Chương 157: Lạc thủy uyên ương

Tần Lạc dừng bước, đợi nghe Vương Cửu Cửu nói.

Vương Cửu Cửu dụi mặt sâu vào lòng Tần Lạc, nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Em thích cảm giác được bước cùng thầy. Chuyện gì cũng không cần phải nghĩ, nếu không thì cũng chỉ nghĩ tới những chuyện vui vẻ, có thể khiến người ta cao hứng cả ngày."

Tần Lạc ôm lấy người Vương Cửu Cửu, không nói gì.

"Thầy có còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Vương Cửu Cửu ngẩng mặt lên nhìn Tần Lạc.

Tần Lạc gật đầu. Vương Cửu Cửu là một cô gái rất đặc sắc, học sinh đầu tiên mà mình quen ở trường cũng chính là cô ấy.

"Khi lên lớp lúc trước, rất ít người muốn ngồi cạnh em. Hôm đó thầy đột nhiên tới ngồi cạnh, khiến em vô cùng kinh ngạc. Còn cho rằng thầy là một người muốn theo đuổi em." Vương Cửu Cửu cười khẽ. Giọng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc, chỉ là âm cuối kết thúc quá nhanh, khiến người ta có cảm giác buồn phiền vô hạn.

"Cho nên, em mới cố ý hỏi thầy là ai, vì sao em chưa từng gặp thầy. Thầy nói là thầy mới tới. Không biết vì sao, mặt thầy lúc đó trông rất chân thành, một chút cũng không giống như là người đang nói dối."

"Em cảm thấy thầy là một nam sinh rất cổ quái, cho nên không nhịn được mà chủ động nói chuyện với thầy. Em nói hi vọng có thể có một giảng viên trẻ tuổi đẹp trai, tài đức vẹn toàn dạy chúng em môn học này. Thầy cười cười nói với em rằng, mộng đẹp của em đã thành hiện thực rồi đó. Em cảm thấy thầy quá tự đại, nhịn không được mà đả kích thầy, nói thầy tưởng rằng thầy là Quan Thế Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai à." Chuyện đã cách mấy tháng, Vương Cửu Cửu vẫn nhơ như in tràng cảnh lần đầu tiên gặp nhau.

"Kết quả, khi tiếng chuông vào tiết vang lên, thầy đứng dậy bước lên bục giảng. Thời khắc đó, em quả thực là không thể tin vào mắt mình. Trong mấy ngày sau, trong đầu em nhiều lần xuất hiện hình ảnh ngày hôm đó. Cho tới hiện tại vẫn vô cùng rõ ràng. Bởi vì thầy thực sự khiến em quá bất ngờ, và mang đến cho em sự kích thích mạnh mẽ. Em nghĩ, em đã bắt đầu thích thầy từ ngày đó."

Tần Lạc trong lòng thầm kinh hãi, biết rằng Vương Cửu Cửu kéo mình tới đây là muốn biểu lộ tình cảm thêm một lần nữa.

"Em vẫn cho rằng, thời gian chúng ta có thể ở gần nhau còn có rất nhiều." Vương Cửu Cửu thấp giọng lẩm bẩm. Giọng nói rất khẽ, giống như là nói trong lúc đang mơ.

"Sao? Em muốn rời Yến Kinh à? Đi đâu vậy?" Tần Lạc vội vàng hỏi. Hắn chưa nghe thấy tin tức Vương Cửu Cửu muốn ra nước ngoài du học.

"Em không chuẩn bị đi đâu cả." Vương Cửu Cửu nói. Cô sao có thể rời bỏ thành phố mà hắn đang sống chứ? Cho dù không thể tay trong tay đi dạo, nhưng có thể cùng hít thở không khí trong một tòa thành thị. Thỉnh thoảng từ miệng bạn học nghe được tin tức có liên quan đến hắn, mình trong lòng cũng vui vẻ cả ngày rồi.

"Em nói là - một loại cự ly khác, chứ không liên quan gì tới không gian." Vương Cửu Cửu giải thích. "Anh là thầy giáo của em, em là học sinh của anh. Chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, một lần gặp mặt ít nhất cũng có thể kéo dài tám mươi tới một trăm phút. Tuy mỗi lần anh đầu vội vàng tới rồi vội vàng đi, nhưng em đã vô cùng thỏa mãn rồi. Thậm chí em còn có thể tươi cười vui vẻ, em đây chính là nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng."

