Lúc Tần Lạc mở mắt, hắn có cảm giác hôm nay phòng sáng hơn mọi hôm.
Trong phút chốc mơ màng, sau đó hắn cố gắng bật dậy thật nhanh khỏi giường, nhưng lần đầu tiên đã thất bại vì nệm quá mềm nên hắn bị lăn từ trên giường xuống đất.
Hắn chạy chân trần ra ban công, nhìn ra cửa sổ mưa lất phất rơi làm cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo. Có giọt nước mưa rơi vào kính cửa sổ tạo nên một dãy biểu tượng kỳ lạ như những con số biết nhảy nhót.
Wow!
Tần Lạc đẩy cửa sổ ra… thật kỳ diệu như mở ra một thế giới khác.
Một thế giới màu trắng!
Mọi vật đột nhiên chuyển thành một màu trắng, vừa chói mắt, vừa lại như giao hòa trời đất…
Như thể cả khu phố biến thành một người giả bộ ngọc thế, đầy thơ mộng trong thế giới cổ tích. Xa xa thấp thoáng những ngôi nhà, đối diện với núi đồi non bộ. Phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật, tất cả đều mang một màu trắng chói lóa.
Nhìn kỹ thêm một chút nữa, khu phố yên tĩnh bỗng nhiên ‘sống’ dậy, một đám ẩn hiện như những đứa trẻ vui đùa trong tuyết, một đám người tuyết đang cẩm những cục bóng tuyết chơi đùa nhịp nhàng.
Tần Lạc đến từ phía Nam Trung Quốc, nên rất ít cơ hội được nhìn thấy cảnh tuyết rơi. Nhìn thấy người khác vui đùa hạnh phúc trong tuyết hắn cũng không thể không bị lây truyền cảm giác đó. Hắn muốn cảm thấy gần gũi cùng mùa đông đầu tiên ở Yến Kinh.
Tần Lạc mặc một bộ thể thao mỏng chạy xuống cầu thang, Lâm Thanh Nguyên đang đứng ở phòng khách… Bên ngoài trời tuyết ngày càng rơi nhiều, không thể ra ngoài sân tập thể dục được.
Thấy Tần Lạc xuống lầu, Lâm Thanh Nguyên vừa cười vừa nói: “Tuyết vẫn đang rơi nhiều, sao cháu không ngủ thêm chút nữa? Thời tiết như thế này chỉ nằm trong chăn ấm là thấy thoải mái nhất. Cháu xem Hoán Khê đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi giường.”
“Cháu không ngủ được nên dậy xem tuyết rơi.” Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn vẫn duy trì thói quen tốt là hàng ngày thức dậy vào 6 giờ sáng.
“Oh. Tốt. Cháu là người phương Nam hẳn không có nhiều cơ hội nhìn thấy tuyết nhỉ? Yến Kinh hàng năm đều có vài trận tuyết rơi, nhìn mãi cũng thấy bình thường. Trận tuyết đầu tiên của năm nay tới sớm hơn năm ngoái, cũng rơi nhiều hơn một chút. Thụy tuyết điềm…Triệu năm mới được một mùa, có vẻ là điều tốt.” Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói. Giống như từng là người Yến Kinh hắn hiển nhiên cảm thấy có phần kiêu ngạo về quê hương mình
“ Cháu cũng đã từng nhìn thấy tuyết. Nhưng tuyết không lớn như thế này.” Tần Lạc vừa cười vừa nói. Trước kia, đã có thời gian ông nội đưa hắn đi khắp nơi tìm kiếm danh y, ở miền Bắc cũng nhìn thấy tuyết rơi. Có điều tuyết ở đó rất nhỏ, nhỏ như bọt biển. Hơn nữa, sau nhiều năm, hắn gần như lãng quên cảnh tuyết rơi.
Lâm Thanh Nguyên gật đầu rồi chợt nhận ra Tần Lạc mặc một bộ đồ thể dục mỏng manh, liền nói: “Ngoài trời rất lạnh đó, cháu nên mặc thêm quần áo ấm vào. Hôm nay có tiết dạy không? Để Lâm Hoán Khê đưa cháu đi mua miên y. Yến Kinh không giống như ở Quảng Châu, không mặc miên y là không được đâu. Hay là cháu không muốn thay bộ bào tử này?”
Tần Lạc vừa cười vừa nói: “Hay là mặc miên y ở trong. Lão gia tử có quy định riêng.”
“Quy định? Quy định gì vậy? Trời lạnh như này không mặc miên y thì khéo đông cứng người mà chết mất, nên không có lý do gì phải suy nghĩ về việc phá vỡ những quy tắc. Nếu ông nội cháu trách phạt, ta sẽ đến nói chuyện với lão.” Lâm Thanh Nguyên trừng mắt nói. Dường như Tần Lạc đối với lão như cháu ruột, so với ông nội Tần Lạc lão còn muốn quan tâm hơn.
