Chương 188: Dương Thành Tam Tú

Trong mắt Lâm Hoán Khê đám người đông đúc bừng bừng khí thế trang phục vô cùng đắt tiền. Cho dù là quần áo trên người hay đồ trang sức trên cổ tay các cô gái, tất cả đều là các sản phẩm quốc tế nổi tiếng, xa xỉ.

Tư thế bước đi tràn đầy mạn mẽ, gót chân nặng nề nện xuống mặt đất làm cho người ta có cảm giác tự tin. Loại cảm giác tự tin này xuất phát từ chính nội tâm của bọn họ. Điều làm cho người ta ấn tượng chính là chỉ cần nhìn bước chân bọn họ đặt trên mặt đất Dương Thành cũng biết không có chuyện gì bọn họ không làm được.

Người cầm đầu là một đàn ông gầy yếu, bởi vì anh ta rất gầy nên làm người khác có cảm giác rất "yếu đuối". Ngũ quan của anh ta rất đẹp, giống như các thần tượng mỹ nam tử. Mi mắt dài, nhỏ, vóc người thon, nước da trắng, ngay cả dáng đi cũng có chút yểu điệu.

Phải dùng một từ rất phổ biến để hình dung là người đàn ông này có chút giống "con gái".

Thế nhưng anh ta lại ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, gợi cảm, dáng đi uốn éo như rắn nước. Bộ ngực căng đầy đặn vểnh cao cùng với kiều đồn cong lên trông giống như hình chữ S.

"Ê, gay. Cậu cũng có thời gian rỗi để tới quảng trường Thiên Hà dạo chơi à? Cậu cũng dám tới nơi này sao?" Tần Lạc cười tủm tỉm nhìn người đàn ông nói.

Nghe thấy Tần Lạc nói thế, cô gái thân hình uốn éo như rắn nước trợn tròn mắt nhìn.

Nàng hiểu rõ người đàn ông đang ôm nàng là một người đàn ông vô cùng quái dị.

Nàng đã chính mắt nhìn thấy trong một lần tới Đồng Thành tụ họp. Con trai của ông chủ xí nghiệp Tân Tấn mắng anh ta là 'gay' đã bị anh ta cầm vỏ chai rượu hồng đập nát đầu. Máu tươi chảy đầm đìa mà anh ta vẫn không chịu dừng lại. Nếu không bị người khác ngăn lại, anh ta sẽ điên cuồng đánh chết người đó.

"Chẳng lẽ người thanh niên này không muốn sống sao?"

Cô gái thân hình rắn nước cảm thấy thương xót, người thanh niên này cũng ưa nhìn thế mà sắp bị chảy máu lênh láng.

Điều không ngờ là 'Gay' không tức giận ngược lại anh ta còn liếc nhìn Tần Lạc vẻ đầy quyến rũ, ai oán nói: "Cả thế giới này chỉ có mình anh dám gọi tôi như vậy. Ngay cả cha tôi dám gọi như thế, tôi cũng sẽ liều mạng với ông ấy".

"Không phải đó chính là tên của cậu sao?" Tần Lạc cười ha hả nói.

"Gay" họ Tôn, gọi là Tôn Nhân Diệu. Ngay từ khi còn bé cơ thể suy nhược, ốm yếu, cũng là một dạng siêu sắc thuốc ( ví người hay ốm đau ) như Tần Lạc. Tôn gia mời Tần Tranh, ông Tần Lạc chữa trị cho anh ta, lần nào Tần Lạc cũng theo ông, cả hai thường xuyên gặp nhau cuối cùng Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu trở thành bạn thân.

Thoạt nhìn Tôn Nhân Diệu có vẻ ốm yếu, mong manh nhưng anh ta thực sự là một con chó điên. Dù là bất kỳ ai, chỉ cần trêu chọc anh ta, anh ta lập tức sẽ trở mặt, không chết không tha cho người đó.

