Chương 1423: Cái Chết Của Violet

Mà ngay cả bản thân Violet cũng không rõ tình cảm của nàng với Tần Lạc.

Yêu sao? Không thể nào. Nàng tìm cách tiếp cận hắn, vắt hết óc đối phó hắn, ban ngày nghĩ tới hắn, buổi tối nghĩ tới hắn, ăn cơm nghĩ tới hắn, đi vệ sinh cũng nghĩ tới hắn... người xưa nói gì mà ngày nhớ đêm mong cũng không gì hơn cái này nhỉ? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Càng tiếp cận hắn, cũng càng nhìn không thấu hắn. Hắn nhát gan nhưng không sợ phiền phức, ham sống cũng không sợ chết, đối đãi bạn bè rất hiền hòa, đối đãi kẻ địch rất lãnh khốc. Không đi đường tầm thường, cũng không ra bài dựa theo lẽ thường, sát cục mỗi một lần bọn họ xếp đặt tỉ mỉ đều bị hắn phá dễ dàng.

Mặc dù là đối thủ, nàng cũng thưởng thức người đàn ông như vậy. Huống chi người đàn ông này còn khiến nàng thất bại hết lần này tới lần khác... nữ nhân đều sẽ mang thù. Những đối tượng làm cho các nàng nếm thử tư vị thất bại đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ. Nữ nhân cũng có khuynh hướng bị chinh phục, càng là cô gái cường thế, càng khát vọng bị một người đàn ông cường đại chinh phục.

Hận sao? Đây là nhất định rồi.

Nàng là một người chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng không chấp nhận thất bại, cũng không cho phép thất bại. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lúc gặp đối thủ Tần Lạc này lại thất bại như hình với bóng, sau đó năng lực của nàng bị tổ chức hoài nghi, thậm chí vì nàng mà tăng thêm một quan thi hành cấp năm sao...

Phải biết rằng, nhiệm vụ trước kia đều là nàng một mình hoàn thành, tất cả nhân viên, chỉ để cung cấp trợ giúp cho nàng. Lần này, tổ chức nói là phái một quan thi hành cấp năm sao khác giúp, trên thực tế là bọn họ đã không tín nhiệm nàng nữa, không tin nàng có thể hoàn thành kế hoạch giết rồng... điều này với Violet tâm cao khí ngạo mà nói là đả kích trầm trọng cỡ nào?

Thanh danh vô địch của nàng bị vấy bẩn, lúc này hết thảy đều có liên quan tới người đàn ông tới từ Trung Quốc kia. Nàng làm sao có thể không hận hắn?

Cho nên, nàng giải thoát cho thất bại của mình. Cũng đồng dạng không hy vọng Tần Lạc trở thành người thắng sau cùng.

Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Tôi sao không thắng? Bây giờ là cô rơi vào tay tôi, không phải là tôi chết ở trên tay cô. Cho nên, người thắng là tôi".

"Anh cho rằng hết thảy đều đã xong sao? "Violet cười lạnh nói. "Bây giờ chỉ là vừa mới bắt đầu".

Tần Lạc ngồi xổm người xuống nhìn Violet, hỏi: "Cô còn có đồng bọn khác lẻn vào Trung Quốc đúng không?"

"Không sai". Violet không ngờ không có ý giấu diếm. Giống như là nàng thất bại, cũng hy vọng những đội viên khác thất bại.

" Vậy thì tốt". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tôi tin cô nhất định sẽ nói cho tôi biết".

"Không. Tôi sẽ không nói". Violet quật cường nói. "Tôi hy vọng thấy anh thất bại. Hy vọng thấy anh chết... tôi sẽ ở địa ngục chờ anh".

"Cô không chết được". Tần Lạc nói.

Đột nhiên, trong đầu của hắn linh quang chợt lóe, hô với Jesus: "Đánh gãy hàm nàng".

Jesus hiểu ý, không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào, một quyền đánh vào gương mặt của nàng.

Đáng tiếc, bọn họ vẫn chậm một bước.

Cằm Violet mặc dù lại bị Jesus đánh cho trật khớp, nhưng sắc mặt của nàng phát tím, miệng chảy ra máu đỏ thẫm.

Khi Tần Lạc chạy qua dò nhịp tim, nó đã ngừng đập. Độc dược của bọn họ rất mãnh liệt, vừa tiếp xúc sẽ chết ngay lập tức, khó lòng phòng bị.

