“Có thể”.
Tần Lạc gật đầu. Lúc trước hắn chú ý tới hai người có chút kỳ quái trong đám bệnh nhân. Nhìn thấy hai người đi tới hắn chăm chú nhìn ông già.
“Đưa tay cho tôi” Tần Lạc nói.
Người con trai cầm tay bố mình giơ ra. Tần Lạc nói: “Để ông ấy tự giơ”.
Người con trai sửng sốt sau đó bỏ tay bố mình ra để ông tự giơ lên.
“Tay tôi bẩn” ông già nói. Ông ta không giơ tay ra mà còn rúi vào trong áo.
“Không sao. Tay bẩn thì rửa” Tần Lạc mỉm cười nói vẻ khích lệ.
Khuôn mặt tươi cười, lời nói động viên không chê bai làm ông già xúc động, mắt dơm dớm.
Nếu không phải là người từng trải, bạn sao có thể cảm nhận được sự vô cảm của con người?
Bọn họ đã cầu xin rất nhiều thầy thuốc, những thầy thuốc này đã xua đuổi bọn họ như xua đuổi ăn mày, không mảy may quan tâm, chỉ trả lời một hai câu chiếu lệ rồi đuổi đi.
Trong mắt đám người đó hiện ra sự ghê tởm, bọn họ có cảm giác bản thân mình hèn hạ, nhỏ bé. Họ chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào để chui vào.
“Người thầy thuốc này khác, ông ta mỉm cười với mình” Ông già thầm nghĩ.
Ông già cố gắng giơ tay lên nhưng cánh tay run rẩy hình như là di chứng để lại sau khi trúng gió, không còn tuân theo sự điều khiển của ông nữa.
“Cứ từ từ” Tần Lạc cười nói.
Ông già cắn răng cố hết sức mới giơ nổi cánh tay chìa ra trước mặt Tần Lạc.
“Không sao” Tần Lạc tán dương. Mặc dù trên cánh tay ông già có một lớp ghét bẩn nhờn nhờn, hình như đã lâu không tắm rửa, Tần Lạc vẫn không ngần ngại cầm tay ông bắt mạch.
“Kéo quần áo của ông ấy lên” Tần Lạc nói với người con trai.
Người con trai không nói gì, lặng lẽ cởi nút áo khoác da, sau đó kéo áo len bên trong lên.
Bụng ông già trướng to, giống như ăn rất nhiều thức ăn. Màu da bụng tím đen giống như bị ai đánh vào bụng, mới nhìn trông rất kinh khủng.
Tần Lạc lại bảo người con trai kéo áo lưng bố mình lên. Sau khi nhìn thấy lưng ông già, Tần Lạc giật mình khi nhìn thấy vết thương lở loét, hắn gật đầu nói: “Bỏ xuống”.
Hắn đã hiểu ông già này mắc chứng thịt thối.
“Nằm ở trên giường bao lâu rồi?” Tần Lạc hỏi.
“Gần một năm” Người con trai nói.
“Ừ” Tần Lạc lại gật đầu. sau đó hắn nói với phía sau: “Lấy cho tôi hộp ngân châm”.
Vương Cửu Cửu nhanh chóng mở cặp mình lấy hộ ngân châm
Tần Lạc xoay người nhận hộp ngân châm hắn mới phát hiện ra ngay khi hắn hắn tiếp nhận hai bệnh nhân này thì xung quanh vô cùng yên tĩnh. Dù là sinh viên học viên Trung y dược hay sinh viên học viện y khoa, bệnh nhân tới xem bệnh tất cả đều tập trung chăm chú nhìn hắn.
“Châm dài bảy phân. Rượu cồn trừ độc” Tần Lạc nói. Hắn đang xoa bóp huyệt đạo trên cánh tay ông già nên những việc nhỏ nhặt này phải phiền tới Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu dạ một tiếng rồi nàng mở hộp châm lấy ra một ngân châm dài bảy phân, nàng dùng rượu cồn bôi lên cây châm trừ độc rồi đưa cho Tần Lạc.
Tay trái Tần Lạc xoa bóp, tay phải cầm ngân châm chờ đợi. Khi tay trái hắn ấn đúng vị trí huyệt đạo, tay phải hắn ra châm nhanh như chớp, ngân châm tiến sâu vào trong huyệt đạo, không chệch một ly.
