Chỗ nào vắng đi nữa thì bệnh viện cũng sẽ không vắng. Người nào khổ đi nữa thì giáo viên cũng sẽ không khổ. Hôm nay là Tết đầu tháng ba, nhưng bệnh viện vẫn đông như trẩy hội. Bệnh viện Ái Khang mặc dù là bệnh viện tư nhân, sinh ý không nhiều bằng các bệnh viện công lập, nhưng người xem bệnh cũng vào liên tục không dứt, giống như mãi mãi không ngừng.
Ngoại trừ bác sĩ và bệnh nhân, còn có một đám người đặc biệt khác tới bệnh viện Ái Khang. Bọn họ đều là các phóng viên truyền thông các nơi được Hạ Dương gọi điện mời tới.
Chỉ mới gần một ngày mà sự kiện ngộ độc thức ăn đã gây sự chú ý rộng khắp trên inte. Một phe nhục mạ công kích, mắng xí nghiệp vô lương. Một phe khác lại nghi ngờ chuyện có ẩn tình khác, nghi là đối thủ cạnh tranh cố ý bôi nhọ.
Đầu năm nay, giải trí cũng dính tới tiền bạc. Cho dù vật lộn với vợ mình trên giường một phen, cũng cần phải bỏ tiền mua áo mưa. Vì vậy, nhóm học giả chuyên gia của chúng ta trước khi chưa đưa ra đề nghị thu phí mắng chửi với chính phủ, mọi người sẽ rất nhiệt tình mà tốn nước bọt. Người hai phe ủng hộ và phản đối mắng đến túi bụi.
Tin tức buổi họp báo được cử hành ở phòng hội nghị ở lầu một của bệnh viện, Tần Lạc dẫn theo Tần Minh và Cam Vân, Thái Lâm chờ đoàn người đi tới, bàn phía dưới phòng hội nghị đã chật kín người.
Tần Lạc trước tiên nhìn qua danh sách truyền thông được mời tới, bởi vì thời gian cấp bách, đại bộ phận Hạ Dương mời tới đều là truyền thông bản địa. Chỉ cần là truyền thông của Dương Thành và Nam Phương thì cơ hồ không một nhà nào vắng mặt. Chỉ có từ chuyện này, mới đủ để thấy Hạ Dương bối cảnh cường hãn có tâm bảo vệ Tần gia tha thiết thế nào.
Còn có mấy nhà truyền thông có ảnh hưởng lớn với Yến Kinh và khu vực khác, nhưng số lượng rất ít. Có điều, phóng viên tới đều tương đối có danh tiếng, văn do bọn họ viết ra, càng có độ tin tưởng cao của công chúng.
Bên góc trái còn dựng máy quay, xem ra có đài truyền hình chuẩn bị có một người tới quay trực tiếp. Đương nhiên, đây cũng là do được Tần Lạc cho phép.
Không có chuyện gì là không thể xảy ra, từ sau khi Tần Lạc biết rõ chuyện này, liền chưa từng có ý định trốn tránh trách nhiệm. Bất cứ người nào của Tần gia đều không có ngày Tết, vì danh dự của mình hoàn toàn gác chuyện này sang một bên.
Tần gia không thiếu tiền. Nếu bọn họ muốn, bọn họ có thể tìm ra một hoặc mười mấy kẻ chết thế. Nhưng nếu bọn họ làm vậy, thì sẽ không có trăm năm trung y thế gia như bây giờ. Tần lão gia tử cũng sẽ là một người áo vải, không có danh vọng khiến người ta kính ngưỡng như thế.
Những phóng viên kia nhanh tay lẹ mắt, thấy Tần Lạc xuất hiện, lập tức giơ cameras trong tay hướng về phía bục chụp lia lịa. Trong nhất thời ánh đèn flash chớp tắt làm người ta lóa mắt.
Tần Lạc chắp chắp tay hướng xuống dưới bục, sau đó trực tiếp ngồi xuống giữa bản chủ tịch. Cam Vân và bọn Tần Minh phân ngồi ở hai bên hắn. Hạ Dương bởi vì là nhân vật công chúng, không tiện ra mặt. Cho nên, liền núp ở văn phòng không đi ra.
Tần Lạc mỉm cười nhìn toàn trường, sau đó cầm microphone nói: "Hai ngày trước sau khi tiếp xúc với hai phóng viên, tôi cố ý lên mạng tra thử một chút về tố dưỡng của nghề phóng viên thì thấy một câu nói của Trâu Thao Phấn lão tiên sinh rất được lòng tôi: Phú quý không động lòng, nghèo hèn không thay đổi, uy vũ không khuất phục, như thế mới có thể trở thành một phóng viên hợp cách".
"Dân chúng cần chân tướng, chúng ta cũng vui lòng nói cho dân chúng chân tướng. Cho nên, hôm nay, các bạn phóng viên đang ngồi đây có gì thắc mắc cứ việc hỏi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, không nói lời giả dối".
