Khi Tần Lạc bước đến phòng chăm sóc điều trị bệnh nhân mắc bệnh nguy cấp, thì ngoài cửa đã tập trung đầy đủ những bác sỹ đông tây y rồi. Những người này đều là những bác sỹ hàng đầu của bệnh viện Ái Khang, sau khi ký kết hợp đồng bảo mật với Cam Vân, thì mới có thể tham gia vào công việc trị liệu cho những bệnh nhân lần này.
Do phải ký hiệp định bảo mật, cũng là do lo sợ sự việc này có thể bị lộ ra ngoài từ miệng của những bác sỹ này. Còn Cam Vân giải thích về việc này rằng đây là việc làm giúp đỡ doanh nghiệp khác, không liên quan gì đến lập trường của bệnh viện cả.
Xét cho cùng, thì việc này là do cái nghiệt mà Lý Quốc Tân tạo ra. Mặc dù Tần gia bằng lòng chịu trách nhiệm về việc này, nhưng cũng không hề muốn đưa việc này lên đỉnh đầu mình chút nào.
Nếu xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, thì việc đối phó của Tần gia sẽ trở nên vô cùng bị động.
Tất nhiên, đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành, thì họ đều sẽ nhận được một khoản tiền thưởng khá là khả quan.
Vợ chồng Lý Minh Cường và Trần Bình vô cùng lo lắng, nhoài người về phía bức tường bằng thủy tinh để nhìn đứa con gái đang ngủ say trong phòng bệnh, một người thì gào khóc thảm thiết, còn người kia thì không ngừng gạt nước mắt mà không nói được nên lời.
Bọn họ có vẻ quen với Tần Lạc hơn, và cũng biết hắn dễ nói chuyện hơn. Nhìn thấy hắn đi tới, đôi vợ chồng liền quỳ đ ánh ‘bụp’ một tiếng xuống trước mặt Tần Lạc, sau đó liền không ngừng dập đầu.
“Bác sỹ Tần. Hãy cứu lấy San San. Hãy cứu lấy San San.” Lý Minh Cường nói với đôi mắt đỏ ngầu.
“Bác sỹ Tần, chúng tôi cầu xin anh đấy. Hãy cứu lấy đứa con gái bé bỏng của chúng tôi. Cả đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh _ Cầu xin anh, xin anh hãy cứu lấy con gái của chúng tôi.” Trần Bình nước mắt nước mũi đầm đìa nói.
Tần Lạc đỡ họ đứng dậy, nhưng đôi vợ chồng này nhất quyết quỳ ở đấy, giống như là chỉ cần họ đứng dậy một cái là Tần Lạc sẽ không chữa trị cho con gái của họ nữa vậy.
Có những lúc, Tần Lạc cảm thấy chán ngán cái phương thức cảm ơn này lắm rồi. Khám bệnh cứu người là công việc của hắn, nếu bạn thấy cảm kích thì cũng có thể dùng phương thức cảm tạ khác cũng được mà, sao cứ phải như vậy chứ.
Bệnh của ông nội Hạ Dương cũng được Tần Lạc trị khỏi, nhưng trước giờ ông không bao giờ nói một từ ‘cảm ơn’ nào. Chỉ âm thầm nói với con cháu của ông rằng, khi nào Tần gia gặp nạn, thì người của Hạ gia nhất định phải đứng ra giúp đỡ.
Và còn Lâm Hoán Khê nữa, người ta trước giờ đều không bao giờ nói lời ‘cảm ơn’. Nhưng, người ta lại dùng phương pháp khác để biểu đạt lòng biết ơn của mình. Tối nào cũng cởi sạch quần áo trên người để mặc cho hắn sờ tới sờ lui, mà không một lời nói nặng lời.
Có điều, hắn cũng có thể hiểu được tâm trạng của những người bệnh này. Họ không có đủ tiền tài để báo đáp ân huệ mà hắn đã ban cho. Chỉ có thể nói lời cảm tạ hết lần này đến. Và còn không ngừng dập đầu xuống sàn nhà để tạ ơn.