Bàn tay Tần Lạc liên tục run rẩy, khi đâm sâu, khi châm nông, có lúc lại vo cây châm xoay tròn, giống như hắn đang chơi một trò chơi nhàm chán lặp đi lặp lại.
Một lát sau trán Tần Lạc túa mồ hôi.
Hắn đã dùng thủ pháp thứ ba của Thái Ất thần châm “Quỷ Xao Môn”, thủ pháp này khác hẳn “Thiêu Sơn Hỏa” và “Thấu Tâm Lương” hao tốn thể lực hơn. Thậm chí có thể nói trong một phút “Quỷ Xao Môn” hao tốn thể lực gấp đôi hai thủ pháp kia.
Vương Cửu Cửu thấy thế cảm thấy đau lòng, nàng vội lấy khăn lau mồ hôi cho Tần Lạc.
Vù!
Sau chứng năm phút Tần Lạc rút ngân châm ra, sau đó hắn kéo tay áo xuống, giúp ông già che vị trí vừa châm, tránh gió lạnh xâm nhập.
“Ông có biết kiểu con ếch nhảy không?” Tần Lạc nhìn ông già hỏi.
“Con ếch nhảy? Cóc nhảy?” Ông già hỏi.
“Đúng vậy?” Tần Lạc gật đầu. “Em nào làm mẫu giúp ông ấy một lần?”
Lập tức có một sinh viên tốt bụng đứng ra ngoài làm mẫu kiểu ếch nhảy cho ông già xem
.
“Cái này tôi biết” Ông già nói. “Thế nhưng…”
“Được, bây giờ ông làm luôn. Nếu tôi không bảo dừng, ông vẫn tiếp tục nhảy” Tần Lạc nói.
“Tôi…” Ông già khẽ nhếch miệng, không sao nói nên lời.
“Ông không còn khí lực, không nhảy được” Người con trai nói.
“Chưa thử sao anh đã biết?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
Người con trai lại trầm mặc, hắn khá cô độc, không thích giao tiếp.
“Ông lão, ông nhảy đi” Tần Lạc nhìn ông già cười lễ phép nói.
“Cậu là người tốt” ông già nhìn Tần Lạc nói: “Tôi nghe lời cậu”.
“Đại đầu, buông bố ra” Ông già nói.
Người con trai liếc mắt nhìn Tần Lạc rồi từ từ bỏ tay đang đỡ ông già ra.
Ông già đứng yên không nhúch nhích, ban đầu phải thích nghi với trạng thái đó đã. Sau khi cảm thấy bản thân mình có thể đứng vững ông mới từ từ bước từng bước một.
Ngay khi vừa bắt đầu bước đi, thân thể ông lảo đảo như muốn ngã, giống như ông có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Từ đó có thể thấy sức khỏe ông đã yếu tới mức độ nào rồi.
Đám người xung quanh sợ hãi kêu lên. Người con trai gọi là Đại Đầu muốn chạy tới đỡ nhưng bị Tần Lạc giữ tay lại.
“Không sao” Tần Lạc nói.
Người con trai lại liếc mắt nhìn Tần Lạc rồi bình tĩnh đứng yên.
Sau khi ông già đứng nghỉ một lát lại tiếp tục bước đi từng bước một.
Lần này bước chân của ông đã ổn dịnh hơn rất nhiều.
Bước thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Sau khi bước được vài chục bước, ông già đã có thể điều chỉnh được thăng bằng cơ thể.
“Ếch nhảy” Tần Lạc hô to.
Vì vậy ông già thụp xuống, ngồi xổm.
Đông-- bùm!
Ông ão không thể nhảy lên được, ngã sõng xoài trên mặt đất.
Tần Lạc chỉ cảm thấy tay lỏng ra Đại Đầu kia đã chạy tới trước mặt ông lão. Hắn định đưa tay dìu bố dậy.
“Chạy nhanh thật” Tần Lạc kinh ngạc nghĩ thầm.
Tần Lạc chạy tới trước mặt ông già hỏi; “Ông cảm thấy thế nào?”