Có một lần anh ta và đường huynh của mình cãi nhau, người đường huynh đó mắng anh ta là "Đồ biến thái", anh ta vác dao phay đuổi theo đến nửa con phố. Cũng vì chuyện này mà hai anh em bất hòa một thời gian dài.

Ngày đó Tần Lạc vừa mới theo ông Tần Tranh tới Tôn gia chữa bệnh, sau khi nhìn thấy cảnh điên cuồng đó của Tôn Nhân Diệu, Tần Lạc liền chạy tới khuyên can, nếu không có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Nói ra cũng khá kỳ quái, Tôn Nhân Diệu không sợ trời, không sợ đất, không phục bất kỳ ai nhưng đối với Tần Lạc thì hắn bảo sao nghe vậy. Sau này khi trong nhà Tôn gia cần khuyên bảo Tôn Nhân Diệu điều gì đều nhờ Tần Lạc trợ giúp.

Tôn gia là dòng họ lâu đời ở Dương Thành, có không ít người nắm giữ những vị trí quan trọng, người tài trong gia tộc xuất hiện tầng tầng, lớp lớp. Ông ngoại của Tôn Nhân Diệu ở Yến Kinh rất có thế lực. Dựa vào sự hậu thuẫn mạnh mẽ đó, công việc kinh doanh của Tôn Nhân Diệu rất phát đạt. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi anh ta đã trở thành người giàu có bậc nhất Dương Thành.

Bởi vì anh ta có tài năng kinh doanh lỗi lạc nên được người đời gọi là "Dương Thành đệ nhất tú".

Dương Thành đệ nhị tú đến từ đại quân khu Dương Thành, Hạ Dương. Gia thế người này cũng vô cùng vững vàng. Không tiếp nối truyền thống làm quân nhân của gia đình, người này tự ra ngoài mở một công ty khoa học công nghệ. Tận dung xu hướng phát triển công nghệ trong nước và quốc tế những năm gần đây, công ty của anh ta đã đưa nhiều loại công nghệ ra thị trường, nhanh chóng trở thành một nhân vật giàu có trong giới kinh doanh.

Dương Thành đệ tam tú đương nhiên chính là Tần Lạc.

Đôi khi Tần Lạc cũng thấy kỳ quái, nhà hắn không có thế lực như Tôn gia, gia đình hắn cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ mà thôi. Bản thân hắn cũng không tạo ra thành tích gì làm cho người khác kinh sợ, bởi vì bệnh tật Tần Lạc cũng ít khi ra ngoài tiếp xúc với người khác. Ở Dương Thành những người thực sự biết Tần Lạc rất ít. Tại sao hắn lại trở thành đệ tam tú chứ?

Chúng ta cũng nên biết rằng Dương Thành là thành phố ven biển phát triển. Những thanh niên tài giỏi, ưu tú giống như cá diếc vượt Trường Giang, thực sự rất nhiều.

Điều duy nhất có thể giải thích là dựa vào y thuật của Tần Lạc. Từ năm mười ba tuổi, Tần Lạc đã bắt đầu độc lập hành y. Mười tám tuổi đã bắt đầu có danh tiếng ở Dương Thành. Đương nhiên danh tiếng này cũng có chỗ đặc biệt. Dựa vào thân thể của hắn, Tần Tranh không cho phép hắn ra ngoài hành y cứu người.

Vì Tần Lạc chữa trị khỏi bệnh cho nhiều người quyền quý ở Dương Thành. Những người được hắn chữa khỏi bệnh lại ngưỡng mộ phẩm cách và y thuật của hắn, danh tiếng của hắn đương nhiên được truyền bá rộng rãi.

Còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng là Tần Lạc và Dương Thành đệ nhất tú Tôn Nhân Diệu, đệ nhị tú Hạ Dương là những người bạn đặc biệt thân thiết. Hơn nữa hai người đó hoàn toàn tin phục Tần Lạc.