Đợi Tần Lạc nói lời mở màn xong, Tần Minh nhận lấy microphine, sau khi hắng giọng một cái, lên tiếng nói: "Bây giờ, mọi người có thể vấn đề".
"Tần tiên sinh, sự kiện ngộ độc thức ăn của xí nghiệp Thân Tâm có phải là thật không?" Một nữ phóng viên dẫn đầu đứng lên hỏi.
Tần Lạc lúc này mới nhận ra, phóng viên đứng lên không ngờ là Từ Ảnh. Nàng ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh bay tới, nhất định là muốn giúp Tần Lạc làm sáng tỏ chân tướng sự việc.
Tần Lạc nhẹ gật đầu với nàng, đối phương thản nhiên cười. Biểu lộ của hai người khó có thể nhìn thấy, cũng không khiến người khác hoài nghi.
"Vâng. Chuyện này chính xác một trăm phần trăm. Hơn nữa, bây giờ bệnh nhân đang tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện Ái Khang". Tần Lạc thẳng thắng nói.
Xôn xao!
Một hòn đá dậy ngàn lớp sóng. Toàn trường ồ lên.
Bọn họ vẫn cho là, Tần gia vào lúc này mở họp báo, chính là muốn phủ nhận, phủi sạch quan hệ với chuyện này. Còn bọn họ được Hạ Dương gọi điện cứ tưởng là phải giúp Tần gia che lấp.
Không ngờ, hắn lại đưa ra một đáp án hoàn toàn trái ngược.
Mọi người bị đáp án này chấn kinh, sau đó lại bắt đầu châu đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi.
Từ Ảnh hơi nhíu mày, hiển nhiên với câu trả lời của Tần Lạc rất không hài lòng.
Nàng có chút không hiểu, lần này Tần gia ra bài gì đây?
Phải biết rằng, ngành sản xuất thực phẩm cũng giống ngành sản xuất dược phẩm đều ảnh hưởng tới sức khỏe con người, cũng là ngành được người ta coi trọng nhất. Một khi xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ bị người ta nhấn xuống mười tám tầng địa ngục.
Người khác đều đang cực lực chối bỏ trách nhiệm, còn bọn họ thì lại ngược lại, chủ động mở họp báo thẳng thắng thừa nhận sự kiện này với người ta.
"Tần tiên sinh, tình huống bệnh nhân bây giờ sao rồi? Có thương vong không?"
"Bọn họ khôi phục rất tốt. Ít nhất, sau khi vào bệnh viện Ái Khang, không có tình huống của bất cứ người bệnh chuyển biến xấu nữa. Sự kiện lần này không có ca nào thương vong. Tôi lấy danh dự của Dược vương thế gia bảo đảm chuyện này".
"Tần tiên sinh, Dược vương thế gia Tần gia và xí nghiệp Thân Tâm có quan hệ gì? Vì sao bệnh viện Ái Khanh phải chứa những người bệnh này? Nhân vật của Tần gia có trong sự việc này là ai?" Một nam phóng viên đeo kính đứng lên hỏi.
"Vấn đề này để tôi trả lời đi". Giọng nói của một cô gái từ cửa truyền vào.
Mọi người quay đầy nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ đen dắt một cô bé gái xinh xắn đi tới.
Người phụ nữ dung mạo đẹp đẽ, khí chất xuất chúng, đi giày cao gót màu đen, lộ đùi đẹp thon dài. Ý vị thành thục cùng với phong phạm tự tin của nữ thương nghiệp trên người, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tần Lạc và Tần Minh vội đứng lên nghênh đón, Tần Lạc bế Bối Bối vào lòng, nói với Tần Lam: "Cô, sao cô lại tới đây? Chuyện này cháu sẽ xử lý tốt, cô mau về đi".
Tần Lam lắc đầu, nói: "Cô cũng là người của Tần gia. Chuyện này vì cô mà ra, cô sao có thể núp ở trong nhà giả bộ không biết gì cả chứ?"
"Nhưng cô dẫn Bối Bối tới làm gì?" Tần Lạc đau lòng mà nhìn Bối Bối, nói với vẻ không vui. Cô bé còn nhỏ thế này, sao có thể để cô bé tới xem chuyện xấu xa đen tối như vậy được chứ?
"Nó mới bốn tuổi, luôn không biết ba ruột của nó là ai. Bây giờ, nếu ở đây, cô nói cho Bối Bối ba của nó là dạng người gì thì nó sau này sẽ không cần nghĩ tới người vốn không nên tồn tại kia". Tần Lam nhìn Bối Bối, trầm giọng nói.
Vì vậy, từ trong tay Tần Lạc đón lấy Bối Bối, sau đó đi thẳng lên bục chủ tịch ngồi xuống.
