Chương 1420: Yêu Em, Yêu Đến Giết Em!

Người này trông giống vua sư tử, mái tóc màu vàng hơi uốn cong, con mắt xanh và thanh tịnh như nước biển, ngũ quan như đao gọt búa bổ, cực kỳ tuấn lãng.

Thấy thanh niên đẹp trai mê người này đi cầu hôn hai phụ nữ Ả Rập mặc áo đen mặt che khăn lụa chả rõ xấu đẹp ra sao khiến không ít nữ nhân có mặt tại cửa ra vào sân bay không khỏi dị thường phiền muộn. Vì sao đối tượng hắn cầu ái lại không phải là mình ? "Hắn không phải có bệnh đấy chứ? Cả mặt người ta không thấy mà đòi cầu hôn?"

"Thoạt nhìn cũng không giống lắm, bất quá có lẽ do người ngoại quốc thẩm mỹ quan có chút đặc biệt?"

"Cái bình hoa đẹp như vậy lại dùng để cắm hai gốc xương rồng cảnh, đó là hình ảnh tôi thích nhất đó".

-------

Nam nhân tóc vàng đẹp trai không thèm để ý đến nghị luận của người chung quanh đang vây xem, khuôn mặt tuấn tú hơi ngưa lên không nháy mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, đôi mắt nữ nhân này màu nâu. đục ngầu, vô thần, tròng trắng mắt toàn tơ máu. Thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi. "Tức đấy oa lạp ai ai nha nha tranh thủ thời gian sỗ sàng lạp ----" nữ nhân đồng bọn dùng tiếng Ả rập nói một hồi nhưng đáng tiếc là nam nhân tóc vàng và đám đông cũng vây một câu cũng không hiểu. "Thật có lỗi. Tôi biết rõ chúng ta tạm thời vẫn chưa thể hiểu nhau được nhưng tôi sẽ cố gắng; hãy cho tôi một cơ hội, cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ cho em nghe được tiếng Ả rập chính tông do tôi phát âm, nam nhân tóc vàng dùng Anh ngữ nói.

Hai nữ nhân Árập có vẻ cũng không hiểu nam nhân nói cái gì chỉ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái rồi muốn đi vòng qua bên cạnh hắn.

Nam nhản liền đứng dậy một lần nữa ngăn trước mặt hai cô, giống như lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng vậy. Tuy nhiên do nam nhân tóc vàng kia thật sự quá đẹp trai nên không ai coi hắn là lưu manh, ngược lại còn cho rằng hắn thâm tình chấp nhất mà cảm động, người ta sống nhờ vào khuôn mặt. Hiện tại mọi ngưới đều biết rõ khuôn mặt này đến cùng trọng yếu như thế nào? "Phu nhân, sao lại cự tuyệt người từ ngàn dặm vậy?", nam nhân tóc vàng đẹp trai vẻ mặt chấp nhất nói.

Hai người không đáp, lần nữa thử đi vòng qua hắn. Nam nhân tóc vàng đẹp trai nổi giận, nói: "Phu nhân, hoặc là tiếp tình cảm của tôi hoặc là để cho tôi giết chết em".

Oa ----

Vây xem quần chúng phát ra kinh hô thanh âm.

"Quá suất khí rồi. Thật là bá đạo. Rất có mị lực".

"Yêu em đến mức giết chết em, nếu có cái nam nhân nào đối với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ đáp ứng gả cho hắn".

"Đúng là biến thái ?"

"Cậu mới là biến thái ấy. Cả nhà cậu đều biến thái, ngu ngốc, có hiểu cái gì gọi là lãng mạn hay không hả?"

"-----"

Hai cô gái Ả rập kia rốt cục không hề chạy trốn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Jesus.

"Phu nhân, đáp án của em là gì?", nam nhân tóc vàng cười hỏi.

"Jesus. Mày cứ như vậy cam tâm làm tay sai cho người Hoa Hạ sao?", nữ nhân dáng người hơi cao kia lên tiếng nói. Thanh âm dễ nghe, nói thứ Anh ngữ chuẩn mực. Cái này lại làm cho đám đông chung quanh kinh hãi, các cô này không phải là người Ả Rập sao?