Lâm Hoán Khê cũng đi đến giúp Tần Lạc đỡ hai người đứng dậy, nhưng hai người góp sức vào mà vẫn không thể kéo nổi hai vợ chồng. Nếu một người mà cố chấp muốn làm một việc gì đó, thì không ai có thể chống lại được cái khí thế đó của họ.
Tần Lạc vỗ vỗ vào tay Lâm Hoán Khê, có ý bảo nàng buông tay ra trước. Sau đó nói với Lý Minh Cường và Trần Bình: “Bất luận là hai người quỳ hay là đứng thì chúng tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho San San của hai người. Nếu hai người chịu đứng dậy nghe chúng tôi nói, thì chúng ta sẽ đỡ phải lãng phí thời gian.”
Sau khi nghe Tần Lạc nói vậy, hai vợ chồng liền vội vàng đứng dậy. Vì họ lo sợ sẽ làm lỡ thời gian cứu người quý giá của Tần Lạc.
Tần Lạc vỗ vỗ vào vai của Lý Minh Cường, ý muốn bảo anh ta không nên lo lắng nhiều. Sau đó liền đi tới chỗ tổ chuyên gia, hỏi: “Là chuyện gì xảy ra vậy? Có biện pháp nào đối phó được không?”
Những chuyên gia đó đều liếc nhìn Tần Lạc một cái, có một số người còn không biết rõ thân phận của người thanh niên trẻ tuổi này.
“Đây là Tần Lạc, con trai tôi.” Cam Vân giải thích nói.
Nghe nói là con trai của viện trưởng, thì họ liền thay đổi thái độ ngay với Tần Lạc. Đứng cạnh hắn là một người cao, gầy, đeo mắt kính, anh ta chủ động giải thích với Tần Lạc: “Khoảng vào lúc hai giờ chiều xuất hiện tình trạng này. Chúng tôi nhận được báo cáo từ phòng bệnh đặc biệt, nói là có một bé gái tên là San San xuất hiện trạng thái hô hấp khó khăn. Sau khi chúng tôi nhận được tin thì lập tức để cô bé dùng dưỡng khí hỗ trợ hô hấp.”
“Tình trạng của bệnh nhân là hiện tượng phát sinh đột ngột, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào cả. Những bệnh nhân ở cùng phòng bệnh với cô bé đều không có gì bất thường hết. Chúng tôi sơ bộ hoài nghi đó là bệnh biến của các cơ quan. Chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa thành công nuôi cấy virus, nên thuốc giải cũng chưa thể nghiên cứu ra được. Chúng tôi không dám phẫu thuật cho cô bé một cách dễ dàng như vậy.”
Tần Lạc cũng biết, trong mấy chục người bệnh này thì bệnh tình của Lý San San là nghiêm trọng nhất. Cũng vì điều này mà Lâm Hoán Khê đặc biệt quan tâm và thương tiếc cô bé.
Những người bệnh khác thì đều không vấn đề gì, chỉ có mình cô bé là xuất hiện hiện tượng hô hấp khó khăn. Bị những bác sỹ này nói đó là do các cơ quan bị suy kiệt, điều đó cũng có thể lý giải được.
“Có bác sỹ trung y nào đến giúp cô bé bắt mạch chưa?” Tần Lạc hỏi.
“Tôi vừa mới vào đó xong.” Một lão trung y nói. “Mạch trường mà phù, khí độc bên trong thịnh hơn bên ngoài, mạch tượng nhanh mà gấp, sức khỏe bất ổn.”
“Ông có kết luận gì?”
“Tôi nghĩ, có thể là do độc đã thấm vào quá sâu, virus đã phá hủy một vài chức năng của tim và phổi, hiện giờ đã không thể sử dụng như bình thường được nữa.” Lão trung y có chút chần chờ, nói.
Tần Lạc nghĩ một lát, rồi hỏi: “Ai lo cơm trưa cho bọn họ vậy?”
“Tất cả danh sách thức ăn cho bệnh nhân đều do chúng tôi thống nhất đặt ra. Chủ yếu là dinh dưỡng, bồi bổ và thanh đạm.” Cam Vân nói. “Y tá trưởng Lưu, cô đi lấy danh sách đó lại đây để Tần Lạc xem.”
