Tần Lạc từ trước đến nay đều không ưa gì ông chú chồng này. Giống như những gì mà hắn nói, hắn ghét nhìn thấy bộ dạng của ông ta khi cười.
Con người ai cũng có hỷ nộ ái lạc, mỗi một loại cảm xúc đều đi theo nó là một tâm tình khác nhau và cuối cùng chúng đều được biểu hiện trên nét mặt của chính mình. Ở trước mặt người thân, thì càng không cần thiết phải che đậy tâm sự, cảm xúc của mình.
Lý Quốc Tân thì lại không như vậy, chỉ cần bạn hướng ánh mắt của mình tới ông ta, là ông ta sẽ mỉm cười lại với bạn. Khi ông nội phản đối hôn sự của cô cô với ông ta, mắng té tát vào mặt ông ta vậy mà ông ta vẫn nhe nhởn cười như chó vẫy đuôi vậy.
Lúc đó, cậu bé có chút trưởng thành sớm Tần Lạc này đã thấy rằng người đàn ông này thật giỏi ngụy trang và diễn kịch.
Cũng vì nguyên nhân này, mà mấy năm về trước, sau khi cô cô và ông chú chồng của hắn ly hôn, hắn cũng không thấy có gì đáng phải thương tâm cả. Chỉ là thấy có phần bất công với cô cô, thấy đó đúng là một đóa hoa nhài bị cắm lên bãi * trâu, kết cục lại còn bị bãi * trâu này vứt bỏ. Thực sự là không đáng chút nào.
Bây giờ gặp lại, lại một lần nữa nhìn thấy cái bộ dạng nhe nhởn của ông ta, trong lòng Tần Lạc vốn không thoải mái, giờ lại càng trở nên khó chịu hơn.
Cười? Có gì đáng cười cơ chứ?
Lý Quốc Tân thấy rằng Tần Lạc có một sự thay đổi rất lớn. Ngày trước, hắn đều có một bộ dạng ủ dột của một người mắc bệnh. Rất ít nói, chỉ ngồi ở bên cạnh nghe người khác nói chuyện thỉnh thoảng lại cười kiểu nửa cười nửa không cười. Biểu hiện của hắn giống như là cái gì cũng không hiểu, hoặc lại giống như cái gì cũng hiểu hết vậy.
Có điều, khi đó tình tình cậu ta rất ôn hòa. Rất biết ăn nói, không giống một đứa trẻ tí nào, càng không giống với điệu bộ hùng hổ, hăm dọa người khác như bây giờ.
“Tần Lạc, sao cháu lại nói như vậy chứ? Đã mấy năm chúng ta không gặp rồi, được gặp lại cháu, chú đương nhiên là vui rồi. Ha ha, chú vẫn nghĩ mãi mà không biết ai muốn mời chú đến đây đấy, hóa ra là cháu à _ buổi trưa cháu có thời gian không, chúng ta tìm chỗ nào cùng ăn một bữa? Vị này là bạn cháu phải không? Cùng đi luôn nhé. Chú mời.” Lý Quốc Tân chỉ vào Hạ Dương hỏi. Ông ta cố gắng níu kéo quan hệ giữa mình và Tần Lạc.
Ông ta không phải là người ngu, Tần Lạc cho người đi ngàn dặm xa xôi để bắt ông ta về đây, chắc chắn là đã biết việc mình dùng hợp đồng để uy hiếp Tần Lam rồi. Đến bước này rồi, thì chỉ mong Tần Lạc sẽ nương tay cho mình mà thôi.
“Tôi không có tâm trạng nào để ngồi ăn cơm cùng ông.” Tần Lạc cười nói. “ Hôm nay ông gặp cô cô của tôi rồi phải không?”
“Đúng rồi. Hai chúng tôi thường xuyên gặp mặt rồi cùng nhau uống trà hay thứ gì đó.” Lý Quốc Tân cười ha hả nói.
Tần Lạc gật gật đầu, từ trên ghế salon đứng phắt dậy, lấy ra một phong thư, chỉ vào những bức ảnh ở trong đó rồi hỏi: “Những bệnh nhân trong này hiện giờ đang ở đâu?”
“Ha ha, đây là cái nghiệt mà cô chú gây ra, làm sao có thể để cho cháu chịu tội thay cho cô chú được cơ chứ? Yên tâm đi, chú nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng với bọn họ. Có bệnh thì sẽ trị bệnh, những người mà cuộc sống khó khăn thì chú sẽ hỗ trợ đôi chút về mặt kinh tế. Chỉ cần chú có thể làm được thì chú sẽ làm.” Lý Quốc Tân vỗ vỗ vào túi tiền nói.