"Em không biết nên biểu đạt tình yêu của mình thế nào. Em tìm anh xin số điện thoại, lý do là mẹ em bị bệnh. Có thể cần giúp đỡ về phương diện y thuật. Khi anh nói là anh không có điện thoại di động, em không ngờ lại vô cùng vui vẻ. Em cho rằng, em cuối cùng cũng có thể làm cho anh một chút chuyện. Chiều hôm đó em ra phố chuyên tâm chọn cho anh một cái điện thoại thích hợp với anh, nhưng khi em chuẩn bị lấy nó làm quà tặng anh thì anh đã có một cái điện thoại giống hệt."

Tần Lạc kinh ngạc nhìn Vương Cửu Cửu. Hắn cho tới lúc này mới biết rằng, thì ra Vương Cửu Cửu lúc đó tìm hắn hỏi số điện thoại không phải bởi vì mẹ của cô ấy sinh bệnh mà là chỉ muốn tiếp cận mình. Chẳng trách nhìn Trương Nghi Y cũng không giống như là có bệnh gì.

Càng khiến hắn kinh ngạc hơn là, hắn lúc này mới biết, Vương Cửu Cửu đã từng mua điện thoại cho mình. Chỉ là bởi vì mình có điện thoại mà Lâm Hoán Khê tặng, cho nên không thể nào tặng cho mình được nữa.

"Đừng dùng ánh mắt quái dị đó để nhìn em. Trên phương diện tình ái, con gái đều có chút khôn vặt không muốn để ai biết." Vương Cửu Cửu cười nói.

"Nếu như thích một người, thì sẽ luôn muốn lúc nào cũng được ở cùng người đó. Cho nên, bất kể là phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ gì, em đều hi vọng có thể ở bên anh. Mỗi lần có thể giúp anh giải quyết vài chuyện, em đều luôn rất vui vẻ. Khi anh bị khoa khai trừ, em suýt chút nữa thì chạy tới phòng chủ nhiệm đập bàn ghế - bọn họ đuổi anh đi rồi, em còn ai để yêu đây?"

Tần Lạc cười cười, trêu ghẹo: "Chẳng trách em xuất lực nhiều như vậy."

Vương Cửu Cửu cười xấu hổ, nói: "Đúng vậy. Cho nên, em nghĩ trăm phương ngàn kế để đưa anh về. Mỗi ngày đều về thúc giục mẹ ở gọi điện thoại nhờ giúp, mà phải tận mắt thấy bà ấy gọi điện thoại em mới an tâm. Thậm chí, em còn nói với bọn Lý Mãnh rằng, nếu không mời anh về, bọn em sẽ dẫn người cả lớp tới trước cửa trường tuyệt thực."

"May mắn là anh cuối cùng cũng về. Em cao hứng mời cả lớp đi ăn uống một trận. Em cho rằng mình làm đúng, bọn họ là vì em mới liều mang giúp em đấu tranh cùng trường."

Tần Lạc âm yếm vỗ vỗ đầu Vương Cửu Cửu. Đúng là một cô bé đáng yêu.

"Em biết anh thích uống trà, em mỗi ngày đều giúp anh pha một chén trà Long Tĩnh. Em muốn mời anh tới tham gia sinh nhật của mẹ em, và thương lượng cùng bà ấy kéo dài thời gian sinh nhật suốt cả ngày. Em biết anh là từ phương nam tới, không thể thích ứng với thời tiết phương bắc, em vụng về đan cho anh một cái găng tay, vốn là em muốn đi mua, nhưng tiểu Hoa nói với em, phải tự đan mới có ý nghĩa. Em cảm thấy thế cũng đúng cho nên nghe lời bạn ấy. Kết quả thấy vẻ mặt mê man của anh khi câm đôi găng tay mà em tặng, suýt chút nữa khiến em thổ huyết ngay tại đương trường."

Vương Cửu Cửu đột nhiên dừng bước, đôi mắt đen lay láy chăm chú nhìn lên mặt Tần Lạc, nói: "Em nói những cái này, không phải là muốn để anh biết em đã làm những gì vì anh. Mà là em muốn để anh biết ý nghĩ chân thức nhất trong đầu em. Em thích anh, rất thích anh, thích anh vô cùng."

Gió lạnh rít khẽ, hoa tuyết bay lượn. Trong cánh đồng hoang vắng vẻ này, tuyết bay đầy trời trên đỉnh đầu, chân ngập sâu vào tuyết, một cô gái ánh mắt chăm chú nhìn mình, nói : Em thích anh, em rất thích anh, thích anh vô cùng.

Thời khắc này, Tần Lạc đã bị cô bé cố chấp này làm cảm động.

Những lời này giống như là một bát tương ớt, khiến tâm tạng của người ta sôi trào, nhưng thân thể thì lại nóng rực sảng khoái.

Ánh mắt của Vương Cửu Cửu dán chặt vào Tần Lạc, một giây đồng hồ, hai giây, ba giây...