“Dạ, được.” Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh mở tệp văn kiện ở trước ngực ra, rút một tờ giấy ra đưa cho Tần Lạc.
Tần Lạc liếc qua danh sách bữa sáng, trưa, tối cùng với nước uống giành cho bệnh nhân, nhưng không phát hiện ra có bất kỳ vấn đề gì.
“Tôi vào bên trong xem một chút.” Tần Lạc nói.
“Y tá trưởng Lưu, phiền cô đưa Tần Lạc đi thay đồ nhé.” Cam Vân nói.
“Vâng. Anh đi theo tôi.” Y tá Lưu ân cần nói. Sau khi biết đây là con trai của bà chủ, thì nàng tự khắc phải phục vụ nhiệt tình hơn.
Tần Lạc mặc bộ quần áo sát trùng rồi bước vào phòng bệnh, ngắm nhìn Lý San San đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt bé nhỏ đã chuyển sang màu đỏ tím, thì hắn cũng cảm thấy đau lòng vô cùng.
Vốn dĩ bị bệnh tình hành hạ nên sắc mặt của cô bé từ trước đến nay đều trắng bệch, tái nhợt, những lọn tóc thưa thớt của cô bé cũng dần bị rụng mất, cho đến nay đã không còn một sợi nào.
Tần Lạc giơ tay ra cầm vào cổ tay cô bé, rồi cẩn thận cảm thụ mạch đập của bé. Mạch đập nhanh, phù, không có sức. Mạch tượng vô cùng yếu ớt, nếu không cảm nhận một cách tỉ mỉ thì thậm chí còn khó có thể phát hiện ra mạch đập của bé.
“Nội hỏa quá thịnh.” Tần Lạc nghĩ. “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì rất có thể sẽ đốt cháy hoàn toàn lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của cô bé.”
Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho bệnh tình của cô bé có chuyển biến xấu đến như vậy?
Bỗng nhiên, Tần Lạc phát hiện ra trên khóe miệng của Lý San San có một cục bột màu đen.
Nó vô cùng nhỏ, nếu chỉ lướt mắt nhìn qua thì cũng chỉ thấy nó giống như một nốt ruồi nhỏ vậy. Nhưng, thị lực của Tần Lạc từ bé đã rất tốt, nên hắn biết đây tuyệt đối không phải là nốt ruồi. Lần gặp trước, hắn cũng đâu phát hiện ra trên khóe miệng của Lý San San có nốt ruồi này đâu.
Hắn đưa tay ra sờ một cái, chỗ bột đó lập tức dính vào tay hắn.
Tần Lạc đưa lên trước mắt quan sát hồi lâu, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi. Một loại bột mịn màu vàng, còn có cả hương thơm nữa.
Dường như Tần Lạc nhớ ra một điều gì đó, hắn liền bước nhanh ra phía cửa.
Nhìn thấy hắn đi ra, mọi người đứng bên ngoài đều tiến đến vây quanh hắn.
“Tần Lạc, thế nào rồi?” Cam Vân hỏi. Bà biết y thuật của con trai mình vô cùng lợi hại, đến cả ông nội hắn cũng vô cùng tôn sùng đứa cháu nội này. Vì thế mà bà rất tin tưởng vào con trai mình.
“Ngoài những thức ăn có trong danh sách ra, ai đã cho Lý San San ăn những đồ ăn khác?” Tần Lạc hỏi.
Lý Minh Cường và Trần Bình bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng hối hận vô cùng. Trần Bình vội vã hỏi: “Bác sỹ Tần, cái này ảnh hưởng đến cháu sao?”
“Rất có khả năng chính là do nguyên nhân này mà ra.” Tần Lạc cũng thấy sắc mặt khác thường của đôi vợ chồng, bèn hỏi: “Có phải hai người đã cho cháu bé ăn thứ gì khác rồi không?”
Lý Minh Cường xấu hổ nói: “Đúng vậy. Hôm nay, sau khi ăn trưa xong, San San kêu là miệng không có vị gì, muốn ăn KFC. Chúng tôi vốn không đồng ý, nhưng con gái cứ đòi như vậy _ Chúng tôi lại nghĩ, dù sao hôm nay cũng là năm mới, con gái lại bệnh ngần ấy năm giời, gần như đã từ lâu lắm rồi không được ăn đến cái này, nên tôi đã đi mua một ít về cho cháu.”
