Tần Lạc trước tiên nói 'mình chẳng ra làm sao, tự nhận không xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt giống như một nữ thần'. Tiếp theo liền chuyển đề tài, lại nói 'nếu là một trong các cô, vậy thì không có vấn đề'.
Lời này của Tần Lạc thực sự rất nham hiểm, cũng rất khiến người khác phải tức giận.
Các người không phải là muốn mượn tôi để đả kích Văn Nhân Mục Nguyệt sao? Tới đây, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của các người, hạ mình thật thấp, thấp tới mức rơi xuống bùn đất luôn, chỉ là mục tiêu công kích về sau lại đổi thành các người mà thôi.
"Lời này của anh là có ý gì? Anh cho rằng anh là ai? Anh xứng được với ai?"
"Đúng vậy, thật quá là cuồng vọng tự đại."
"Có một số người, vì sao làm gì cũng luôn không nhận ra vị trí của mình vậy? Đề nghị anh mua một tấm kính về nhà, mỗi lần ra khỏi cửa thình soi gương mấy phút. Như vậy mới có thể nhìn rõ bản thân mình."
Tần Lạc nhìn mấy cô ả đang bừng bừng tức giận, cười nói: "Tôi cảm thấy tôi đã phạm sai lầm rồi. Nếu người mà lão gia tử hứa hôn là các cô, tôi khẳng định cũng sẽ thối hôn. Mục Nguyệt là vì tôi cảm thấy không xứng với cô ấy, còn các cô... tôi cảm thấy các cô thực sự không xứng với tôi."
Lần này không phải là nói đùa. Nếu người Tần Lạc phải đính hôn thực sự là mấy cô ả này, hôn sự này hắn nhất định sẽ từ.
Hắn gìn giữ tấm thân xử nam hơn hai mươi năm, dù thế nào cũng không để tiện nghi cho hạng con gái này?
"Một tên bác sĩ thì có gì là hay chứ? Tùy tiện lôi ra một nam nhân ở trên đường cũng mạnh hơn hắn cả mười cả trăm lần." Văn Nhân Huyên hừ lạnh nói.
"Bác sĩ thì không có gì hay ư? Bệnh của gia gia là nhờ bác sĩ cứu. Người nhà Văn Nhân cũng là nhờ bác sĩ cứu về đấy." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng nói.
Lúc trước khi cô ta ở cạnh Tần Lạc, cũng chỉ có thể coi là lãnh đạm mà thôi. Hiện tại ở cạnh những người này, quả thực là giống như có thâm cừu đại hận vậy.
Chẳng trách Văn Nhân Mục Nguyệt liều mạng làm việc như vậy. Cô ta nếu từ vị trí cao đó ngã xuống, những người này liệu có để yên cho cô ta không?
"Cố sự cũ rích đó, không cần ngày nào cũng phải nhắc lại đâu!" Văn Nhân Tự Tức tức giận nói.
"Đối với loại người hay quên thì phải không ngừng nhắc nhở." Văn Nhân Mục Nguyệt mặt lạnh như băng, trong giọng nói không mang theo chút cảm tình nào: "Gia gia năm đó đã nói, nếu là nữ thì phải làm dâu của Tần thị. Nếu là nam thì phải để người ta sai phái. Các người có tư cách gì mà nói bác sĩ chẳng đáng giá một xu?"
"Hừ, cả ngày gia gia nói gia gia nói. Vỗ mông ngựa."
"Đúng vậy, thật là đáng gét."
"Không vỗ mông ngựa, cô ta sao có thể trèo lên vị trí hiện tại?"
.....
"Chúng ta tới hậu viện đi." Văn Nhân Mục Nguyệt quay người nói với Tần Lạc.
"Được. Tôi cũng không thích ở cùng cái ổ quạ đen này." Tần Lạc nói.
Dưới những ánh mắt giết người, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt bước về phía hậu viện.
Bởi vì tòa nhà hào hoa này vốn là dựa vào núi mà xây, cho nên hậu viện kỳ thực là một phiến rừng cây và hoa, còn có những tòa giả sơn nhỏ và suối nước nóng thiên nhiên. Ở đằng xa là núi Tiên Nữ trùng trùng điệp điệp kéo dài cả ngàn dặm.
"Sinh ra trong một gia tộc giàu có như vậy cũng không phải là chuyện hay, đúng không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Nếu tôi nói là chán ghét, sẽ không phải là rất dối trá chứ?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi ngược lại.
Tần Lạc gật đầu. Sinh người thì phải sinh mệnh, có bao nhiêu người khát vọng được sinh ra trong một gia đình thế này?
Văn Nhân Mục Nguyệt dừng lại ở cạnh suối nước nóng, nhìn con suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy đang tỏa ra nhiệt khí, nói: "Nếu không phải là sinh ra trong một gia đình như thế này, cuộc sống của tôi có thể ở trong một hoàn cảnh khác. An nhàn, yên ả. Nhưng, nếu là như vậy thì chỉ có thể suốt đời nghèo khó, không thể đạt tới độ cao hiện tại." Văn Nhân Mục Nguyệt thật thà nói. "Tôi từ trước tới giờ không oán trách xuất thân, tôi chỉ tin mệnh vận có thể thay đôi thôi."