Jesus mở miệng nàng ra nhìn thử, nói: "Trong miệng nàng còn có một cái răng nọc... a, Tần, thật xin lỗi. Đây là sai lầm của tôi".

Tần Lạc vỗ vỗ vai Jesus, nói: "Không sao. Ai có thể ngờ tới chứ?"

Thông thường mà nói, một cái răng nọc đã đủ để người tự sát. Violet lo mình không chết được, không ngờ nhét hai cái răng nọc trong miệng... hơn nữa, điểm thông minh của nàng là, một cái trong đó rất giống răng nàng, nhưng lại rất dễ bị phát hiện. Sau khi nhổ răng nọc này ra, liền xem nhẹ mấy cái răng khác. Mà cái răng nọc còn lại thì nằm ở trong răng hoàn hảo, nếu không lấy từng cái ra kiểm tra thì rất khó có thể phát hiện.

Đoạn Quốc Siêu đi tới trước mặt Tần Lạc, nhìn thoáng qua thi thể trên đất, tâm tình nặng nề hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trong sân bay liên tục chết hai người rồi, lại xuất hiện sự cố lớn như vậy, hắn cũng không rõ mình sắp gánh trách nhiệm gì.

"Cố gắng dọn sạch hiện trường. Khôi phục trật tự bình thường của sân bay". Tần Lạc nói. "Hai người chết này tôi đều phải mang đi".

"Được. Không thành vấn đề ". Trong lòng Đoạn Quốc Siêu chợt nhẹ nhõm. Nếu Tần Lạc mang người chết đi, vậy, trách nhiệm của hắn ít nhất sẽ giảm bớt hơn phân nửa. Ít nhất, hắn không cần lo lắng vấn đề xử lý thi thể như thế nào.

Tần Lạc nhặt điều khiển từ xa ở dưới đất lên, nói với Jesus: "Anh có thể gỡ bom Terminator trên người nàng xuống không?"

"Có thể". Jesus gật đầu.

Dừng một chút, lại lo lắng hỏi: "Bom này là thật hay giả?"

" Không biết ". Tần Lạc lắc đầu. Hắn nói bom này là giả hoàn toàn là để lừa Violet, tránh nàng dựa vào cái này để uy hiếp mình, nhưng hắn không ngờ là cô gái này thông mình đến vậy, trò xiếc kia của mình căn bản là không lừa được nàng.

May là mình còn có thể hạ độc, nếu không, nói không chừng sẽ để nàng chạy thoát.

Nếu như không có Nếu như không có độc dược phụ trợ, nàng thật dùng bom uy hiếp, Tần Lạc cũng chỉ có thể để các nàng rời đi... Hắn không thể nào không để ý tính mạng nhân viên công tác cùng phần đông hành khách trong sân bay Yến Kinh. "Vậy... chúng ta vẫn nên chờ chuyên gia phá bom tới giải quyết đi".

"..."

---------

--------

Thành cổ, hậu hoa viên xinh đẹp.

Một người đàn ông mặc áo trắng đang đứng ở ban công tu bổ một chậu hoa, ánh mắt của hắn nghiêm túc như vậy, chăm chú như vậy, giống như việc hắn làm là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.

Có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, lông mi dài của người đàn ông chớp chớp, nhưng không quay đầu lại, lên tiếng hỏi: "Kết quả sao rồi?"

Một cô gái mặc áo bành tô màu đen, đội mũ dạ màu đen đứng ở phía sau hắn, nói: "Tôi đã nói chuyện với tiên sinh Hưu Tư của phòng thí nghiệm Ober, hắn nói hoàn toàn không biết gì về chuyện này, có điều, hắn đã bảo người điều tra, nếu thật không có người Ober tham gia, bọn họ nhất định sẽ trả lại cho chúng ta một công đạo... Hoàng Đế, hắn đang nói dối".

Vẻ mặt cô gái tức giận, hiển nhiên, nàng rất không hài lòng với câu trả lời của phòng thí nghiệm Ober.

Hoàng Đế cùng đám người Tần Lạc, Phó Phong Tuyết, Long Vương đánh một trận ở Vũ Hóa Phong, dùng lực một người khuất nhục quần hùng. Không ngờ cuối cùng lại thua ở trên tay hắc mã Tần Lạc này, mặc dù nhờ ma thuật sư trung thành xả thân cứu giúp, hơn nữa còn thi triển kỳ thuật nhảy vọt vách núi vạn trượng để chạy thoát, nhưng sau khi trở về vẫn tổn thương nguyên khí nặng nề.