Chỉ cần sống trong xã hội thượng lưu ở Dương Thành đương nhiên ai cũng nghe nói qua "Dương Thành Tam Tú"

Mặt tốt là mỗi người trong số họ đều có thành tích vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực hoạt động của mình. Tài năng đặc biệt ưu tú.

Điều không tốt chính là hình dáng của cả ba người đều là 'mặt trắng nhỏ'. Cho dù là Tôn Nhân Diệu, hay là người xuất thân từ quân khu như Hạ Dương, hay thân thể ốm yếu, suy nhược từ bé như Tần Lạc, tất cả đều có dáng vẻ thanh tú, yếu ớt, thoạt nhìn không có phong độ chút nào.

Nói cách khác tại sao không gọi bọn họ là Dương Thành tam kiệt, Dương Thành tam hùng, dương Thành tam hổ, Dương Thành tam báo, Dương Thành tam tinh. Không đúng phải gọi là Dương Thành tam anh mà hết lần này tới lần khác gọi là Dương Thành Tam 'Tú'.

"Tên cũng chỉ là cách gọi của một người mà thôi. Không cần quan tâm làm gì" Tần Lạc nói.

Tôn Nhân Diệu chẳng bộc lộ quan điểm gì cả, anh ta nhìn Bối Bối trong lòng Tần Lạc cười nói: "Nghe nói anh mang theo chị dâu về ra mắt trưởng bối, phải không? Anh tới Yến Kinh đã tìm được vợ mang về rồi hả? mà đây là con gái của anh hả?"

Tôn Nhân Diệu chưa bao giờ thấy Bối Bối, anh ta kinh ngạc hỏi: "Ông anh, tốc độ cũng siêu tốc quá nhỉ?"

"Không phải, là con gái của cô tôi" Tần Lạc giải thích.

"Đúng vậy. Cháu là con gái của Tần Lạc" Bối Bối ở trong lòng Tần Lạc nói. "Cháu vừa mới đổi lại bố".

"——" Tôn Nhân Diệu thông minh hơn người nhưng cũng bị cô bé con này nói một câu làm cho mê muội, lừa gạt. Anh ta đứng ngây người, không cả suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta lấy từ trong người ra một miếng Ngọc Phật quý giá nhét vào tay Bối Bối nói: "Nam mang Quan Âm, nữ mang Phật. Đây là quà gặp mặt".

"Cám ơn chú" Bối Bối mỉm cười ngọt ngào nói. Cô bé này riêng với người lớn tặng quà cho mình thì vô cùng thân thiết.

"Không sao" Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói. Hắn có vẻ cũng rất thích cô bé này. "Chị dâu đây à? Anh hãy giới thiệu một chút đi".

"Lâm Hoán Khê" Tần Lạc chỉ vào Lâm Hoán Khê ở phía sau nói.

"Chị dâu tới làm rạng rỡ Dương Thành. Hoan Nghênh" Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói. Khi nói chuyện với Lâm Hoán Khê hắn cũng hiểu lễ nghĩa, không có vẻ ăn nói bừa bãi.

"Đây là Tôn Nhân Diệu" Tần Lạc giới thiệu.

"Rất vui được gặp anh" Lâm Hoán Khê gật đầu nói với Tôn Nhân Diệu.

"Tôi cũng thế" Tôn Nhân Diệu nói. Sau đó anh ta chỉ cô gái thân hình như rắn nước trong lòng nói: "Cô ấy là Tiểu Xà".

Tần Lạc cười gật đầu. Tôn Nhân Diệu có một đặc điểm dù tướng mạo của hắn như con gái nhưng anh ta đặc biệt thích những cô gái gợi cảm, nóng bỏng, eo uốn éo như rắn.

Hơn nữa anh ta không cần biết tên gọi của các cô gái đó là gì, chỉ cần trở thành người con gái của anh ta, anh ta đều gọi biệt danh là Tiểu Xà.