“Mua viên gà chiên phải không?”
Lý Minh Cường gật gật đầu, đau khổ nói: “Lại là chúng tôi đã hại San San rồi. Chúng tôi đã hại nó rồi.”
Tần Lạc thở dài nói: “Khả năng tiêu hóa của cô bé rất kém, thịt gà vốn dễ gây nên nóng trong, hơn nữa đây còn là những thực phẩm chiên rán_ Trước khi San San khỏi bệnh, thì không được cho cô bé ăn những đồ này nữa.”
Tần Lạc lại quay lại nói với y tá Lưu: “Y tá trưởng, phiền chị đi đến những phòng bệnh khác thông báo cho họ một tiếng, nói là ngoài đồ ăn mà bệnh viện cung cấp ra thì mọi người không được dùng bất kỳ thứ đồ nào khác ở bên ngoài. Nếu không, hậu quả tự mình ghánh chịu. Còn nữa, chị giải thích luôn với họ về nguyên nhân làm cho bệnh tình của San San ngày một nặng thêm cho họ biết.
“Vâng. Tôi đi ngay đây.” Y tá trưởng Lưu còn không xin chỉ thị của viện trưởng xem có nên làm thế hay không thì đã đồng ý rồi bước nhanh đi.
“Tần Lạc, con có cách nào không?” Cam Vân hỏi.
“Con vào hạ hỏa cho cô bé đã.” Tần Lạc cười khổ.
“Ừm. Con có cần giúp đỡ gì không?” Cam Vân nói.
“Đưa cho con một hộp ngân châm là được rồi.” Tần Lạc nói. “Và tìm cho con một y tá vào giúp con một tay nữa.”
Tần Lạc lại quay trở lại phòng bệnh, hắn dùng biện pháp dùng ngón tay ấn bóp để xoa bóp cho cổ tay của cô bé. Năm phút sau, đã dần có những biểu hiện tốt. Lý San San đang nhắm nghiền mắt mê man đột nhiên lại rất muốn ói. Yết hầu đang nhúc nhích một cách kịch liệt, tròng mắt đang động đậy, có vẻ như chuẩn bị mở mắt ra.
“Đỡ bé dậy.” Tần Lạc nói với cô y tá trẻ đẹp nọ.
Cô y tá hiểu ý, bèn đỡ người San San dậy, để cô bé ngồi trên giường bệnh.
Tay phải Tần Lạc không ngừng ấn bóp, còn tay trái thì rút cái thùng rác ở dưới gầm giường ra rồi đặt ở một bên chuẩn bị cho bé ọe.
Dưới sự kích thích từ ngón tay Tần Lạc, thì cảm giác trương cứng của dạ dày của Lý San San ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa.
Oẹ!!!
Thân hình nhỏ bé của San San nhào về phía trước, ói ra từng hồi.
Thùng rác nằm trong tay Tần Lạc xuất hiện rất đúng lúc, không sai một giây nào, nằm ngay dưới miệng của cô bé.
Đợi đến khi tất cả những đồ ăn khó tiêu ở trong dạ dày của San San được ói ra hết, thì Tần Lạc mới ngừng ấn bóp cho cô bé. Hắn đặt thùng rác xuống sàn rồi nói với cô y tá: “Đặt bé nằm xuống đi. Lau miệng giúp bé.”
Cô y tá lại càng sùng bái Tần Lạc hơn, khi nhìn hắn, mắt nàng sáng như sao vậy. Nàng lập tức thực hiện mệnh lệnh của Tần Lạc mà không một chút do dự nào hết. Tần Lạc tự lấy hộp ngân châm ra, chọn một chiếc châm dài rồi dùng rượu cồn lau sạch thân châm.
Chỉ cần dùng ‘Thấu Tâm Lương’ một lần nữa để làm giảm nhiệt độ trong cơ thể của San San xuống, thì cái tính mạng bé nhỏ này của cô bé mới có thể bảo toàn được.
Cảm giác được làm ân nhân cứu người thật tuyệt.