Tất nhiên là ông ta không muốn đưa địa chỉ của những người này cho người khác rồi. Nếu nói ra rồi thì Tần gia sẽ chuyển hết những bệnh nhân đó đi nơi khác, đến lúc đó ông ta còn có gì để uy hiếp Tần Lam đây? Lấy gì mà bức Tần gia đưa cho ông ta phương thuốc Kim Hạp đây?
Bốp!
Tần Lạc cho ông ta một bạt tai, quá bất ngờ, Lý Quốc Tân không kịp phòng ngự thì đã bị hắn tát cho cái bốp vào mặt, đau nhức vô cùng.
Lý Quốc Tân bị đánh cho hoa hết cả mắt, ông ta không ngờ một người nhìn trông thư sinh yếu mềm như vậy mà cũng ra tay đánh người được. Điều này cùng với hình tượng ngày trước của hắn thì quá ư là không ăn nhập, làm cho ông ta khó mà tiếp nhận được.
“Địa chỉ.” Tần Lạc hỏi.
“Tao sẽ không nói cho mày biết đâu.” Máu tràn ra từ khóe miệng của Lý Quốc Tân, vẻ mặt hung dữ nói.
Tần Lạc lại cho thêm ông ta một cái bạt tai nữa, nhưng lần này Lý Quốc Tân đã có sự chuẩn bị từ trước nên đã tránh được.
“Tóm lấy nó.” Tần Lạc nói.
Người đàn ông trung niên hiểu ý, từ đằng sau tóm lấy hai vai của Lý Quốc Tân, mặc cho ông ta có giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Tần Lạc lại tiếp tục ra tay, những cái bạt tai ào ào trút tới, thật không đáng giá chút nào, liên tục hướng về phía mặt của Lý Quốc Tân.
Bề ngoài nhìn thân thể Tần Lạc có vẻ yếu ớt, nhưng bởi vì có được《Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm》làm cơ bản và 《Dẫn Thể Thuật》dùng để rèn luyện thân thể nên sức mạnh của hắn cũng tương đối là ghê ghớm. Bình thường thì từ ba đến năm người đàn ông lực lưỡng cũng chưa hẳn đã là đối thủ của hắn.
Sau khi học được khả năng đánh nhau tay đôi của Ly, thì hắn đã thu hoạch được một bài học kinh nghiệm về kỹ xảo dùng lực và tấn công vào bộ phận nào của đối phương để có thể làm cho lực sát thương lớn nhất. Mấy cái bạt tai vừa rồi đều đi cùng với độ phẫn nộ của Tần Lạc, mỗi một cái hắn đều dùng hết sức lực của mình, sau một trận mưa tát rơi trên mặt, gọng kính mắt nằm trên mũi của Lý Quốc Tân bị đánh cho văng đi đằng khác, máu me tung tóe khắp nơi, khuôn mặt tuấn tú kia giờ đã sưng húp không nhìn ra được là ai nữa rồi.
“Địa chỉ.” Tần Lạc rút một chiếc khăn giấy ra lau tay, mà không biết đó là mồ hôi hay là máu nữa. Rồi lại hỏi thêm một lần nữa.
“Tao sẽ không bao giờ nói cho mày biết. Điều kiện của tao chắc mày đã biết rồi chứ, đem phương thuốc Kim Hạp đến đây đổi lại.” Lý Quốc Tân cũng cứng đầu, đến giờ phút này rồi mà ông ta vẫn còn mặc cả điều kiện với Tần Lạc.
Ông ta cũng biết, thành bại là đều ở đây thôi. Nếu thành công, thì về sau tiền tài cứ thế mà ào ào chảy đến, trở thành một trong những phú ông giàu nhất thế giới cũng không phải không có khả năng. Còn nếu thất bại, thì ông ta sẽ mất hết tất cả. Thậm chí, đến cả công ty dược phẩm ở Thâm Quyến của ông ta cũng có thể bị Tần gia thu hồi lại.
Đến lúc đó, thì ông ta sẽ chỉ còn bàn tay trắng mà thôi.
“Mày không có tư cách để mặc cả điều kiện với tao.” Tần Lạc lạnh lùng cười nói. “Còn nữa, bây giờ tao có thể nói rõ cho mày biết, tao không bao giờ để phương thuốc Kim Hạp rơi vào tay mày đâu.”
