Tần Lạc không dám để cho Ly lái xe vào biệt thự của Lâm gia, cho nên bảo cô ta đỗ xe ở cửa.
"Ngày mai tôi sẽ lại tới đón anh, không được trốn đâu đấy." Ly nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lạc, cười nói.
"Biết rồi, sao tôi phải trốn chứ?" Tần Lạc tức giận nói. Nhìn qua gương chiếu hậu của chiếc xe Hummer, vết xước trên mắt còn chưa được sát trùng, vết rách trên miệng thì vẫn còn máu rỉ ra ngoài.
Có thể là vừa rồi biểu tình trên mặt của mình hoạt động với biên độ quá lớn, cho nên càng làm vết thương rách to hơn.
Cô gái này, hạ thủ thực sự là quá hung ác.
Nói cái gì là mọi người đều là đồng môn, điểm tới là dừng. Cô ta rõ ràng đã đáp ứng rồi, nhưng vừa xông lên đã đánh ngay vào mặt người ta, cô ả đáng ghét này, nói lời chẳng biết giữ lấy lời gì cả.
"Thực tế chứng minh rõ ràng, người không bị đánh thì sao học được cách đánh người." Ly nhìn về phía Tần Lạc với ánh mắt đầy ác ý, nói một cách hời hợt.
"Trước khi cô chưa dạy tôi, tôi cũng biết làm cách nào để đánh người." Tần Lạc nói.
Ly nói một cách khinh thường: "Thế cũng gọi là đánh người à? Trên chiến trường trúng một chiêu là đủ để mất mạng. Nếu vừa rồi trong tay tôi là một con dao, hơn nữa công kích vào bộ vị khác của anh, anh hiện tại đã không còn có cơ hội đứng đây mà oán giận đâu."
"Vậy vì sao cô lại muốn đánh vào mặt tôi?" Tần Lạc tức giận hỏi. Đây mới chính là nguyên nhân khiến hắn bực mình.
Cô có thể đánh vào ngực, đánh vào bụng, đánh vào mông, thiếu gì chỗ để đánh, sao cứ phải nhè mặt người ta mà nện?
"Đánh vào chỗ khác thì cha nuôi không nhìn thấy, đánh vào mặt thì ông ấy vừa nhìn là thấy. Ông ấy bảo tôi dạy anh một cách nghiêm túc, tôi muốn nói ông ấy biết rồi, tôi rất nghiêm túc."
"...."
Tần Lạc không muốn nói chuyện với cô ả này nữa, xoay người định đi.
"Đợi đã." Ly ở phía sau nói. "Nhớ số điện thoại của tôi chưa. Nếu có chuyện hoặc là bị thương không thể đến thì gọi điện thoại cho tôi. Còn nếu có chuyện như đánh nhau với người khác thì đừng có gọi. Tôi không rảnh."
"........."
Khi Tần Lạc về tới Lâm gia biệt thự, Lâm Hoán Khê mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng đang đọc báo ở trong phòng khách. Tư thế lười nhác, thân thể dụ người, Tần Lạc nhìn mà ngón trỏ mấp máy.
Tần Lạc nhớ tới cái hôn thâm tình vào sáng sớm hôm đó, nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ tươi của cô ta rồi nuốt nước bọt.
Môi thơm của mỹ nhân đúng là một đại mỹ vị của nhân gian.
Tần Lạc chạy tới ngồi xuống cạnh Lâm Hoán Khê, tay phải giả vờ như không cẩn thận đặt lên vai cô ta, cười hỏi: "Hôm nay không đi làm à?"
"Tôi từ chức rồi." Lâm Hoán Khê hờ hững nói. Có điều khiến người ta phải kinh hỷ là cô ta không hề né tránh động tác thân mật đó của Tần Lạc.
"Từ chức?" Tần Lạc mặt mày kinh ngạc. Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Đúng." Lâm Hoán Khê nói.
"Đang làm sao tốt sao tự dưng lại muốn từ chức?"
"Không vui thì từ chức." Lâm Hoán Khê hiển nhiên là không có ý định giải thích với Tần Lạc,
Cô ta đặt tờ báo lên mặt bàn, sau đó cẩn thận giúp Tần Lạc cởi găng tay ra.
Tần Lạc thầm kêu hỏng bét, vết thương trên tay chưa khỏi, vẫn còn phải quấn băng.
Quả nhiên, Lâm Hoán Khê nhìn thấy tay Tần Lạc thì sững sờ, sau đó cầm trong tay, hỏi: "Có chuyện gì thế? Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Ha ha, không có gì." Tần Lạc nói một cách đầy hưởng thụ. Một cô gái lạnh như băng đột nhiên quan tâm tới mình, cảm giác mỹ diệu này thực sự là người bình thường khó mà thể hội được.
