sự trung hoà với vị toan, cuối cùng từ từ biến chất..."
Tần Lạc đang thăm hỏi lần lượt người bệnh đã dùng thuốc giải kia phòng bệnh, Niếp Minh đi theo sau hắn giải thích cho hắn nguyên nhân những người bệnh này ngộ độc thức ăn.
Tần Lạc những ngày qua luôn ở trong bệnh viện, tạo thành giao tình không tệ với những bác sĩ này. Các bác sĩ cũng rất vui khi có quan hệ tốt với thanh niên có bối cảnh không tầm thường, năng lực và y thuật lại càng siêu việt này.
"Thuốc giải lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa chứ?"
"Sẽ không còn vấn đề gì nữa. Phương thuốc chúng tôi điều phối mặc dù tính ăn mòn cực mạnh, nhưng tổn hại với dạ dày lại hầu như không có. Chúng chỉ sinh ra tác dụng hoá học với những độc tố đọng ở dạ dày, trên căn bản sẽ tiêu trừ hết chúng". Niếp Minh vội vàng trả lời.
"Vậy thì tốt". Tần Lạc gật đầu nói. "Lần này thật vất vả cho các anh rồi".
"Nói vậy thì quá khách sáo". Niếp Minh ngượng ngùng nói. "Cam viện trưởng đối xử với chúng tôi không tệ. Hơn nữa, chúng tôi cũng được tiền thưởng rất hậu".
"Đó là số tiền các anh nên có được". Tần Lạc nói. "Người bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, thì cuối cùng cũng sẽ có thù lao bấy nhiêu".
Tần Lạc đi tới cửa phòng bệnh của Lý San San, thấy Lâm Hoán Khê đang nói chuyện với Lý San San ở trong, lúc đang định đi vào thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
"Anh Minh, chào anh". Tần Lạc không ngờ thư ký Minh Hạo của bộ trưởng Thái Công Dân gọi điện thoại tới. "Mấy ngày gần đây rất bận, cũng không kịp gọi điện chúc Tết anh. Vốn định chờ vài ngày sau khi tới Yến Kinh bày rượu bồi tội, không ngờ anh đã gọi điện tới".
"Tần Lạc, cậu với tôi còn khách sáo cái gì?" Minh Hạo ở đầu dây bên kia cười nói. Tiếp theo, giọng gã lại trở nên nghiêm túc, nói: "Bây giờ tôi đang ở cạnh Thái bộ trưởng. Ngài ấy có chuyện muốn nói với cậu".
Tiếp theo, Tần Lạc liền nghe loa đổi giọng khác.
"Tần Lạc". Giọng nói rất có uy thế của Thái bộ trưởng truyền tới.
"Thái bộ trưởng, tôi đã chúc Tết ngài muộn rồi". Tần Lạc ngượng ngùng nói. Người khác đều là vừa đầu năm đã tới nhà cấp trên của mình chúc Tết, còn mình thì lại ngược đời, đã qua Tết rồi, mình vẫn chưa chúc Tết lão lãnh đạo đức cao vọng trọng này, khiến người ta phải tự mình gọi tới.
"Tâm ý của cậu tôi hiểu". Thái Công Dân nói. "Thật ra tôi đã sớm định gọi cho cậu, hỏi tình huống cậu xử lý sự việc một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được".
"Cảm ơn Thái bộ trưởng tín nhiệm tôi". Tần Lạc nói.
"Cậu cũng rất xứng với tín nhiệm của tôi". Thái Công Dân cảm thán nói. "Lúc sự việc ầm ĩ trên inte, có người trong Bộ nghi ngờ công hội Trung y do cậu lãnh đạo, bị tôi đè đầu xuống. Cũng may chuyện này cậu xử lý vô cùng tốt".
"Tôi chỉ dựa vào lương tâm mà làm". Tần Lạc khiêm nhường nói.
"Hay cho một câu dựa vào lương tâm mà làm. Bây giờ, người dám đứng ra nói mình dựa vào lương tâm mà làm có thể có mấy người chứ? Tết cũng đã qua, chuyện cũng đã xử lý xong, nhanh tranh thủ thời gian mà về đi. Công hội trung y còn cần cậu về lãnh đạo đấy".
"Vâng. Tôi sẽ sớm về Yến Kinh". Tần Lạc nói.
Cúp điện thoại rồi, Tần Lạc nghĩ thầm, Thái bộ trưởng gọi điện thoại tới có ý đồ gì?
Chẳng lẽ chính là để nhắc nhở mình, ám chỉ có người trong bộ công kích mình sao?
Người đó là ai?
Xem ra, bản thân mình lại vô tình mà đắc tội với người nào rồi.
Đầu năm nay, làm tham quan dễ hơn làm quan tốt nhiều, mà làm người xấu càng dễ hơn làm người tốt. Giá trị quan và đạo đức quan của mọi người đều đã méo mó nghiêm trọng, thật đúng là một xã hội dị dạng.
Lâm Hoán Khê đi tới, quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chuyện gần đây thật nhiều, mặc dù Tần gia đều có thể hoá giải hết, nhưng với người Tần gia mà nói, vẫn còn loại cảm giác thần hồn nát thần tính.
"Không có chuyện gì. Chỉ là Thái bộ trưởng gọi điện chúc Tết thôi". Tần Lạc vừa cười vừa nói, đưa tay nắm lấy tay nàng. "San San hồi phục thế nào rồi".
"Đỡ hơn nhiều. Bây giờ ngày nào cũng đều dùng dịch tiêu hoá BIP, độc tố thân thế sắp hết, khí sắc cũng càng ngày càng tốt. Trước kia nàng mở mắt một tiếng sẽ dễ mệt mỏi, hôm nay nói chuyện với em hơn hai tiếng, nhưng tinh thần vẫn vô cùng tốt... Nàng mới vừa rồi còn hỏi anh, anh có vào thăm nàng không?"
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê bởi vì làm việc vất vả thoáng có chút hao gầy, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng xinh đẹp, cười nói: "Em cũng tốt hơn nhiều. Trước kia, mỗi ngày em nói nhiều nhất với anh là hai câu, bây giờ mỗi ngày em nói với anh những hai chục câu".
Lâm Hoán Khê liếc hắn một cái rất quyến rũ, không thèm để ý tới hắn.
Tần Lạc đang định vào phòng bệnh thăm Lý San San thì điện thoại trong túi áo lại vang lên.
Lần này, số gọi tới lại là số máy riêng trong nhà.
"Tần Lạc, tôi là Tần Minh". Tần Minh ở đầu dây bên kia nói. "Bây giờ cậu ở đâu thế?"
"Tôi đang ở bệnh viện. Có chuyện gì sao?" Tần Lạc hỏi.
"Có một vị tiểu thư họ Cừu tới thăm cậu. Cậu có định về xem thử một chuyến không?" Tần Minh hỏi.
"Cừu?" Tần Lạc ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.
"Hình như tên là Cừu Yên Mị. Gia gia đang tiếp chuyện nàng ở phòng khách đấy". Tần Minh nói.
"Ừ. Tôi lập tức trở về". Tần Lạc nói.
Cừu Yên Mị ư?
Tần Lạc nhớ tới cô gái có thể làm điên đảo chúng sinh, khiến gã Văn Nhân Chiếu mê gái kia cả ngày lưu luyến không quên, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tần gia và Cừu gia mặc dù cùng ở Nam Phương, nhưng hai nhà cũng không hề lui tới với nhau. Thậm chí, không biết do nguyên nhân gì, quan hệ hai nhà còn có chút không hoà hợp.
Chính lúc này, nàng tới thăm mình làm gì?