Nghe Dương Phụ nói, Lạc Sân tý nữa không nhịn được cười thành tiếng. Hoàng Thiên Trọng là do Phó Phong Tuyết cho đánh cho tàn phế tứ chi đấy, chẳng lẽ các ngươi muốn đánh lão?
Bất quá, bà minh bạch Dương Phụ nói như vậy là để động viên con mình nên trong lòng cũng cảm động và ủng hộ mà nói: "Dương Phụ nói rất đúng. Hai đứa tuổi còn trẻ. Thời gian chính là vốn liếng lớn nhất. Ngã xuống rồi cũng không đáng sợ, ngã rồi có thể đứng lên, đây mới là chuyện một nam nhân thành thục phải làm".
Nói xong bà quay sang nhìn Dương Phụ hỏi: "Bác sĩ tới chưa?"
"Đã đến rồi". Dương Phụ gật đầu nói: "Người này là bác sĩ chỉnh hình cao cấp nhất tại Viện y học Magdeburg của Đức. Trong lĩnh vực chỉnh hình bọn họ rất nổi tiếng nên cháu tin tưởng bọn họ nhất định sẽ có biện pháp chữa trị cho Thiên Trọng đại ca".
Lạc Sân cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá. Dương Phụ, cám ơn cháu".
"Cô không cần khách khí". Dương Phụ khiêm tốn nói: "Để cháu sai quản gia chuẩn bị phòng nghỉ cho Thiên Trọng đại ca. Thúc thúc chốc lát nữa sẽ về, có thể có chút việc muốn trao đổi với phu nhân".
"Không sao. Cô sẽ ngồi ở thư phòng đợi Dương chủ nhiệm". Lạc Sân vừa cười vừa nói.
"Tốt. Cháu đưa Thiên Trọng đại ca đi nghỉ sau đó đến mời cô uống trà". Dương Phụ nói.
"Cám ơn". Lạc Sân nhẹ gật đầu.
Dương Phủ từ trong xe Audi chui ra, gã quản gia lập tức chạy đến thuần thục tiếp nhận cặp công văn trong tay gã thư ký đồng thời nịnh nọt nói: "Nhị gia, Lạc phu nhân và thiếu gia đang ở trong thư phòng uống trà đợi ngài".
Dương Phủ gật đầu rồi trực tiếp đi về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng đang mở, còn chưa tới gần đã có tiếng nam nhân và nữ nhân nói đùa vọng ra. Nam nhân cười cởi mở, nữ nhân cười phối hợp, một bức tranh khách và chủ tận hoan hiện ra.
Dương Phủ khóe miệng cười vui vẻ nên cố ý đi nhanh hơn. Hắn vừa xuất hiện tại cửa ra vào, Lạc Sân và Dương Phụ đều đứng lên nghênh đón.
"Ngồi đi". Dương Phủ mời nói nói: "Lạc phu nhân ở xa tới là khách. Sao lại để cô đứng lên đón tôi chứ? Làm vậy khiến người ta cười cho?"
"Chuyện của Thiên Trọng còn phải làm phiền Dương chủ nhiệm và Dương Phụ, trong lòng Lạc Sân đầy cảm kích. Đứng lên nghênh đón một chút có là gì đâu chứ?", Lạc Sân thành thạo ứng phó nói. Năm đó tại Yến Kinh bà ta chính đệ nhất mỹ nữ nên biết rõ phải đối xử như thế nào với nam nhân.
Rõ hơn chính là phải đối xử như thế nào đối với những nam nhân có ý đồ với minh.
"Ai, đó là việc nhỏ". Dương Phủ khoát tay nói: "Dương Phụ đã nói với tôi chuyện này rồi, tao ngộ của Thiên Trọng cũng khiến tôi rất đau lòng, vô luận như thế nào. Bình Minh và bọn hắn cũng là anh em kết nghĩa. Nay lại đối đãi như vậy thật sự là làm cho lòng người lạnh giá a".
Lạc Sân biết rõ bọn hắn chuẩn bị nói vào chính đề, hơn nữa bà lại không thể không tiếp lời hắn mà nói tiếp. Người ta là một ngoại nhân đang giúp ngươi "bênh vực kẻ yếu", ngươi là người trong cuộc lại không thèm để ý chút nào sao, như vậy là không có tinh thần hợp tác rồi?
"Nói lại cũng đau lòng?" Lạc Sân vẻ mặt buồn bã nói: "Bình Minh đi sớm để lại cô nhi quả mẫu chúng ta gian nan mà sống qua ngày. Nếu được bình an tôi cũng thấy thỏa mãn rồi, không ngờ Thiên Trọng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy"
Lúc nói lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của bà giàn giụa nước mắt, rất là thảm thiết.