“Vậy thì tao cũng nói cho mày biết, nếu không có được phương thuốc Kim Hạp thì tao chết cũng không nói cho mày biết địa chỉ của những bệnh nhân đó." Lý Quốc Tân nhổ ra một bãi đờm trong có cục máu đông cứng lại. “Nếu ngày hôm nay tao không quay lại Thâm Quyến được, thì thuộc hạ của tao sẽ lập tức mở một cuộc họp báo. Tần gia các người _ Tần gia các người sẽ kết thúc hoàn toàn từ đây.
“Tần gia không thể kết thúc được, mà cũng không bao giờ kết thúc cả.” Tần Lạc cười nói. “Mày có biết mày đã sai ở đâu không?”
Lý Quốc Tân ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, có vẻ như ông không thể nhìn ra được người đàn ông trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì. Nhưng, ông ta biết, ông ta đã đánh giá thấp tên này.
Tần Lạc không thấy ông ta nói gì, bèn tiếp tục: “Mày không nên lấy việc này ra để uy hiếp cô cô của tao, uy hiếp Tần gia. Người trong Tần gia từ trước đến nay đều không bao giờ chủ động đi gây chuyện, nhưng như thế không có nghĩa là, chúng tao đồng ý chấp nhận bị vu oan, hãm hại một cách cực đoan và ác ý này.”
“Là vu oan, hãm hại sao? Ai sẽ tin cơ chứ? Trong những văn kiện đó toàn là chữ ký của cô cô nhà mày, lẽ nào lại do tao giả mạo mà ra? Chỉ cần ngày hôm nay tao không về được, thì thuộc hạ của sẽ đưa hết chỗ văn kiện đó lên mạng và chuyển đến tay các cơ sở truyền thông. Đến lúc đó, Tần gia nhà các người sẽ bị toàn thế giới chửi rủa, ông nội mày không phải là được người ta xưng là Dược Vương sao? Phải là Độc Dược Vương mới đúng chứ?”
“Tần Lạc, tao nói cho mày biết, cho dù hôm nay mày giết chết tao thì Tần gia của chúng mày cũng phải xuống mồ cùng tao. Một nhân vật nhỏ bé trắng tay nghèo nàn như tao, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhà các người thân thế quyền quý, thì việc gì phải so đo với người như tao chứ?”
Lý Quốc Tân cũng phải liều chết bằng bất cứ giá nào, ông ta biết hoàn cảnh hiện giờ của mình vô cùng nguy hiểm, thế thì thà ông ta cứ liều chết một phen, lành làm gáo vỡ làm môi còn hơn.
Cứ liều một chuyến, biết đâu lại có tia hy vọng. Nếu nói cho chúng biết địa chỉ của những bệnh nhân kia, thì có lẽ chờ đợi mình sẽ là cái chết.
Tần Lạc đánh giá cao sự cố chấp của ông ta, nhưng không cho rằng điều này có thể thay đổi được gì.
Hắn quay người ra nhìn Hạ Dương, hỏi: “Mình nghĩ, chắc chắn là cậu có cách làm cho nó mở miệng.”
Hạ Dương gật đầu, nói với người đàn ông trung niên: “Sa Ưng, giao việc này cho ông đấy. Làm cho nó phải đưa ra bằng được danh sách. Bất luận sống chết.”
“Vâng.” Người đàn ông trung niên đáp, sau đó liền kéo Lý Quốc Tân ra bên ngoài.
“Đợi chút.” Lý Quốc Tân lớn tiếng hét.
“Còn việc gì thế?” Tần Lạc vẫy tay ra hiệu cho người đàn ông trung niên tạm dừng lại, cười hỏi.
“Cho tao một con đường sống, tao sẽ đưa cho mày danh sách của những bệnh nhân đó.” Lý Quốc Tân nói. Vì ông ta biết rằng, đây là địa bàn của người ta, nếu không nhanh chân nghĩ ra cách đối phó, thì có lẽ sẽ không còn cách nào để mà rời khỏi cái nơi lạ hoắc này.
“Tao đã nói rồi, mày không có tư cách gì để ra điều kiện với tao.” Tần Lạc cười nhạt. “Đưa danh sách đây cho tao. Nếu tâm tình tao tốt, thì có lẽ tao sẽ tha cho mày.”
“Để tao rời khỏi đây, thì tao sẽ đưa địa chỉ những bệnh nhân đó cho mày.” Lý Quốc Tân kiên trì nói.
Chỉ cần rời được khỏi nơi này, thì ông ta mới thấy mình có được cơ hội sống sót.
“Xem ra, mày không có cách nào hiểu được ý của tao, đưa nó đi.” Tần Lạc nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hiểu ý, liền tiếp tục lôi Lý Quốc Tân ra bên ngoài.