"Bọn họ đối với cô không quá thân thiện." Tần Lạc nói
"Vậy thì sao chứ? Bọn họ trong bụng đầy lời oán thán, nhưng chẳng thay đổi được chuyện gì cả." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Bụng dạ của cô thật là rộng rãi, tôi vĩnh viễn không bằng được cô." Tần Lạc cười nói. Càng tiếp cận với cô gái này, thì càng phát hiện thêm nhiều điểm hay trên người cô ta. Tư duy của cô ta khác hẳn người thường, lời nói ra cũng đủ để xuyên thấu bản tâm.
"Tôi chỉ là quen rồi thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt đứng ở cạnh suối nước nóng, nhẹ hàng nói. "Tôi trầm mặc, thì bọn họ mới cảm thấy không có gì thích thú. Một khi phản kích, bọn họ sẽ càng vui sướng hơn."
"Cô thực sự là rất có liễu giải về tính tình của con người." Tần Lạc thở dài.
"Tôi là người máy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"....."
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt không chớp mắt, muốn xác định xem lời của cô ta là thật hay giả.
Chẳng lẽ cô gái này còn biết nói đùa ư?
Thủy bá bước nhanh tới, nói: "Tiểu thư, Tần thiếu gia, có thể ăn cơm rồi."
"Vâng, cám ơn Thủy bá." Tần Lạc cười nói.
" Khách khí cái gì. Sau này khi nào câu rảnh rối thì hãy thường xuyên ghé đây chơi. Lão gia bình thường hay nhắc đến cậu lắm." Thủy bá nói.
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Vâng ạ, chỉ cần có thời gian rảnh là cháu sẽ tới thăm lão gia tử và Thủy bá."
Khi Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt bước vào, đám người vừa rồi đã ngồi trên bàn ăn.
Văn Nhân Chiếu không biết đã về từ nào, nhìn thấy khuôn mặt không vui của Văn Nhân Mục Nguyệt liền hỏi: "Chị, hôm nay sao lại rảnh rồi về nhà ăn cơm thế?"
Nhìn thấy Tần Lạc, nụ cười trên mặt của hắn lại biến thành buồn bực, giả vờ như không nhận ra đối phương, cũng không chào hỏi.
Lão gia tử Văn Nhân Đình ngồi ở ghế trên, bị một đám tiểu bối vây quanh. Mọi người đều gìanh lấy chỗ ngồi cạnh lão, chỉ có vị trí cách lão xa nhất là để lại cho Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Tần Lạc, đã lâu rồi không thấy cháu đến thăm lão già ta đó!" Văn Nhân Đình cười ha ha chào hỏi Tần Lạc.
"Gần đây cháu hơi bận." Tần Lạc áy náy nói.
"Ừ, ta biết mà." Văn Nhân Đình nói. "Sự nghiệp gần đây của cháu rất thuận buồn xuôi gió, ta cũng rất vui mừng. Y thuật của người Tần gia cao minh, thiên phú kinh doanh của không tồi."
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, thầm nghĩ, chuyện kinh doanh của mình nói không chừng là cô ta nói cho Văn Nhân Đình biết.
"Ta bảo Văn Nhân Mục Nguyệt mời cháu về là vì muốn cảm ơn đại ân cứu Văn Nhân Mục Nguyệt của cháu. Nhà Văn Nhân chúng ta lại thiếu cháu một món nợ rồi. Hai là, cũng muốn để những người trẻ tuổi các cháu tụ họp, sau này thân cận nhiều hơn một chút, có chuyện gì thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Văn Nhân Đình cười nói.
"Nhất định rồi." Tần Lạc cười khổ đáp ứng. Tâm nguyện của lão gia tử là rất ốt, chỉ là mục đích khó mà đạt được.
"Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Mọi người động đũa đi." Văn Nhân Đình nói.
"Tiểu Chiếu, nghe nói cậu gần đây có quan hệ mật thiết với một bà chị hả, đúng không?" Văn Nhân Huyên giả vờ vô ý hỏi.
"Đâu có." Văn Nhân Chiếu chột dạ cúi gằm mặt vào bát cơm. Khoảng thời gian gần đây hắn mỗi ngày đều chạy tới chỗ Cừu Yên Mị. Xem ra chuyện này đã bị truyền ra ngoài rồi.
"Không có ư? Hình như nghe nói đó là một bà chị rất xinh đẹp thì phải? Họ Cừu đúng không?"
"Đúng rồi. Đây không phải là loại hình mà tiểu Chiếu rất thích sao? Khi nào thì dẫn về để gia gia xem mặt thế?"
Văn Nhân Nhã Ca mặt đầy vẻ nịnh hót nhìn Văn Nhân Đình, cười nói: "Gia gia, ông vẫn chưa biết sao. Tiểu Chiếu có bạn gái rồi đó. Rất xinh đẹp, có thể gian thì để nó dẫn về cho ông xem nhé."
"Tiểu Chiếu, thật ư?" Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân chiếu, hỏi. Vẻ mặt bình đạm, không nhìn ra hỉ nộ.