Cái mà người ta làm được, anh cũng làm được, gọi là năng lực.
Cái mà người khác làm không được, anh vẫn có thể làm được thì gọi là chinh phục.
Cái gì gọi là chinh phục? Chính là cái này đây.
"Sao lại bị thương? Cần thận đừng để bị thấm nước nhé, nếu không sẽ nhiễm trùng đấy." Lâm Hoán Khê nói.
"Được rồi, tôi sẽ chú ý." Tần Lạc dùng sức nắm lấy vai Lâm Hoán Khê, nói: "Chị quên tôi là bác sĩ à?"
Lâm Hoán Khê trừng mắt nhìn Tần Lạc, giống như là trách hắn không biết quý trong thân thể của mình.
Tuy đây là cái trừng mặt rất bình thường, còn mang theo một chút oán giận, nhưng Tần Lạc nhìn thấy lại rất vui vẻ thoải mái.
Quá mê người rồi, quá tình cảm rồi. Ngay cả vẻ mặt khi trợn mắt cũng xinh hơn người ta.
Tay Tần Lạc ôm Lâm Hoán Khê từ từ dùng sức, đẩy thân thể của cô ta vào trong ngực mình, chuẩn bị cùng cô ta ôn lại cảm giác ngọt ngào môi chạm môi.
Tuổi trẻ thanh xuân, gió nguyệt ngập trời, khung cảnh đẹp thế này mà không tận dụng, không phải là phụ lòng mỹ cảnh này sao?
"Anh muốn làm gì?" Lâm Hoán Khê cảm nhận được động tác của Tần Lạc, lạnh lùng hỏi.
Cái cô ngốc này luôn thích hỏi những vấn đề ngốc nghếch vậy sao.
"Không thể nói cho chị biết." Lúc Tần Lạc nói, cánh tay lại dùng lực rồi hôn lên môi Lâm Hoán Khê.
Lúc Lâm Thanh Nguyên bước vào, thấy hai người đang ôm hôn nhau, vẻ mắt đờ ra, sau đó mặt đầy kinh hỷ.
Lúc đang định vô thanh vô tức bước ra thì thấy hai người đã phát hiện ra lão, hai hai thân thể đang ôm nhau lập tức tách ra.
Lâm Thanh Nguyên cười ha ha, nói: "Các cháu tiếp tục đi, tiếp tục đi. Ông không thấy gì cả, ông không thấy gì hết."
Lâm Hoán Khê thì từ trên ghế sa lông bật dậy, mặt không chút biểu cảm chạy lên lầu.
Tần Lạc cũng rất xấu hổ, muốn giải thích nhưng lại phát hiện tất cả các cớ đều không có sức thuyết phục.
"À, chúng ta vừa rồi nói tới đâu rồi nhỉ." Tần Lạc hỏi.
"Nói tới đâu à? Ồ, đúng rồi. Chúng ta nói tới đường lối phát triển trong tương lai của Trung y. Nhắc tới đây, ta không nhịn được mà nói tới các danh y của Trung Quốc..."
o0o
Nghe xong Tần Lạc thuật lại, Lệ Khuynh Thành trê mặt không hề xuất hiện biểu tình kinh hỷ, mà lại nhìn Tần Lạc với vẻ suy tư, nói: "Chỉ nghe người ta nói người ngu thì có phúc ngu, sao anh luôn có vận rắm chó kiểu mạc danh kỳ diệu như vậy nhỉ?"
"Chị lại công kích người ta rồi." Tần Lạc bực mình nói. Đây chẳng lẽ là vận khí ư? Đây là là nhân phẩm của mình bạo phát.
"Thế này thì kế hoạch của chúng ta lại phải chế định lại rồi." Lệ Khuynh Thành không dây dưa với Tần Lạc về vấn đề này nữa, quay người bước tới bàn làm việc của cô ta.
Bộ váy công sở gợi cảm, tất đen dài màu đen, chân đi một đôi giày da màu đen gót cao. Tuy bên ngoài gió to tuyết lớn, nhưng không ngăn cản bước tiến truy cầu mỹ lệ trong căn phòng làm việc này.
Lúc cô ta nhoài người trên bàn đọc tư liệu, cái váy ngắn đó bị mông cô ta ních cho chật căng. Vẽ ra một đường cong dụ người, cái rãnh nhỏ ở giữa cũng rất dễ người ta liên tưởng linh tinh.
"Tôi mấy người trước đã làm một bản kế hoạch trong ba năm cho Quốc Thế Khuynh Thành. Trong ba năm, chúng ta phải trở thành công ty cung cấp mỹ phẩm lớn nhất toàn quốc. Không chỉ phải chiếm được hơn ba mươi phần trăm phân ngạch thị trường trên phương diện chuyên ngành, còn phải chiếm được một chỗ nhỏ trên phương diện hàng hóa hàng ngày. Nếu chúng ta có thể làm ra được một khoản hoặc là vài khoản sản phẩm để giành chiếm được thị trường hàng hóa hàng ngay, vậy thì lúc đó đối thủ của chúng ta sẽ không còn chỗ đứng trong ngành sản phẩm hóa trang nữa."