"Đúng vậy". Dương Phủ rút khăn tay đưa tới quan tâm nói: "Lạc phu nhân không nên quá đau buồn. Việc này nhất định có thề giải quyết ổn thoả mà. Lạc phu nhân và Thiên Trọng đã đến Dương gia chúng ta làm khách, Dương gia chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ được, chỉ cần có cơ hội chúng ta nhất định sẽ giúp phu nhân và Thiên Trọng đòi lại công đạo".
"Cám ơn Dương chủ nhiệm". Lạc Sân giả bộ như rất cảm kích nói.
"Không cần khách khí". Dương Phủ vừa cười vừa nói: "Việc cấp bách lúc này chữa bệnh cho Thiên Trọng. Thiên Trọng bị bệnh thời gian dài như vậy rồi, hiện tại không thể tiếp tục chậm trễ nữa, tôi nghe Dương Phụ nói hắn đã mời được chuyên gia chỉnh hình ở Đức đến phải không?"
"Đúng vậy. Thúc thúc". Dương Phụ vừa cười vừa nói: "Cháu đã dùng danh nghĩa thúc thúc đưa ra lời mời, bằng không thì bọn hắn sẽ không cho cái mặt mũi này".
"Thật sự là đã làm phiền Dương chủ nhiệm rồi". Lạc Sân kịp thời tiếp lời nói nhưng Dương Phủ chỉ cười cười không lên tiếng.
"Không chỉ mời chuyên gia chỉnh hình từ Đức mà còn có hai vị chuyên gia nữa của Mỹ cũng sẽ tới đây. Các chuyên gia quốc tế này sẽ tạo thành một tiểu tổ chuyên môn chữa trị cho Thiên Trọng đại ca". Dương Phụ tự nhiên sẽ không che dấu chiến công của mình, hắn thừa cơ hội này đem những gì hắn làm cho Hoàng Thiên Trọng và Lạc Sân nói ra.
Lạc Sân đứng dậy nhìn Dương Phủ cúi người chào thật sâu, nói: "Đại ân đại đức này không thể hồi báo, chỉ có kiếp sau làm trâu làm ngựa hoàn lại thôi".
Dương Phụ cười tủm tim nhìn Lạc Sân, nói: "Lấy đâu ra kiếp sau chứ? Lạc phu nhân..."
"Dương Phụ". Dương Phủ thấp giọng nói: "Cháu đi ra ngoài đi. Chú có chuyện cần nói với Lạc phu nhân"
Dương Phụ thấy thúc thúc có chút tức giận thì vội câm miệng lui ra ngoài.
Dương Phủ nhìn Lạc Sân vẻ mặt áy náy nói: "Lạc phu nhân, tiểu hài tử nói chuyện không biết nặng nhẹ, xin bà đừng để ở trong lòng".
"Sao lại như vậy được?" Lạc Sân buồn bã cười nói: "Tôi chính là một nữ nhân số khổ, đâu dám so đo nhiều như vậy? Hơn nữa, Dương Phụ cũng đúng là đã toàn tâm hỗ trợ tôi tìm người trị liệu cho Thiên Trọng, trong lòng tôi chi có cảm kích thôi".
Dương Phủ nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nhìn Lạc Sân nói: "Có câu nói thế này? Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Tôi biết rõ chuyện của Lạc phu nhân, vừa rồi Dương gia chúng ta cùng bọn hắn cũng có một số xung đột, tôi nghĩ, tại rất nhiều chuyện chúng ta có chung mục tiêu đó".
"Đúng vậy". Lạc Sân gật đầu nói: "Tôi hiểu ý của Dương chủ nhiệm".
"Lạc phu nhân không chi là Yến Kinh đệ nhất mỹ nhân mà còn là người thông minh đệ nhất". Dương Phủ vừa cười vừa nói: "Những ngày tới, tôi sẽ biểu hiện thành ý của chúng ta với Lạc phu nhân
"Dương chủ nhiệm, ông có gì cần hỗ trợ xin cứ nói". Lạc Sân vừa cười vừa nói: "Tuy Bình Minh đã đi rồi nhưng vẫn còn có bằng hữu mà".
"Ha ha. Lạc phu nhân hôm nay mệt rồi, bà cứ về phòng nghỉ ngơi đi, cứ coi đây như nhà mình vậy, ngàn vạn lần không nên khách khí, cần cái gì cứ trực tiếp phân phó cho người hầu là được rồi, tôi đã dặn dò qua rồi, bọn hắn không dám lãnh đạm đâu".