"Gia gia, con không có mà." Văn Nhân Chiếu đỏ mặt nói.
"Tiểu Chiếu. Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, yêu đương cũng là chuyện thường mà? Hơn nữa, cô gái đó cũng rất xứng với em. Nhưng hình như hơn lớn tuổi một chút thì phải, hình như ba mươi rồi, đúng không?"
"Vậy ư? Lớn thế cơ à? Có điều đây chính là loại hình mà tiểu Chiếu thích đó."
Văn Nhân Chiếu chỉ cắm mặt vào bát cơm, ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra nổi.
Tần Lạc thở dài.
Đấu tranh đúng là không ở chỗ nào không có. Bọn họ biết không chiếm được tiện nghi trên người Văn Nhân Mục Nguyệt, cho nên chuyển mục tiêu sang người Văn Nhân Chiếu.
Chuyện Văn Nhân Chiếu có người yêu thì cũng chẳng phải to tát gì. Nhưng yêu một cô gái hơn ba mươi tuổi thì nhất định sẽ bị Văn Nhân Đình trách mắng.
"Gia gia, con sẽ trông chừng tiểu Chiếu." Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng giải vây.
"Ừ." Văn Nhân Đình gật đầu, nói: "Mọi người ăn cơm đi."
Lão gia tử lên tiếng, những người này mới chịu thôi không thảo luận vấn đề này nữa.
Sau bữa cơm, mọi người ai về chỗ nấy.
Con cháu của nhà Văn Nhân đại đa số đều có phòng ở đây, có người về phòng nghỉ ngơi, có người thì trực tiếp lái xe đi.
Tần Lạc từ trong phòng của lão gia tử Văn Nhân Đình bước ra, thấy Văn Nhân Chiếu cũng vừa hay đi qua cửa, liền gọi: "Văn Nhân Chiếu."
Văn Nhân Chiếu nhìn thấy là Tần Lạc, mặt đầy tức giận hỏi: "Anh muốn gì?"
"Lại đây. Chúng ta nói chuyên." Tần Lạc nói.
"Chúng ta có gì mà nói?" Văn Nhân Chiếu không vui, trả lời.
"Nói về chuyện của chị cậu."
Văn Nhân Chiếu do dự một lát, vẫn đi theo sau Tần Lạc tới hậu viện.
Tần Lạc bước tới môt tòa thạch điêu thì dừng lại, sau đót đột nhột quay người lại nhìn Văn Nhân Chiếu.
Động tác của Tần Lạc quá bất ngờ, khiến Văn Nhân Chiếu ở đằng sau giật nảy mình. Hắn liên tục thối lui hai bước, khẩn trương hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Cậu có phải là đàn ông không?" Tần Lạc mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Anh nói gì cơ?" Văn Nhân Chiếu mơ hồ hỏi lại.
"Tôi hỏi cậu có phải là đàn ông không?" Tần Lạc hỏi lại một lần nữa. Ngữ khí nặng nề hơn rất nhiều.
"Tôi đương nhiên là đàn ông rồi." Văn Nhân Chiếu tức giận nói. Thằng ôn này không ngờ lại dám hoài nghi giới tính của mình.
"Nếu là đàn ông, vừa rồi khi người khác công kích cậu, cậu vì sao lại không dám đứng dậy phản ứng?" Tần Lạc lạnh lùng nói.
",,,,"
"Người ta chửi cậu thì cậu phải chửi lại. Người ta đánh cậu thì cầu phải đánh lại. Bọn họ là công tử tiểu thư nhà Văn Nhân, cậu cũng là đại thiếu gia nhà Văn Nhân, xuất thân không hề đê tiện hơn họ, bọn họ làm gì được cậu chứ?"
"Cậu muốn để chị cậu bảo hộ cậu cho tới khi nào? Cậu muốn ăn bám cho đến khi nào? Cậu có thể lớn nhanh hơn một chút không, có thể giống như một người đàn ông không, có thể làm những chuyện mà một người đàn ông nên làm không?"
"...." Văn Nhân Chiếu vành mắt đỏ ửng, bộ dạng như sắp khóc.
"Không được khóc." Tần Lạc quát.
Văn Nhân Chiếu giật này mình, dùng tay lau mắt, không dám để Tần Lạc nhìn thấy mình rơi lệ.
Tần Lạc vỗ vai hắn, nói: "Sau này, cậu phải học cách bảo vệ chị của cậu. Cậu là đàn ông. Chị của cậu là con gái. Không được để cô ấy phải chịu khổ."
Văn Nhân Chiếu gật đầu, mặt mày hoa dụng thất sắc. Điều này khiến Tần Lạc không thể xác định hắn thực sự nghe hiểu lời của mình hay là vì sợ quá mà miễn cưỡng đáp ứng.
Văn Nhân Mục Nguyệt đứng ở đằng xa, nhìn cảnh ở trước mặt, cảm thấy sống mũi cay cay.
Giống như là hít vào một thứ dịch thể có tính kích thích nào đó, hắc đến nỗi khiến người ta phải rơi nước mắt.