Tần Lạc hỏi nguyên nhân tại sao, Tôn Nhân Diệu trả lời rằng chẳng qua để cho dễ nhớ, chứ không mỗi năm bản thân anh ta thay đổi nhiều cô gái như vậy, sao có thể nhớ hết tên chứ?

Nhất là trong lúc đang "cao trào' bất ngờ gọi sai tên. Đó là biểu hiện không tôn trọng với người đó.

Tần Lạc không tin, hắn hiểu bên trong còn nguyên nhân sâu xa gì đó, nhưng Tôn Nhân Diệu không nói, Tần Lạc cũng không hỏi.

"Gọi Tần ca và chị dâu đi" Tôn Nhân Diệu vỗ vỗ mông Tiểu Xà nói.

"Chào Tần ca" Tiểu Xà yểu điệu lên tiếng rồi cô ta quay sang nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Chị dâu, chị xinh quá. Da tay con gái phương bắc đẹp thật. Em rất hâm mộ chị".

"Em cũng thế" Lâm Hoán Khê trả lời ngắn gọn. Nàng không am hiểu lắm các hình thức xã giao bề ngoài.

Tôn Nhân Diệu lại giới thiệu Tần Lạc và Lâm Hoán Khê với đám thanh niên nam nữ kia. Mấy người đó đã biết qua Tần Lạc nhưng bọn họ chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ gặp hắn. Trong đám người này cũng có một số người hôm nay mới tới Dương Thành cùng Tôn Nhân Diệu.

Tính cách Tôn Nhân Diệu khá quái dị nhưng anh ta lại người hào phóng, cũng có nghĩa khí nữa vì thế có không ít người tình nguyện đi theo anh ta làm tùy tùng.

Bọn họ cũng không phải là người ngu ngốc, tất cả nhìn thấy Tôn Nhân Diệu cung kính, thân thiết với Tần Lạc, hiển nhiên tất cả đều hiểu Tần Lạc là người không thể trêu vào. Đám người đó hết lòng lấy lòng Tần Lạc, thậm chí cả Bối Bối cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm.

"Được rồi. Nghe nói anh đánh nhau với người ta ở đây phải không? chúng tôi vội vàng từ bên Hồng Tú chạy tới đây trợ giúp anh. Người đâu?" Tôn Nhân Diệu cười ha hả hỏi.

"Chuyện giải quyết xong rồi' Tần Lạc cười nói.

"Là ai? Nghe nói gã đó cũng có chút thế lực à?" Tôn Nhân Diệu chỉ ngón tay vào đầu mũi Bối Bối, tiếp tục truy hỏi.

"Có thể có chút thế lực ở cục hàng hải" Trương Liêu nói.

"Phùng Cần" Tôn Nhân Diệu đột nhiên gọi to.

"Diệu ca. Có việc gì?" Một thanh niên đeo kính chạy tới, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tôn Nhân Diệu.

Đi theo Tôn Nhân Diệu lâu như vậy, bọn họ đương nhiên biết anh ta đang tức giận.

"Cục hàng hải thuộc quyền quản lý của ông già cậu. Ta mặc kệ không biết cậu dùng cách gì. Nếu không mang lại sự công bằng cho người anh em của ta. Ta, con mẹ nó, cho cậu vào bao tải lấp biển" Tôn Nhân Diệu âm trầm nói. Các thớ thịt trên mặt đỏ gay, gương mặt vẹn vẹo.

"Gay. Quên đi. Không có việc gì" Tần Lạc khoát tay nói. Hắn không muốn vì việc của mình mà Tôn Nhân Diệu nhúng tay vào.

"Anh ở Yến Kinh bị người khi dễ thế nào cũng mặc nhưng bây giờ đang ở Dương Thành. Con mẹ nó, ai dám khi dễ người anh em của tôi, tôi không tha người đó" Mắt Tôn Nhân Diệu đỏ lên, hắn sừng sừng nói.

Bản tính chó điên của Tôn Nhân Diệu lại được đánh thức.