Chương 142: Ngận hữu liêu

“Hèn hạ!” Khi tiễn Tần Lạc đi ra ngoài, Ly hậm hực, hung hăng nói với hắn.

“Cái gì?” Tần Lạc làm bộ như không rõ, hỏi lại.

“Anh nghĩ rằng tôi không biết tâm tư đen tối của anh sao?” Ly trừng mắt nhìn Tần Lạc tức giận nói.

“Tâm tư đen tối? Sư muội không sao đấy chứ? Như thế nào lại hiểu lầm ta vậy?” Tần Lạc tỏ ra oanh oanh lẫm lẫm, lên tiếng hỏi lại. Hắn bây giờ đã là đồ đệ của Long Vương, như vậy, đương nhiên nghĩa nữ của Long Vương là sư muội của hắn rồi. Hay là, gọi là muội muội?

“Chẳng lẽ anh dám nói rằng chính mình không phải cố tình muốn bái nghĩa phụ tôi làm thầy sao?” Ly bực tức nói trắng suy nghĩ của mình ra, nghĩ muốn cho hắn một phen xấu hổ.

“Đúng vậy, tôi cố tình!” Tần Lạc thẳng thắn thừa nhận.

“…” Tên hỗn đản này, thật là, như thế nào lại trơ trẽn thừa nhận như vậy?

“Sư phụ lão nhân gia là người tri thức uyên bác, thân thủ trác tuyệt. Điều quan trọng hơn nữa chính là lão nhân gia là một người tâm tư thong dong, bình thản, bao dung, không giống với dáng vẻ bất khuất hùng dũng của kẻ võ phu bên ngoài, điều này khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Có phẩm có đức, có tiến có lui. Mặc dù người đang bệnh nặng nằm liệt giường, nhưng vẫn bảo trì được một phong thái khiếp người. Chỉ một lời chỉ điểm ngắn ngủi của lão nhân gia, tôi trong thời gian ngắn có được lợi không nhỏ. Một nhân vật như vậy, chẳng lẽ không đáng để bái làm thầy sao? Còn không đáng để người ta cam tâm tình nguyện, cố tình, cố ý, cố tâm bái ông ta làm thầy sao?”

“Nhưng là…”

“Mặc dù tôi cố ý bái sư, nhưng là tôi trong ngoài trước sau như một, hữu tâm đãi sư. Sư phụ hiện tại mặc dù bệnh nằm liệt giường, nhưng lòng tôi vẫn kính người nhất mực. Thân làm một đệ tử, điều hạnh phúc nhất là có thể dùng sở học của chính mình để chữa trị tốt cho sư phụ. Cho dù tôi học nghệ không tinh, không thể trị tốt khuyết điểm của sư phụ, nhưng tôi chắc chắn một điều, sẽ luôn luôn tận tâm tận lực làm hết sức mình, hết lòng hầu hạ người, trọn vẹn một phen tâm ý của một người đệ tử.”

“…” Ly phát hiện ra với cái miệng lưỡi kia của Tần Lạc, nếu như nàng mở miệng nói bất cứ điều gì lúc này, quả thực đều trở thành đại nghịch đại đạo.

Có một người y thuật cao minh lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cam tâm nhất nguyện, khóc lóc lầy đất muốn bái mình làm thầy, chính mình làm sao có thể cự tuyệt đây?

Mà trong cuộc đời nàng, đến bây giờ mới chân chính nhận thức được rằng, nguyên lai miệng lưỡi lưu manh còn có thể đạt tới cảnh giới như thế này!

Rõ ràng chính là vì muốn học công phu của người khác, muốn chôm bài tử của người ta, nhưng không hiểu sao từ cái miệng thối của hắn nói ra, mọi chuyện đã dường như thay đổi một trăm tám mươi độ. Cái lưỡi không xương của hắn đã đưa hắn trở thành một người vì nghĩa, vì tình mà cam tâm tình nguyện hiến dâng mọi thứ mình có, đúng là một chính nhân quân tử với tấm lòng kiên trinh!

“Cái đao này dùng vô cùng thoải mái!” Ly đột nhiên xoay chuyển đề tài, rút thanh đao ra múa múa, tâm lý có chút thoải mái hơn.

Xem ai không vừa mắt, trước hết phải để ý đầu lưỡi của hắn. Làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không được nghe miệng hắn nói nhảm, nói nhiều như vậy!

Nhìn thanh đao loang loáng trong tay nàng, Tần Lạc tự biết chỉ có một nước chạy trốn thật xa. Đao kiếm không có mắt, nếu nàng “cố ý” như mình, không cẩn thận thành “vô tình” đả thương sư huynh, cũng không phải nhiều nhặn gì, một hai cái động nhỏ cũng đủ phiền toái rồi.

Tần Lạc nhìn nàng đùa giỡn với thanh đao, ánh mắt trở nên vô cùng thận trọng, miệng thì bắt đầu lấy lòng: “Sư muội, bây giờ dù sao cũng đã là người một nhà rồi, chúng ta không những không nên đối địch, mà phải giúp đỡ lẫn nhau. Tới đây, bỏ đao đi, để tôi giúp cô chữa trị một chút bên tay phải. Nữ hài tử như vậy không phải là không hay sao?”