Nguy hiểm chính là, sau khi bọn họ đáp đất, Vũ Hóa Phong lại xảy ra nổ lớn, đỉnh núi vừa rồi bọn họ còn đang chiến đấu sụp ầm ầm... Mặc dù Hoàng Đế cùng ma thuật sư ở lúc đó đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hắn không thể không tự hỏi một câu trong lòng: Nếu mình còn ở trên đó, tình huống sẽ như thế nào?

Bọn họ muốn giết người diệt khẩu. Không chỉ muốn giết chết đám người Tần Lạc, Phó Phong Tuyết, bọn họ còn muốn giết chết mình.

Nếu như mình không chạy trước, nếu mình còn đang chiến đấu với Phó Phong Tuyết hoặc là Long Vương, lúc vụ nổ xảy ra, chờ hắn chỉ có một con đường nổ thành bụi phấn, không có con đường khác.

Nhớ tới loại khả năng này, Hoàng Đế cũng không khỏi sợ hãi trong lòng.

Hắn biết, hắn rất có thể bị chiến hữu tốt của hắn bán đứng. Bọn họ muốn mình chết. Chết ở trên ngọn núi không có ai biết.

Hắn là Hoàng Đế. Hắn không chấp nhận sỉ nhục như vậy.

Người đàn ông để kéo trong tay xuống, nhận khăn lông cô gái đưa tới lau tay, nhìn cô gái cười tủm tỉm, nói: "Hiểu rồi. Tôi hiểu. Bởi vì sự không phối hợp của tôi, nên bọn họ vô cùng tức giận với tôi, nhưng lại khó có thể tạo thành thương tổn với tôi. Bọn họ thấy tôi quá mức cường đại, không chịu khống chế, cho nên bọn họ đã nghĩ tới kế sách một hòn đá ném hai chim để đối phó tôi... Nguyện vọng thì luôn tốt đẹp, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc. Bọn họ muốn giết chết Tần Lạc, cũng muốn nhân cơ hội tiêu diệt tôi. Nếu tôi không trở về châu Mỹ được, bọn họ liền đạt được toàn bộ thắng lợi... Cũng đạt được toàn bộ lợi ích Âu Á". "Ừm". Ma thuật sư gật đầu. "Hoàng Đế, chúng ta phải tiếp thu lần giáo huấn này".

"Không chỉ là giáo huấn". Người đàn ông áo trắng lắc đầu. "Đây là chiến tranh".

"Chiến tranh?" Ma thuật sư nghi hoặc mà nhìn về phía người đàn ông áo trắng. Trước kia, hắn chưa từng để đối thủ của hắn vào trong mắt. Lần này sau khi trọng thương trốn về, tâm tình của hắn đã xảy ra biến hóa rất lớn. Ít nhất, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ của mình.

Ma thuật sư ngọt ngào nghĩ, thay đổi này thật là tốt nhỉ?

"Ừ. Chiến tranh". Hoàng Đế nói. "Tôi không cần bọn họ cho tôi công đạo. Bọn họ thiếu nợ tôi, tôi tự đòi về".

Ánh mắt ma thuật sư mê say, nàng đã yêu cách nói chuyện vô cùng bá đạo coi trời bằng vung này của Hoàng Đế.

" Hoàng Đế, chúng ta phải làm gì?"

" Tần Lạc đã hủy diệt một trụ sở của bọn họ". Hoàng Đế hỏi.

"Ừm". Ma thuật sư trả lời. "Có điều chủ yếu là Phó Phong Tuyết cùng Jesus thi hành".

"Vậy chúng ta cũng làm chuyện giống vậy đi". Hoàng Đế nói. "Nếu không để bọn họ cảm giác được đau đớn, bọn họ sẽ làm ra nhiều chuyện coi trời bằng vung".

"Vâng. Hoàng Đế ". Ma thuật sư cao hứng nói.

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía ma thuật sư, khe khẽ thở dài, nói: "Sau này cô có thể gọi tôi là Alexia".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma thuật sư kích động đến đỏ bừng, đôi mắt nhìn sang nhu tình như nước.