“Tôi không sao” Ông già nói: “Xin lỗi. Tôi sẽ nhảy lại”.
“Chúng ta về nhà” Đại Đầu nói.
“Đại Đầu” Ông lão trừng mắt nhìn. “Đây là người tốt. Chúng ta nghe lời người này”.
Đại Đầu bị bố trừng mắt nhìn, không nói giừ nữa, chỉ nhìn Tần Lạc chờ đợi quyết định của hắn.
“Sẽ không sao đâu” Tần Lạc cười nói.
Đại Đầu gật đầu, hắn dìu bố ngồi xổm sau đó đứng lui sang bên.
Thân thể hắn cúi khom về phía trước như kiểu sẵn sàng đưa tay ra đỡ nếu bố mình ngã xuống.
Hai tay ông già chống trên mặt đất sau đó ông cố sức bật mạnh lên.
Ông nhảy từng bước ngắn, từng bước một.
Thế nhưng các sinh viên đứng xem cổ vũ nồng nhiệt. Hình như hành động của ông già rất vĩ đại.
“Tốt lắm. Tiếp tục đi” Tần Lạc cười nói.
Ông già mừng rỡ nhếch miệng định cười nhưng nụ cười lại bị nếp nhăn trên mặt nuốt mất. Hình như không ai nhận ra đó là nụ cười.
Có ai quan tâm tới nụ cười, buồn, giận của một người ăn mày không đây?
Ông già thở mạnh rồi ông lấy hết sức nhảy lên một lần nữa lần này nhảy xa hơn lần trước.
“Hay lắm. Ông lão nhảy được lắm”.
“Cố hắng lên, cố gắng lên”.
"Ông lão, hai chân phải như thế thì mới tạo ra thăng bằng".
Đám người vây quanh đều bị ông già cảm hóa tất cả đều vỗ tay cổ vũ, bày mưu hộ ông.
Đông!
Ông già vừa nhảy về trước từng bước một, vừa thở hổn hển. Bản thân mũi ông hô hấp cũng đã không đủ, bây giờ đến miệng cũng há to trợ giúp.
"Tiếp tục nhảy" Tần Lạc ở phía sau thúc giục.
Ông già dừng lại một lát rồi lại cố sức nhảy lên.
"Tiếp tục nhảy".
Đông!
"Tiếp tục nhảy. Không được dừng lại" Tần Lạc lại hô to. Lúc này gương mặt hắn lạnh lẽo gây cho người khác một cảm giác vô tình, hoàn toàn tương phản với gương mặt tuấn tú, nhã nhặn lúc trước.
Đông!
"Tiếp tục"
Đông!
Không biết ông lão đó đã nhảy được bao nhiêu bước. Chút sức lực còn lại trong người đã dùng hết. Sở dĩ ông có thể còn kiên trì được là bởi ông cảm thấy hôm nay đã gặp được người tốt.
Người tốt đó bảo ông tiếp tục nhảy. Ông sẽ tiếp tục nhảy. Nói cách khác ông không muốn làm cho người tốt thất vọng.
Mỗi lần ông lão nhảy được một bước Tần Lạc lai lên tiếng thúc giục. Càng lúc càng nhanh hơn, âm thanh càng nghiêm khắc hơn.
“Không ngưng lại. Tiếp tục” Tần Lạc lại hô to.
Nhưng lúc này ông già đã đứng im một lúc, không nhúch nhích.
Trong lúc mọi người lo lắng, không an lòng Tần Lạc lại bắt ông già làm đi làm lại nhiều lần. Ông già đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay ông chống xuống đất cùng hai chân, ông bò lổm ngổm về phía trước.
Ông già không còn sức lực. Ông thực sự không thể nhảy.
Ông chỉ còn cách dùng hai tay, hai chân làm giống hệt một con ếch như thế, cố sức "nhảy" về phía trước.
"Nôn-- "
Ông lão ngã nhào xuống đất sau đó liên tục nôn ra.
Ông lão nôn ra các chất dịch, uế vật đen xì, mồi hôi thối vô cùng khó chịu.
Có không ít người ngửi thấy mùi khó chịu đó cũng nôn theo.
Lúc này Tần Lạc mới nở một nụ cười.
“Ông lão này vẫn còn cứu được”.