"Đi Nhật Bản?" Tần Lam kinh ngạc hỏi. "Bây giờ cháu đi Nhật Bản làm gì?"
"Bên kia xảy ra sự cố y học, muốn cháu sang đó xử lý" Tần Lạc cười nói.
Lâm Hoán Khê cau mày, nàng hỏi vẻ cảnh giác: "Thành phố nào ở Nhặt Bản?"
"Đảo Honshu" Sau khi do dự một lát. Tần Lạc quyết định thành khẩn khai báo. Hắn biết mặc dù hắn không nói, với trí thông minh của Lâm Hoán Khê, nàng hoàn toàn có thể đoán ra.
"Đảo Honshu?"
Lúc này đây ba người Lâm Thanh Nguyên, Lâm Hoán Khê và Tần Lam đều kêu lên kinh hãi. Chỉ có cô bé Bối Bối nhìn mấy người lớn với ánh mắt khó hiểu, cô bé không hiểu rốt cuộc bọn họ muốn nói gì.
Thế nhưng có một việc rất rõ ràng: Cha lại xa nhà.
"Đúng vậy. Đảo Honshu" Tần Lạc quả quyết.
"Tần Lạc, sao cháu lại tới đảo Honshu? Chẳng lẽ cháu không đọc báo sao? Mấy hôm trước ở đảo Honshu xảy ra động đất, nghe nói hiện nay vẫn liên tục xảy ra dư chấn. Không ai biết liệu có tiếp tục xảy ra một trận động đất mạnh nữa hay không? Cần phải đề phòng. Thiên tai muốn tránh cũng không tránh được"
"Cô đã đọc báo thấy nói dân chúng đảo Honshu đang được di chuyển ra bên ngoài sao cháu còn đâm đầu vào đó? Cháu có biết như vậy rất nguy hiểm không? Ai ra lệnh này cho cháu? Rõ ràng là ép buộc. Không đi. Kiên quyết không đi"
Lâm Hoán Khê không phản ứng quyết liệt như Tần Lam nhưng sắc mặt nàng vô cùng lo lắng.
"Không thể không đi sao?"
"Nhất định phải đi" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn đã đồng ý với bộ trưởng Thái Công Dân, cho dù thế nào đi nữa lúc này hắn tuyệt đối không thể lui lại sau.
Hơn nữa bộ trưởng Thái Công Dân còn nói: "Trung Quốc không phải là hậu phương lớn. Nếu như sự việc này giải quyết không tốt, cả loài người đều gặp tai họa".
"Em đi cùng với anh" Lâm Hoán Khê nói.
"Không được" Tần Lạc ngay lập tức từ chối. "Em không đi được".
Nói đùa, dịch bệnh đang lan tràn bên kia bản thân mình còn chưa biết tình hình cụ thể, sao có thể đưa người phụ nữ của lòng mình cùng tới đó?
Tính cách Lâm Hoán Khê rất cứng cỏi nhưng biểu hiện bề ngoài của nàng lại cực kỳ ôn nhu và biết nghe lời.
Tần Lạc không cho nàng đi, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục tranh cãi. Nàng chỉ hỏi: "Khi nào đi?"
"Một giờ chiều mai máy bay cất cánh" Tần Lạc nói: "Thời gian rất gấp".
Lâm Hoán Khê đứng dậy nói: "Em đi chuẩn bị hành lý cho anh".
Đợi khi Lâm Hoán Khê lên lầu. Tần Lam đi tới ngồi bên người Tần Lạc nói: "Hoán Khê rất lo lắng cho cháu. Cháu không thể không đi sao? Hãy để người khác đi thay, được không?"
"Cháu biết. Nhưng cháu có lý do nhất định phải đi" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn cực kỳ hiểu Lâm Hoán Khê. Nàng không giỏi trong cách thức biểu đạt tâm trạng của mình, thích chôn giấu mọi chuyện trong lòng nhưng rõ ràng nàng rất lo lắng.
Lâm Thanh Nguyên cũng cau mày hỏi: "Tần Lạc, có phải bên kia sau động đất xuất hiện dịch bệnh không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói. Mặc dù bộ trưởng Thái Công Dân nói chuyện này cần phải được giữ bí mật một thời gian nhưng chính là do Lâm gia gia đã đoán ra. Hắn chỉ khẳng định mà thôi.
Hắn là một người trung thực. Tóm lại không thể yêu cầu một người trung thực nói dối gạt người, đúng không?
"Tình huống gì?" Lâm Thanh Nguyên hỏi.
"Bởi vì chuyện này vẫn hoàn toàn được giữ bí mật, hiểu biết của cháu cũng có hạn... biểu hiện ở giai đoạn đầu là sức yếu, vô lực, giai đoạn sau là toàn thân thối rữa, cơ quan nội tang suy kiệt mà chết. Nghe nói là do một loại vi rút không biết tên xâm nhập. Chính phủ Nhật Bản chính thức đề nghị các nước cử chuyên gia sang bên đó, phát hiện ra hiện nay trên thế giới không có bất kỳ loại kháng sinh nào có thể đối phó hữu hiệu với loại vi rút đó" Tần Lạc giải thích.
"Bên Nhật Bản đã chuyển lời đề nghị với bên Trung Quốc muốn mượn lực lượng Trung Y... vì vậy với tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cháu được phái sang bên đó".
Vì để thay đổi bầu không khí nên cuối cùng Tần Lạc nói một vui đùa.