Tần Lạc lắc đầu nói: “Lâm gia gia, cháu sẽ cởi trường bào, nhưng không phải bây giờ.”
“Vậy thì khi nào?” Lâm Thanh Nguyên hỏi.
“Đợi khi người dân Trung Quốc học cách mặc trường bào.” Tần Lạc nói tiếp: “Đến lúc đó cháu sẽ mặc âu phục.”
Lâm Thanh Nguyên đờ người, sau đó bộ dạng có vẻ trầm tư. Một lúc lâu sau vẻ mặt lão mới từ từ giãn ra, chậm rãi vỗ vai Tần Lạc, nói: “Tốt a. Rất tốt. Tần Lão có đứa cháu trai tốt a.”
Lâm Hoán Khê có vẻ dậy muộn hơn bình thường, đến giờ ăn sáng mới rời khỏi giường. Xem ra, tất cả mọi loại mỹ nữ đều có tật xấu ngủ nướng.
Nàng mặc một bộ quần áo dày màu trắng, tóc lòa xòa trên vai, chân đi một đôi dép lê nhung sang trọng, thoạt nhìn nàng trông rất giống một nữ chủ nhân đang rất thoải mái trong ngôi nhà của mình.
Ăn sáng nhanh chóng, Tần Lạc chuẩn bị lên lầu thay quần áo thì Lâm Hoán Khê bước nhanh đuổi theo.
“Trời lạnh. Hôm qua đi dạo phố tôi đã mua cho anh hai bộ quần áo. Anh lại đây xem đi.” Lâm Hoán Khê nói. Lúc nói chuyện vẻ mặt của nàng không chút thay đổi.
“Cám ơn.” Tần Lạc phấn khích nói. Hắn vừa mới nghĩ đến chuyện tình cảm, Lâm Hoán Khê đã giúp hắn bộc lộ rồi. Chứng tỏ người phụ nữ này rất cẩn thận. Quan trọng hơn là… nàng cũng có vẻ có tình ý với hắn.
Dù là người phụ nữ tùy tiện cỡ nào nếu nàng yêu một người đàn ông thì đều trở nên cẩn thận.
Lâm Hoán Khê đi trước dẫn đường, Tần Lạc đi theo sát phía sau vào phòng nàng lấy quần áo.
Lâm Hoán Khê sở hữu một vòng eo thon nhỏ, vòng mông căng tròn, mặc dù ngắm từ phía sau cũng thấy nàng gợi cảm đến mê người.
Mông to thì chắc chắn ngực đại. Không có gì phải nghi ngờ, Lâm Hoán Khê đúng là kiểu phụ nữ đáng đồng tiền bát gạo!
Lâm Hoán Khê vào phòng lấy ra một cái hộp. Trong đó là một bộ trường bào đặc biệt, điều này làm cho Tần Lạc một lần nữa có cái nhìn mới về Lâm Hoán Khê.
Áo nàng mua cho mình không phải áo lông mà là trường bào.
Hiển nhiên, nàng hiểu rõ cũng không dễ dàng mà mình thay đổi phong cách ăn mặc.
Lâm Hoán Khê mở túi đồ ra, sau đó lấy từ trong một bộ trường bào màu đen đồng, nói: “Cậu mặc thử đi, xem có vừa không.”
Tần Lạc nhận quần áo định xoay người đi về phòng.
“Thay luôn ở đây đi. Phòng tôi có gương.” Lâm Hoán Khê nói.
“Thay ở đây á? Không phải chị muốn tôi thoát y trước mặt đấy chứ?”
Được rồi. Nếu nhân gia không để ý, chính mình cũng không nên khách khí làm gì. Nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, có qua có lại mà.
Tần Lạc nhanh chóng cởi bộ đồ thể thao sau đó mặc lên người bộ trường bào.
Lâm Hoán Khê đi tới đi lui, tỉ mỉ giúp hắn chỉnh sửa lại trường bào.
Tóc nàng bay nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi thơm nồng nàn. Hai người gần nhau trong gang tấc làm cho hắn cảm nhận được một lực hấp dẫn ghê gớm.
Lúc đó, Lâm Hoán Khê đang chăm chút sửa áo cho hắn. Trong dáng vẻ này, nàng toát lên một vẻ đẹp nữ tính, dịu dàng, đáng yêu hiếm có.
Trái tim Tần Lạc thật sự xúc động trước cảnh này, giống như bức tranh mà hắn vẫn tưởng tượng trong đầu giờ hiện lên ngay trước mắt.
Chính tay hắn cầm bút vẽ, vẻ mặt chất đầy cảm xúc vì đây là bức tranh về người phụ nữ mà hắn thầm yêu thương. Mặc dù hiện tại tình hình của hắn đã thay đổi nhưng trái tim Tần Lạc vẫn đang thổn thức.