Nữ nhân thò tay kéo cái khăn che mặt xuống để lộ ra khuôn mặt của một nữ nhân Ả rập bình thường: "Quá khứ kiêu ngạo đâu rồi? Quá khứ vinh quang đâu rồi?"

"Tôi còn sống". Jesus vừa cười vừa nói, không chút để ý tới sự mỉa mai của đối phương: "Đây chính sự kiêu ngạo của tôi".

"Chúng ta làm giao dịch đi". Nữ nhân nói: "Điều kiện là thả tôi đi, thù lao do anh đề nghị. Anh cũng có thể đạt được điều anh muốn, anh nên biết tôi có năng lực thỏa mãn nguyện vọng của anh". "Không, không". Jesus lắc đầu: "Phu nhân, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hoặc là tiếp nhận tình yêu của tôi hoặc là tôi sẽ giết chết bà".

"Anh đây là đang cầu hôn sao?", nữ nhân mím môi nỡ nụ cười, khuôn mặt vốn chất phác thoáng cái trở nên sinh động tràn đầy mị lực.

"Cũng có thể hiểu như vậy". Jesus nói.

"Nếu như tôi đáp ứng thì anh sẽ đối đãi với tôi như thế nào? "

"Lấy về nhà làm thê tử". Jesus cũng nhếch môi nở nụ cười, bộ dạng rất vui vẻ: "Đây là vinh hạnh của ta".

Nữ nhân kia cũng cười nói: "Đáng tiếc là tôi không thích loại người như cậu".

"Bà cảm thấy tôi thế nào?" Một người thanh âm nam nhản chợt truyền tới.

Tần Lạc đi đến cạnh Jesus cười tủm tỉm nhìn Violet phu nhân đã dịch dung nói: "Tôi còn cảm thấy bà mặc sườn xám đẹp hơn nhiều. Trước đây không phải bà rất có hảo cảm đúng đối với tôi sao? Còn mời tôi cùng đi dạo Yến Kinh mà, sao bây giờ lại không có hứng thú vậy?" Nụ cười trên mặt Violet phu nhản như đọng lại. ánh mất bà ta hung ác nhìn Tần Lạc nói: "Làm sao lại như vậy? Tôi đối với cậu cảm thấy rất hứng thú. Không ai đối với cậu có thể hơn ta, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ rõ tâm ý của tôi". "Nếu đã rõ thì nên cùng tôi trở về thôi". Tần Lạc nói: "Tôi sẽ cho em đãi ngộ xứng đáng".

Đẹp trai!

Lại thấy đẹp trai!

Hai thanh niên đẹp trai tranh giành một nữ nhân Ả rập dung mạo tầm thường, có còn công đạo nữa không?

Trong đám đông vây xem có không ít nữ nhân tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp đều muốn khóc, chẳng lẽ khuôn mặt mình xấu xí sao? Mủi tịt sao, ngực lép sao?

"Chỉ sợ tôi không thể tiếp nhận hảo ý của anh". Violet cùng cô gái lên tiếng chào hỏi nói: "Nữ nhân của anh nhiều lắm. Tôi chỉ thích theo một nam nhân mà thôi". "Bà không lo lắng sao?". Tần Lạc vừa nói chuyện vừa phối hợp với Jesus một trái một phải vây lấy Violet.

Hắn biết rõ nữ nhân này giảo hoạt đến cỡ nào, giỏi ngụy trang, am hiểu thuật bỏ trốn, hơn nữa thực lực của bản thân cũng không yếu.

"Đừng tới gần đây", nữ nhân bên cạnh Violet hét to rồi đưa tay xé rách trường bào trên người để lộ ra một qua bom đeo bên hông".