Trên lông mi của cô nàng rơi xuống những mảng hoa tuyết nho nhỏ, sau đó theo cái chớp mắt của nàng mà bay lên bay xuống, giống như là một tinh linh khả ái.

Tần Lạc nhìn cảnh đẹp này tới ngây ngốc, quên cả trả lời lời bộc bạch của Vương Cửu Cửu.

Có lễ là trong tiềm thức muốn né tránh, bởi vì hắn thực không biết phải xử lý loại chuyện này như thế nào.

Trên chiến trường ái tình, chỉ có yêu và không yêu chứ không có lập trường trung gian.

Nói yêu? Vậy Lâm Hoán Khê sẽ ra sao?

Nói không yêu? Trong đêm tuyết lạnh thế này mà nói vậy, có phải là tàn nhẫn quá không?

Xét cho cùng, Tần Lạc vẫn là một nam nhân chưa trải qua luyến ái, không biết cách cự tuyệt.

Một lúc sau, Vương Cửu Cửu cười buồn bã.

"Em luôn muốn có một kết quả. Kỳ thực kết quả em đã thấy rồi, nhưng em lại cố chấp không muốn tin mà thôi. Lời trong lòng đã được nói ra hết rồi, cũng coi như là giải tỏa được tâm sự."

"Văn Nhân Mục Nguyệt là một cô gái tốt, ngay cả em cũng không thể có một chút đố kỵ nào. Em không muốn cô ấy dễ dàng động lòng phàm, hơn nữa nam nhân đó cũng là người mà em yêu nhất. Có điều, em vẫn chúc phúc cho hai người. Tuy rằng có chút không tình nguyện."

Tần Lạc phản ứng trì trề một lúc, nói: "Vì sao lại chúc phúc cho chúng tôi? Anh và Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ có quan hệ bình thường thôi mà."

Cô nhóc này nghĩ đi đâu vậy?

Mình quả thật là đã có người yêu, nhưng không phải là Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Bạn bè bình thường?" Vương Cửu Cửu cũng hơi sửng sốt. Không phải nói là Tần lão sư còn vì cô ta mà rút đao đem mỹ nhân về ư?

Chẳng lẽ, lời của Văn Nhân Chiếu nói là muốn lừa mình ư?

"Đúng vậy." Tần Lạc cười nói. "Anh không ngờ lại gặp em ở đây. Mục Nguyệt đang gặp khó khăn, anh tới giúp cô ấy thôi."

"Nếu biết sẽ gặp em ở đây, anh sẽ không giúp cô ấy chứ?" Vương Cửu Cửu tủm tỉm cười. Mắt cong cong giống như là trăng sâu vậy.

"...."

"Anh sao không nói sớm một chút? Để em lãng phí cả nửa ngày để bộc bạch?"

"...."

"Hị hị, em rất cao hứng." Vương Cửu Cửu nhảy cẫng lên, rầm rầm lao vào lòng Tần Lạc.

Thế là, bi kịch đã xảy ra.

Chỉ nghe "oạch" một tiếng, Tần Lạc trượt chân, đứng không vững, thân thể bị Vương Cửu Cửu đẩy cho ngã về sau.

Tuyết dưới đất quá trơn, hai người giống như là chồng lên nhau, ngã dúi dụi xuống đất.

Cũng may là có tấm đệm thịt là Tần Lạc, cho nên Vương Cửu Cửu không bị thương.

"Tần lão sư, anh không sao chứ?" Vương Cửu Cửu lo lắng hỏi.

"Không sao cả?" Tần Lạc cười khổ nói. May mà thân thủ của hắn không tồi, lúc sắp rơi xuống đất thì dùng hai chân để chống. Cho nên, hắn không đập lưng xuống đất quá mạnh.

"Nào, để em kéo anh dậy." Vương Cửu Cửu ép lên người Tần Lạc bò dậy, muốn kép hắn lên.

Rắc rắc!

Vương Cửu Cửu nghĩ rằng giày cao gót của mình hình như đã đạp vỡ thứ gì đó, rồi cô ta nắm tay Tần Lạc kéo ra sau.

Tần Lạc vốn có thể thả tay cô ta ra, nhưng lo là cô ta bị thương, chỉ có thể mặc cho cô ta kéo ngã.

Phía sau là một sườn dốc sáu mươi lăm độ, trên sườn núi đọng đày tuyết. Bởi vì hiện tại là đêm khuya, tuyết đóng thành băng, trơn tuột như gương.

Thân thể của hai người trượt xuống theo sườn dốc, sao đó "rắc rắc", thân thể của hai người đập vỡ lớp băng mỏng, đồng thời rơi vào trong nước sông lạnh buốt.