Lệ Khuynh Thành đưa tư liệu trong tay cho Tần Lạc, nói: "Nhưng, hiện tại tình huống mới xuất hiện khiến kế hoạch của chúng ta phải thay đổi. Cái chúng ta phải làm trước tiền là phải mở ra một công ty con hoàn toàn phụ thuộc vào chúng ta, căn cứ theo yêu cầu của quân phương, chuyên môn sản xuất những loại đồ dùng quân nhu cho bọn họ."
"Đương nhiên, tới lúc đó công thức của sản phẩm cùng với nhu cầu của bọn họ về dược tính và đóng gói sẽ do anh và bọn họ bàn bạc. Vị sư phụ mà anh mới nhận dó có thể là nhân vật vô cùng có ảnh hưởng. Nếu không, loại chuyện này phải do quân bộ trực tiếp tìm tôi bàn bạc, chứ không phải là trên danh nghĩa tư nhân của anh."
Tần Lạc gật đầu, hắn cảm thật thực lực của Long Vương quả thật rất kinh người. Từ thái độ của những người khác đối với ông ta là có thể biết. Điều này cũng càng khiến hắn bội phục nhãn quang bái sư của mình.
Sau này nhưng tên trộm vặt sẽ không dám khi phụ mình nữa, mình có có thể ném lại một câu: Mày cứ đợi ở đây, đừng có đi. Sau đó chạy tới tìm sư phụ, hoặc là con gái của sư phụ, những tên bại hoại đó sẽ gặp họa rồi."
Nếu như đối tượng để thực hiện những hành động dã man của Ly là người khác thì hắn cũng không phải là không thể tiếp thụ.
Ví dụ nhưng nếu ngày đó cô ta ném Lý Thanh Ương vào thùng rác, mình có gì mà trách cô ta?
Lệ Khuynh Thành ngồi cạnh Tần Lạc, hai chân bắt chéo, đôi chân dài gợi cảm đung đưa trước mặt Tần Lạc.
"Tôi có trọn vẹn lòng tìn với công hiệu của sản phẩm của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có một tiểu đội dùng thử thuốc bột hoặc là thuốc nước của chúng ta, tất nhiên sẽ có được sự khẳng định của một lượng người. Tới lúc đó, mở rộng ra cho một quân khu hoặc là quân đội của một quốc gia cũng không phải là không có khả năng. Anh có thể tượng tượng đượng thị trường như vậy lớn cỡ nào không?" Lệ Khuynh Thành quay sang nhìn Tần Lạc, cười hỏi.
Tần Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hắn biết thị trường rất khổng lồ, thế nhưng rột cuộc là khổng lồ đến mức độ nào thì hắn không rõ lắm.
"Biết những trùm quân hỏa của nước Mỹ không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Biết một ít." Tần Lạc gật đầu.
"Đến lúc đó, tiền mà chúng ta kiếm được sẽ không ít hơn họ quá nhiều. Hơn nữa, nếu dược phẩm có thể mở rộng cho những quân đội có quan hệ tốt với Trung Quốc sử dụng, vậy thì, lợi nhuận mà khối thị trường này mang lại cũng rất kinh người.
Lệ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Tần Lạc, cười hi hi nói: "Lúc này, tôi không thể không cảm thấy hạnh phục vì tôi có ba thành cổ phần của Khuynh Thành Quốc Tế."
"Có tiền thì mọi người cùng kiếm. Hơn nữa, cô là chuyên gia về phương diện này. Không có cô giúp đỡ, xí nghiệp cũng không có cách nào phát triển nhanh như vậy." Tần Lạc khiêm tốn nói. Bởi vì hắn học Trung y, đối với kinh doanh buôn bán một khiếu cũng không thông. Cho nên, nếu không có một người thích hợp giúp hắn quản lý, hắn thực sự là có loại cảm giác như một mình không kéo nổi cả đoàn tàu.
Không nghi ngờ gì nữa, Lệ Khuynh Thành có thiên phú kinh người về kinh doanh chính là nhân tuyển thích hợp nhất. Nếu như cô ta có thể bảo trì lòng trung thành với mình.
"Tiền đồ của chúng ta là mỹ hảo vô hạn." Lệ Khuynh Thành cười nói.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, dã tâm bừng bừng nói: "Tần Lạc, chờ xem, tôi nhất định sẽ giúp anh tạo ra một đế quốc thương nghiệp. Một đế quốc thương nghiệp thuộc về anh. Lúc đó, anh chính là vua của đế quốc này."