"Ah ----"

Đám đông vây xem sững sờ sau đó là la hét bỏ chạy tứ tán. Cảnh hai nam nhân tranh giành nữ nhân đang lãng mạn ấm áp sao lại có thuốc nổ từ đâu chui ra vậy? "Yên tĩnh hơn nhiều rồi". Tần Lạc thầm nghĩ, hắn hi vọng đám đông này chạy càng xa càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt thương vong, tránh cho bọn họ trở thành con tin trong tay Violet phu nhân. "Lui ra đi". Violet nhìn chằm chằm vào Tần Lạc và Jesus quát nói: "Jesus, anh là cao thủ hẳn nên biết thuốc nổ này có uy lực ra sao chứ".

"Không tệ". Jesus cười khổ gật đầu: "Terminator III, chỉ cần 500 gam là có thể nổ tung nơi này rồi, trên người cô ta có khoảng chừng một ki-lô-gam a?"

"Nếu như tôi là các người thì nên lui ra xa. Bởi vì ai cùng không dám cam đoan số thuốc nổ này sẽ đem đến cho các người cái gì". Violet phu nhân nói. Trong lòng ả thật sự là phiền muộn.

Sau vụ nổ ở Vũ Hóa Phong, bộ máy an ninh Hoa Hạ quốc đối với bọn họ bắt đầu săn lùng ráo riết. Bọn họ nhiều lần phải thay đổi vị trí, mấy lần bỏ trốn đều thất bại. Bí quá hoá liều, bọn họ liền hoá trang rồi từ sân bay Yến Kinh quang minh chính đại đi ra ngoài, ai đã nói rồi, chỗ nguy hiểm nhất thì lại là chỗ an toàn nhất.

Bọn an ninh Hoa Hạ nhất định không nghĩ ra mình dám ra sân bay ly khai cho nên phòng bị đối với bên này cũng có chút lơi lỏng. Lại nói, bọn họ ngụy trang đi tới, lại có giấy chứng nhận giả, ai có thể tra xét ra được?

Vì an toàn, bà ta trước tiên cho Mang Phổ dùng diện mạo thật đi trước dò đường. Nếu như có người nhận ra bọn họ Mang Phổ nhất định sẽ bại lộ thân phận, chỉ cần Mang Phổ gặp nạn bà ta liền lập tức lui về nghĩ biện pháp khác. Nói cách khác, Mang Phổ chỉ là một cái pháo hôi mà thôi. Là một cái bia ngắm thu hút sự chú ý giúp bà ta ly khai. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.vn Ngoài ra bà ta còn tìm đến nữ lão bản kia để làm lá chắn, bởi vì bà ta vốn tinh thông tiếng Ả rập cho nên hai người hóa thân thành người Ả Rập rất giống. Tuy nhiên sau khi kiếm lối đi tại cửa an ninh xong bà ta liền lập tức lui về bởi vì có thuốc nổ trên người nên không thể nào đi vào lối này được.

Không nghĩ tới bọn họ xuất sư bất lợi, lại gặp phải Tần Lạc ra sân bay tiễn Vương Cửu Cửu về Dương Thành.

Thân phận của Mang Phổ bị Tần Lạc khám phá hơn nữa còn bị bao vây mà phải cắn thuốc độc tự vẫn. Sau khi phát sinh chuyện như vậy, sân bay Yến Kinh tất nhiên là phải tiến hành giới nghiêm.

Bà ta biết mình hôm nay khẳng định không có biện pháp đi ra vì vậy liền chuẩn bị lui lại nhưng không ngờ lại Jesus phát hiện ra và lại còn sống chết chạy tới "cầu ái".

Cầu ái ư?

"Hừ". Violet phu nhân cười lạnh thầm nghĩ: "Đây chỉ là lý do vờ vịt, bọn hắn làm như vậy là không muốn kinh động đến người chung quanh, kỳ thật hắn nói hoặc là đi cùng bọn ta trở về hoặc là bọn ta giết bà". "Bà không phải là chúng tôi cho nên bà không có quyền lợi quyết định lựa chọn của chúng tôi". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Violet, lần này tôi sẽ không thả cho bà đi đâu".