Đúng vậy. Nữ hài tử múa đao như vậy rõ ràng là không hay, đặc biệt là khi múa đao trước mặt một chính nhân quân tử như Tần Lạc.

Thật lòng mà nói, giờ khắc này Ly rõ ràng muốn nói mấy câu đại loại “ngươi chết đi” vân vân, hoặc ít nhất là cự tuyệt hắn.

Nhưng không hiểu quỷ khiến thần xui thế nào, nàng lại gật đầu: “Theo tôi lại đây!”

Ly mang theo Tần Lạc xuyên qua rừng cây, đi tới bên cạnh tiểu lâu mà lần trước các chuyên gia y học tụ tập. Nhưng nàng không có tiến vào trong tiểu lâu này, mà đi vòng qua phía trái, xuyên qua một vườn hoa nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tiểu lâu màu trắng có vài nét kiến trúc phương Tây.

Cánh cửa được khóa bằng mật mã điện tử, sau khi nàng bấm bấm vài con số, nghe “tạch” một cái, cửa sắt đã mở ra.

Đứng trước cửa lớn, nàng quay lại nói với Tần Lạc: “Vào đi”.

“Muội muội ở nơi này sao?” Tần Lạc nhìn căn nhà (gọi căn nhà thì hợp lý hơn) hai tầng nói.

“Đúng vậy, nếu không có nhiệm vụ gì, không phải đi đâu, tôi đều ở tại nơi này.”

“Nhiệm vụ? Cái gì mà nhiệm vụ?” Tần Lạc tò mò hỏi.

Lúc này Ly mới phát hiện mình nói lỡ miệng, quét mắt nhìn Tần Lạc một cái, nhưng cũng không buồn trả lời.

“Khung cảnh nơi đây thật đẹp.” Tần Lạc đánh giá ngọn núi cao bên cạnh nói. Đầu năm nay, đã có rất nhiều người tìm mua phòng ở tại khu núi trung tâm, nhưng là giá cả ở đây không phải là thấp, nhiều người đành phải tìm mua vài căn hộ chung cư của khu Bàng Thủy Giao.

Khung cảnh trong phòng khiến cho Tần Lạc cực kỳ ngoài ý muốn, cảm giác đơn giản là vô cùng ấm áp. Sàn nhà lát gỗ tạo cảm giác sạch sẽ, ấm cúng, trên trần treo đèn thủy tinh, ghế sa * được tô điểm bằng những đám mây nổi màu hồng nhạt. Sát tường là một chiếc TV tinh thể lỏng to đại tướng, ngoài ra còn có máy vi tính, dàn âm thanh nổi, các dụng cụ khoa học kỹ thuận hiện đại khá nhiều. Nói chung phong cách nơi đây vô cùng bất đồng với nơi ở đậm chất truyền thống của Long Vương.

“Cởi giày.” Ly quay đầu lại nhắc nhở Tần Lạc khi thấy hắn đang ngó nghiêng xung quanh.

“Ồ, được.” Tần Lạc lúc này mới phát hiện mình đang đi cả giày và đứng giữa nhà. Còn Ly cũng đã cởi giày, bước đôi chân trần trên sàn nhà.

Chạy lại chỗ chiếc tủ giầy, Tần Lạc nhanh chóng bỏ giày ra rồi quay trở lại phòng khách. Lúc này hắn thấy Ly đang ngồi lạch cạch trên máy tính, ặc, hóa ra nàng ta đang chơi trò điện tử, bắn nhau bùm bùm.

Tần Lạc không biết nhiều về máy tính, ngẩn tò te tiến lại bên cạnh nàng mà xem. Chỉ thấy thằng người trên màn hình di chuyển vô cùng chuẩn xác, không sai biệt lắm, mỗi khi rút dao hay bóp cò đều có địch nhân tử vong. (Chắc là bắn CS rồi)

Một lúc sau thấy nàng vứt khẩu súng lục đi, chắc là hết đạn, chỉ cầm mỗi thanh chủy thủ chạy loăng quăng, sau đó lại đâm đâm vài cái, máu me bắn ra tung tóe, vài địch nhân nữa lại vong mạng. Ài, nữ nhân này cả trong đời thực lẫn trên trò chơi điện tử đều bạo lực như vậy sao?

Trong chốc lát, một ván đã nhanh chóng kết thúc.

“Đây là trò chơi gì vậy hả?” Tần Lạc cảm thấy rất hứng thú.

“CS.”

“Ồ.” Tần Lạc gật gật đầu, xong lại ngẩng đầu lên hỏi tiếp, vẻ mặt không thể ngố hơn: “CS là trò chơi gì?”

“…”

Nhìn ánh mắt trợn ngược của Ly, Tần Lạc cũng hiểu được chính mình có vài vấn đề nho nhỏ về nhận thức, đành cười bồi mà giải thích: “Tôi lần này tới Yến kinh, mới có cơ hội tiếp xúc với những thứ công nghệ cao gì đó. Trước kia ở nhà, gia gia ta không cho phép sử dụng bất cứ đồ điện tử gì.”