"Chào mọi người, tôi là Tần Lam, là con gái của Tần Tranh, cũng là cô của Tần Lạc. Đây là con gái Bối Bối của tôi. Vấn đề vị phóng viên hỏi, hãy để tôi trả lời đi. Vì không có ai rõ chân tướng sự việc hơn tôi".
"Chuyện này không liên quan gì tới Tần gia. Nếu nói có quan hệ, chỉ là vì giống như lời tôi nói vừa nãy. Tôi là con gái Tần Tranh, cô của Tần Lạc".
"Xí nghiệp Thân Tâm là tôi cùng chồng trước Lý Quốc Tân của tôi một tay lập ra, là một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên sản xuất thực phẩm và bảo kiện phẩm. Bảo kiện phẩm (vật phẩm bảo vệ sức khỏe) của Hôn Tâm ở thời điểm nghiên cứu và phát triển thì đúng lúc tôi mang thai. Vì vậy, chuyện công ty liền giao hoàn toàn cho chồng trước xử lý".
"Lúc tôi sắp sinh, người đã nằm trên bàn mổ, thì hắn cầm mấy tờ tài liệu để tôi ký tên, tôi còn hắn là người thân thiết nhất trên thế giới này của tôi. Giữa vợ chồng, còn có chuyện gì là không thể tín nhiệm chứ?"
Tần Lam hướng về phía camera cười khổ: "Đàn bà luôn sau khi bị tổn thương mới hiểu được chân tướng. Mỗi lần tăng một chút kiến thúc, đều phải trả một cái giá lớn đến độ thắt ruột quặn gan, vào ngày thứ ba sau khi sinh Bối Bối, tôi mới biết trong lúc tôi mang thai, tình cảm của chồng trước đã sớm chuyển đến nơi khác".
"Tôi đưa xí nghiệp Thân Tâm cho gã, chỉ đem Bối Bối đi. Vốn chuyện đến đây là chấm dứt, tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với hắn. Nhưng không ngờ mấy ngày trước hắn lại tới tìm tôi, còn cho tôi xem những ảnh chụp bệnh hoạn kia".
"Tôi là mấy ngày trước biết chuyện này. Tần Lạc biết cùng ngày với tôi. Còn cha tôi... người là đến hôm nay mới biết. Vào buổi tối hôm đó, Tần Lạc sau khi biết liền thu thập tất cả tư liệu và địa chỉ gia đình của bệnh nhân, vừa sáng sớm hôm sau đã lên đường tới từng nhà của mỗi bệnh nhân. Sau khi khơi thông cho họ, bảo họ đưa đến bệnh viện Ái Khang tiến hành chữa trị để bình phục".
"Bọn họ vốn có thể không đếm xỉa gì đến, nhưng vì... vì bọn họ là người thân của tôi, vì bọn họ vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất thì giúp đỡ tôi. Cho nên, bọn họ cũng thành đối tượng bị người ta công kích".
"Tôi không phải người con tốt, cũng không phải người cô tốt. Nhưng mà, tôi là đời sau của dược vương thế gia. Chuyện này là vì tôi mà ra, nếu có trách nhiệm gì, tôi nguyện ý gánh một mình".
Bối Bối từ trên ghế đứng lên, bò tới bàn cầm microphone Tần Lam vừa mới dùng, hướng về phía dưới bục nói: "Con cũng phải cùng gánh vác với mẹ".
Bởi vì lời nói kia của Tần Lam, vốn bầu không khí có chút nặng nề. Nhưng thấy Bối Bối đứng ra nói ngọng nói nghịu như vậy, một đứa nhỏ ba tuổi nói cùng gánh trách nhiệm với mẹ mình. Phóng viên dưới bục cũng nở nụ cười, cả những quần chúng đặc biệt tới xem cũng vui vẻ hẳn lên.
"Không cho cười. Lời con nói là sự thật mà". Bối Bối trừng mắt tức giận nói. Những người này thật đáng ghét, còn tưởng người ta là đứa nhỏ hai ba tuổi chứ.
Không nói không sao, vừa nói thì mọi người càng cười nghiêng ngả.
Tần Lam ngược lại vì sự nhu thuận hiểu chuyện của Bối Bối mà trong lòng chua xót, vành mắt đỏ lên, ôm Bối Bối vào lòng, không ngừng hôn lên trán cô bé.
Lớp sóng gió này chưa dứt thì lớp khác đã nổi lên.
Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Bọn họ đang định phá sự ngăn cản của nhân viên làm việc tiến vào phòng hội nghị,
"Để tôi vào. Vì sao không để chúng tôi vào?"
"Buông ra. Tôi muốn gặp những phóng viên kia".
"Phóng viên đâu? Chúng tôi muốn phóng viên phỏng vấn chúng tôi. Chúng tôi là người nhà của bệnh nhân, chúng tôi muốn nói sự thật".