Lạc Sân lần nữa cúi người cảm tạ nói: "Cám ơn Dương chủ nhiệm đã cẩn thận an bài".
Đợi lúc Lạc Sân rời đi, Dương Phụ lại đẩy cửa tiến vào. Hắn cười hì hì ngồi xuống trước mặt Dương Phủ nói: "Thúc thúc, cứ như vậy buông tha sao?"
Dương Phủ mặt không biểu tình trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Muốn ăn cũng không dễ đâu".
"Hắc, sao chứ? Hai mẹ con nhà đó ngoại trừ trông cậy vào Dương gia chúng ta ra thì dựa vào đâu nữa chứ?"
"Mày quá coi thường nữ nhân này rồi". Dương Phủ nói: "Mày có biết bao nhiêu người từng ngấp nghé vị Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ này không? Vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào đắc thủ?"
"Chẳng lẽ sau lưng bà ta còn có người ủng hộ?"
"Có người ủng hộ hay không thì tao cũng không rõ ràng lắm". Dương Phủ nói "Nhưng thủ đoạn của bà ta thì nhất định không thể khinh thường. Nếu như mày cho rằng hai mẹ con nhà đó là mẫu tử chán nản thì mười phần sai lầm rồi".
"Đã minh bạch". Dương Phụ thụ giáo nói: "Thúc thúc, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Tìm người toàn lực chữ trị cho Hoàng Thiên Trọng". Dương Phủ nói "Suy bụng ta ra bụng người. Ta muốn bà ấy xuất ra cái giá tương ứng để hoàn lại ân tình của chúng ta"
"Hắc hắc, vẫn là thúc thúc cao minh". Dương Phụ vừa cười vừa nói: "Cháu biết phải làm sao rồi".
"Bất quá", Dương Phủ trở nên âm trầm thấp giọng nói: "Chỉ có thể chữa trị cho xấu đi không thể chữa cho tốt".
"Thúc thúc?" Dương Phụ kinh ngạc nhìn Dương Phủ nói.
"Đi ra ngoài đi". Dương Phủ liền hạ lệnh đuôi khách. Hắn cũng không có ý giải thích, người trẻ tuổi vẫn cần tự động não nhiều hơn mới được.
Dương Phụ vẻ mặt mê mang đi ra khỏi thư phòng.
Mấy ngày nay Bối Bối rất vui vẻ vì mẹ đã về mà ba ba Tần Lạc cũng không phải xuất ngoại làm việc mà thường xuyên ở nhà cùng nó. Cho nên mỗi ngày trồi qua đều vui vẻ giống như là Tết âm lịch vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cười hì hì suốt ngày.
Bởi vì Tần Lam muốn khai thác thị trường Yến Kinh nên Lâm Hoán Khê đưa cô đi Trung y công hội một chuyến cũng như giúp cô ký không ít hợp đồng với Trung y công hội. Bởi vì cho Tần Lạc và Lâm Hoán Khê mặt mũi nên trên bàn cơm hai bên đã đạt thành hợp đồng miệng với giá trị ước chừng 200 triệu tệ.
Đã có cơ sở này, cho dù cô đem tất cả nghiệp vụ trọng tâm chuyển tới Yến Kinh cũng không có vấn đề gì.
Tần Lam biết rõ Tần Lạc có nhiều quan hệ tại Yến Kinh nhưng không nghĩ tới chỉ cần Lâm Hoán Khê ra mặt đã giúp cô có được thành quả lớn như vậy. Chuyện làm ăn xong xuôi rồi, việc còn lại chi là toàn tâm toàn ý làm bạn với nữ nhi của mình rồi.
Lúc Tần Lạc và Bối Bối đang chơi trò chơi thì chị Lý bước nhanh vào nói: "Tần tiên sinh, có một vị tiên sinh họ Chiến đang ở cửa ra vào, nói là muốn tới bái phỏng cậu".
Họ Chiến?
Người họ Chiến Tần Lạc quen cũng chỉ có Chiến Hiệp Ca thôi. Nghe nói ông ta tới bái phòng, hắn bảo chị Lý nói: "Mời ông ta vào đi".
"Tốt". Chị Lý đáp ứng một tiếng rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Tần Lạc ôm Bối Bối đứng lên nói: "Đi. Chúng ta đi đón khách nhân". Text được lấy tại http://truyenyy.vn
Bối Bối tựa vào ngực Tần Lạc khi thấy Chiến Hiệp Ca đi vào trong sân thì kinh hô một tiếng rồi nhảy xuống lạch bạch chạy lên lầu, vừa chạy vừa hô: "Người xấu đã đến".