"Vi khuẩn không biết tên?" Lâm Thanh Nguyên cúi đầu trầm tư một lát, ông nói: "Loại vi rút này không biết xuất hiện từ đâu, không tên, cũng không biết con đường lây bệnh của nó... còn nữa cháu đã suy nghĩ tới vấn đề này chưa? Đảo Honshu năm trước xảy ra động đất 9 độ, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, còn khiến rò rỉ chất phóng xạ trên đảo. Liệu loại vi rút này có liên quan tới sự kiện rò rỉ chất phóng xạ kia không?"
Tần Lạc gật đầu nói: "Cháu cũng đã nghĩ qua. Không loại trừ đó có thể là một loại vi khuẩn hay vật chất nào đó bị ô nhiễm phóng xạ biến thành một loại vi rút... cháu chưa từng thấy ca bệnh trên thực tế. Có lẽ những cơ quan nghiên cứu bên kia sẽ có tài liệu".
"Nếu như là vi rút biến dị thì gay go rồi" Lâm Thanh Nguyên khẽ thở dài nói: "Lần này cháu đi đảo Honshu rất nguy hiểm. Trước tiên không nói tới loại vi rút lây bệnh kia khiến người ta khó lòng để phòng mà ngay cả nhưng đội điều trị của các nước không phối hợp cùng với cháu... ông đã mấy lần tham gia đội ngũ cứu trợ y tế quốc tế. Thầy thuốc Trung Y chúng ta gần như không có cơ hội lên tiếng. Diễn viên chính là những bác sỹ Âu Mỹ, chúng ta chỉ là những diễn viên phụ mà thôi. Cháu đi, chỉ sợ cũng sẽ phải đơn độc chiến đấu"
Tần Lạc mỉm cười nói: "Cháu đã quen rồi".
Lâm Thanh Nguyên vui mừng gật đầu nói: "Coi như cháu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đi thôi nam nhi lập nghiệp. Trong đại nạn hiển rõ đại dũng. E rằng đây chính là cơ hội khiến Trung Y trở mình."
Bối Bối từ ghế salon bò vào lòng Tần Lạc, cô bé ngẩng gương mặt đáng yêu hỏi: "Cha, cha lại đi ra ngoài công tác à?"
Tần Lạc yêu thương vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: "Đúng vậy".
"Ôi" Bối Bối, tiểu đại nhân này thở dài. "Con vốn nghĩ hàng ngày con phải đi mẫu giáo cũng đã rất bận rộn rồi. Mấy người lớn lại còn bận rộn hơn con. Cha đi gặp mẹ Hoán Khê đi. Mẹ Hoán Khê nhất định rất khó chịu trong lòng".
Tần Lam và Lâm Thanh Nguyên đều phá lên cười vì câu nói của Bối Bối. Tần Lạc hôn mấy cái vào gương mặt bầu bĩnh, nhỏ nhắn của cô bé.
Khi Tần Lạc đi lên lầu, Lâm Hoán Khê đang đứng trước tủ quần áo, bận bịu chuẩn bị quần áo cho hắn.
"Em đã tìm hiểu thời tiết ở đảo Honshu lạnh, ẩm ướt, gió biển rất mạnh. Anh phải mang nhiều áo khoác dày, đỡ sang bên đó phải đi mua".
"Không nên mang giày vải. Chỉ mang hai đôi giày da. Bên kia mới xảy ra động đất, đường không dễ đi. Giày vải dễ ẩm ướt, dễ dính bẩn dễ dàng nhiễm các loại bệnh phù chân".
"Em đã mua cho anh hai tá quần lót mặc một lần. Mỗi cái chỉ cần mặc một lần không cần giặt".
"Mang luôn cả kem đánh răng và khăn mặt, không cần bọn họ cung cấp gì hết. Em để kem dường da ở ngăn ngoài cùng của va ly. Gió mạnh da chóng khô, cần phải ngăn ngừa tình trạng khô da. Anh là thầy thuốc anh hẳn hiểu rõ, da là nơi vi khuẩn dễ xâm nhập nhất".
Lâm Hoán Khê chưa từng nói nhiều như này, nàng cũng chưa từng lải nhải nhiều như hôm nay.
Đại khái đây chính là cách thức thể hiện tình cảm của nàng.
Không sôi nổi không mãnh liệt, triền miên nhưng khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Đó là cảm giác người mẹ, đó là cảm giác gia đình.
Tần Lạc đi tới, vòng tay ôm Lâm Hoán Khê từ phía sau.
Lâm Hoán Khê yên lặng, đứng yên không nhúc nhích.
Ôm thân thể đầy đặn quyến rũ của nàng, mũi ngửi mùi da thịt đầy ham muốn nhưng Tần Lạc thật sự không có cảm giác ham muốn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Hắn thầm nghĩ yên tĩnh, vĩnh viễn được ôm nàng vào lòng như này.
Lâm Hoán Khê cảm nhận được tâm trạng ly biệt của Tần Lạc. Nàng tựa hẳn vào lòng hắn không nhúc nhích.
"Hoán Khê" cằm Tần Lạc đặt trên bờ vai Lâm Hoán Khê, hắn thì thào gọi tên nàng ngay bên tai.
"Ừ" tai Lâm Hoán Khê o o, cả người như tê dại nàng dịu dàng trả lời.
"Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Xong hết rồi" Lâm Hoán Khê trả lời. Nàng vốn nghĩ Tần Lạc hỏi xem nàng đã chuẩn bị xong hành lý cho hắn hay chưa.
"Chuẩn bị xong rồi" Tần Lạc cười nói: "Chờ khi anh quay về, chúng mình làm đám cưới, được không?"
Lâm Hoán Khê không trả lời. Nước mắt nàng chày xuống gò má.
Ai nói vui mừng vô hình? Đó chỉ là gạt người.
Nếu không một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt không ngừng chảy xuống kia đại diện cho cái gì?