Trung Y cũng là một dạng nghệ thuật. Làm nghệ thuật khiến người ta có rất nhiều cảm xúc. Tần Lạc chính là một ví dụ điển hình.
Cho nên, trong giây phút này Tần Lạc rất muốn ôm chặt lấy người phụ nữ này. Hắn cố gắng kìm nén con người thật của mình bằng vẻ ngoài bình thường, hoặc là nói ra cảm xúc của mình để có thể được ôm nàng vào lòng.
Khi yêu người ta luôn mong muốn sự hòa hợp.
“Tôi có thể hỏi chị một vấn đề được không?” Tần Lạc nhỏ giọng nói.
“Gì vậy?” Lâm Hoán Khê đáp trong khi vẫn đang chúi đầu vào công việc của mình ở phía trên. Trường bào này thật là nhiều nút áo.
“Tôi có thể…” Tần Lạc mặt đỏ bừng nghẹn giọng. “Hôn chị một cái?”
Trời ơi, muốn hỏi một vấn đề như vậy thôi mà đối với Tần Lạc thật gian nan.
Yến Kinh năm nay tuyết rơi từ sáng sớm. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn không kìm nén được cảm xúc như vậy.
Lâm Hoán Khê trượt tay làm cho một cái cúc áo rơi ra.
Nàng không ngẩng mặt nhìn Tần Lạc, một lần nữa nhặt cúc áo lên và tiếp tục đính nó vào bên trong áo.
Tần Lạc trợn tròn mắt.
Như vậy là nàng đồng ý hay là cự tuyệt?
“Cho dù chị không đồng ý, tốt xấu gì cũng phải nói một lời chứ?”
“Nếu chị im lặng, tôi coi như chị đồng ý đấy.” Tần Lạc nói.
Sau đó Tần Lạc ôm vòng sau eo Lâm Hoán Khê. Cúi đầu hôn đôi môi ướt át mà ấm áp của nàng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ngay cả hắn cũng đã quên rằng hắn nói chỉ ‘hôn một cái’.
…………………………………………
Rolls-Royce được biết đến như một toà lâu đài di động, tuyên bố vậy cũng không phải quá khoa trương.
Các chức năng bên trong của xe Rolls-Royce rất đặc biệt, Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở vị trí gần cửa xe, im lặng ngắm cảnh tuyết rơi ngoài trời và đám đông đang đi trong tuyết.
Mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, người thì vui vẻ, hạnh phúc, người thì buồn bã, người thì không biểu lộ cảm xúc gì, tất vả đều toát lên sự vội vã.
Có người ngồi ở quán ven đường thưởng thức món súp cay nóng hôi hổi, có người đang cầm bắp ngô thơm ăn ngon lành, còn kia một nhân viên đang đẩy một xe chở đầy bánh ngọt. Có một cặp tình nhân trẻ đang đi bộ vui vẻ trên đường phố, cô gái tự dưng làm nũng ngồi thụp xuống đất đòi chàng trai kéo nàng trên mặt đất trơn trượt…
Cuộc sống như vậy đối với Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự là quá xa vời.
“ Đây là đường gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tính cách của tiểu thư Mã Duyệt đã nắm trong lòng bàn tay nên cô không hề cảm thấy ngạc nhiên khi bất ngờ bị hỏi. Dường như bất cứ lúc nào, cô cũng chuẩn bị sẵn sàng làm tốt công việc trả lời các câu hỏi của tiểu thư.
“Đây là đường Học phủ. Vì cả con đường này đều là trường học, cho nên việc ăn uống ở đây cũng được Chính phủ kiểm soát, tuy nhiên cũng không phải quá nghiêm khắc.” Mã Duyệt trả lời.
“… Đại học Y khoa ở đây sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Vâng. Ở phía trước cách đây không xa chính là Đại học Trung Y.” Mã Duyệt trả lời chi tiết. Tự dưng nàng có linh cảm không tốt.
“Vậy thì dừng xe ở phía trước nhé.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Tiểu thư, sáng cô có hẹn dự một hội nghị.”
“Tôi không đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không? Văn Nhân Mục Nguyệt hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ không biết nữ trợ thủ đang nhìn mình.
“Đúng vậy ạ.” Mã Duyệt trả lời. Sau khi doanh nghiệp đi vào quỹ đạo làm việc, công việc của giám đốc cũng sẽ giảm đi. Nàng chỉ cần chỉ đạo việc thực hiện những mục tiêu lớn của doanh nghiệp, còn những vấn đề cụ thể sẽ có người khác giải quyết.
Chuyện gì mà cũng đến mình giải quyết thì ông chủ thuê nhiều nhân viên để làm gì?
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt cố chấp nói.