“Khoan đã. Khoan đã.” Lý Quốc Tân gào thét, nhưng Tần Lạc và Hạ Dương vẫn thờ ơ như không biết, không hề bảo Sa Ưng dừng lại.
“Hãy tha cho tôi. Hãy tha cho tôi.” Cuối cùng Lý Quốc Tân cũng khóc lóc đến thất thanh. Những giọt nước mắt màu máu đỏ tươi hiện ra nơi khe mắt sưng húp, từ từ rơi xuống. “Tôi sẽ đưa danh sách đó cho cậu. Tôi sẽ đưa tất cả cho cậu. Tôi cũng không cần phương thuốc Kim Hạp nữa. Tần Lạc, cậu hay cho tôi một con đường sống có được không? Nể mặt cô cô của cậu, nể mặt Bối Bối_ Tần Lạc, tôi xin cậu đấy.”
Lý Quốc Tân ôm chặt lấy cánh cửa, không chịu bỏ tay ra, hai chân quỳ xuống dập đầu cầu xin Tần Lạc. Nhưng vì Sa Ưng đã đứng đằng sau thủ sẵn vào sương vai ông ta, nên ông ta không thể nào dập đầu xuống sàn được.
“Danh sách.” Tần Lạc nói.
“Ở trên người của tôi. Trên người của tôi.” Lý Quốc Tân vội vàng đáp.
Hạ Dương liếc mắt ra hiệu cho Sa Ưng buông lỏng bờ vai của ông ta ra. Ý bảo để cho ông ta lấy danh sách ra.
Lý Quốc Tân cởi đôi giầy da, lấy ra lớp đệm giầy, kẹp trong lớp đệm giầy là một tờ giấy.
“Ông ta quả thật là một nhân tài, giống như 007 vậy.” Hạ Dương cười đểu nói.
Tần Lạc cũng không ngại mùi thối chân của ông ta, đi đến lấy tờ giấy đó. Mở ra nhìn thấy một hàng danh sách dài, liền hỏi: “Chỉ có ngần này người thôi sao?”
“Đúng vậy. Tất cả đều ở trong đó hết.” Lý Quốc Tân vội vàng giải thích.
“Nói dối.” Tần Lạc cười nhạt nói. “Đưa những danh sách còn lại đây cho tao.”
“Thật sự là không còn nữa. Tần Lạc, chú _ Tôi thật sự không lừa dối cậu đâu. Đã đến nước này rồi, tôi còn cất giấu chỗ danh sách còn lại để làm gì cơ chứ? Tôi thề đấy, tôi có thể đem cả nhân cách của mình ra để thề, thật sự là tôi không còn giữ cái nào nữa cả. Hơn nữa, tôi cam đoan, từ nay về sau, tôi sẽ không dám trêu chọc người nào của Tần gia. Tôi và Tần gia sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.” Lý Quốc Tân lại một lần nữa quỳ xuống đất, vừa khóc lóc giải thích, vừa nhìn Tần Lạc dập đầu.
“Xem ra mày không muốn đưa phần còn lại ra rồi.” Tần Lạc tiếc nuối lắc đầu. Từ trong túi móc ra một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh đưa cho Sa Ưng, nói: “Đem nó ra ngoài rồi lấy cái này trộn với thức ăn cho nó ăn .”
“Vâng.” Sa Ưng gật đầu đáp, sau đó liền kéo tên Lý Quốc Tân đang cố gắng bấu víu, sống chết cũng không chịu đứng dậy, cầm lấy cổ áo của ông ta lôi xềnh xệc ra ngoài.
“Cậu đưa thứ gì cho Sa Ưng vậy?” Hạ Dương hỏi.
“Một chất dịch được lấy từ thực vật. Cho nó vào đồ ăn ăn cùng, sẽ làm cho người ta chết vì trúng độc do ăn uống.” Tần Lạc cười đáp.
“Có kiểm nghiệm ra không?”
“Không thể kiểm nghiệm ra được.”
“Cái này hay.” Mắt Hạ Dương sáng lên nói. “Thật sự muốn giết ông ta sao? Mình nghi là lời ông ta nói đều là sự thật. Không chừng đúng là không còn danh sách nào nữa.”
“Mình biết.” Tần Lạc gật đầu nói. “Trước khi chết, cũng phải làm cho ông ta biết được mùi bị người ta vu oan nó như thế nào.”
“__”
Hạ Dương há hốc mồm nhìn Tần Lạc, đây còn là cậu con trai ngây thơ mà họ quen sao?
Cậu ta mới đi Yến Kinh có một chuyến, vậy mà lòng dạ cậu ta đã biến đổi thành ra đen tối như thế này ư?