“CS, viết tắt của từ Counter-Strike, tiếng Trung gọi là phản khủng tinh anh (chống khủng bố đó).

“Có thể dạy tôi không?” Vẻ mặt Tần Lạc đầy sự chờ mong.

“Có thể. Bất quá hình như anh quên mục đích mình chạy tới nơi đây làm gì?” Ly chỉ vào tay phải mình, nói.

“Ồ…” Tần Lạc bừng tỉnh đại ngộ. Mặc dù hắn là một người siêu cấp ngu ngốc về máy tính, nhưng là, không ai có thể ngăn cản mong ước cháy bỏng theo đuổi công nghệ cao của hắn. “Vậy trước tiên chữa bệnh đã, chữa xong dạy ta nhé.”

Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Tần Lạc nhanh chóng khôi phục trí lực bình thường. Hắn nói với Ly: “Chuẩn bị cồn, dao, thuốc tẩy trùng cùng một chậu nước ấm.”

Lần này đương nhiên Ly không có phản bác gì, rất nhanh đi chuẩn bị những thứ Tần Lạc yêu cầu.

“Tháo băng tay ra, để cho tôi xem” Tần Lạc nói.

“Tại sao tôi lại phải cho anh xem tay?”

“Cô không đưa tay cho tôi, tôi làm thế nào xem xét vết thương của cô?” Tần Lạc có chút bất đắc dĩ nói. Nữ nhân này đúng là, mỗi cái tay thôi đâu cần phải kháng cự mãnh liệt vậy cơ chứ?

Chẳng lẽ chưa bao giờ nghe qua câu: Thầy thuốc cho ngươi ăn, ngươi được ăn, thầy thuốc cho ngươi ngủ, ngươi được ngủ. Cùng thầy thuốc nói giỡn, chẳng khác nào tự đùa giỡn với tính mạng của mình.

Ngươi dám đùa giỡn với tính mạng của chính mình sao? Không dám chứ?

Ly lúc này mới tháo băng tay xuống, đưa cánh tay bị thương về phía Tần Lạc.

Tần Lạc lấy tay chạm nhẹ vào vết sẹo, đã lên da non. Nói cách khác, vết thương này giờ đã trở thành một bộ phận của cơ thể rồi.

Tần Lạc dùng sức đè xuống, hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”

Tần Lạc tăng lực thêm chút nữa, hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”

“Không thể nào? Chẳng lẽ tay phải của cô đã không còn tri giác?” Tần Lạc cảm giác được có chút không quá thích hợp. Chẳng lẽ các dây thần kinh trên tay cô ta đều đã hỏng hết rồi?

Nếu như không phải trên tay có mấy vết sẹo to tướng, hắn dứt khoát đã cắn lên đó mấy cái để thử rồi.

“Anh mới là không có cảm giác. Thế cái loại đau nhức của tôi gọi là gì? Chúng ta bình thường… Thôi quên đi. Tôi rõ ràng ý tứ của anh. Chính xác có cảm giác được đau đớn, nhưng là, loại đau đớn này trong phạm vi chịu đựng, nên không tính là gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Tần Lạc gật đầu, “Trước hết tôi giúp cô cắt bỏ lớp sẹo bên ngoài, sau đó tra thuốc.”

“Đã hiểu.” Ly vừa nói vừa đưa dao cho Tần Lạc, nói: “Ngươi cắt đi.”

Tần Lạc đem dao khử trùng cẩn thận, xem xét kỹ càng vết thương của nàng để bắt đầu.

“Chờ một chút.” Ly đột nhiên kêu lên, rồi thuận tiện rút cánh tay về.

“Sao vậy?”

“Ngươi không phải định nhân cơ hội cố tình trả thù ta đấy chứ?” Ly cảnh giác hỏi lại. Người này bụng dạ đích thực rất hẹp hòi. Ngày hôm qua mình nói hắn có hai câu, hắn liền lập tức để bụng rồi tố này tố nọ…

Mới vừa rồi mình mắng hắn là hèn hạ, chắc chắn hắn ghi hận trong lòng, mượn việc trị liệu lấy cớ cho mình vài đao. Chuyện này đương nhiên khả năng rất cao.

Trời đất chứng giám. Tần Lạc lấy nghề nghiệp của chính mình để thề. Hắn làm sao có thể như vậy?... Được rồi, hắn thừa nhận (trong lòng thôi), hắn quả thật có nghĩ tới. Nhưng là, cũng chỉ nghĩ tới mà thôi, loại sự tình này tuyệt đối không có khả năng phát sinh trong hiện thực.

Hắn là một gã thầy thuốc có y đức, như thế nào có thể lấy thân thể người bệnh ra đùa bỡn đây?

“Tôi? Làm sao cô có thể nghĩ tôi là loại người như vậy?”

“Anh rất đáng hoài nghi.”

“Nếu cô đã nghĩ như vậy, tôi sẽ không trị nữa.” Tần Lạc đặt dao xuống chậu nước nóng, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Được rồi. Coi như tôi trách oan cho anh.” Ly thấy vậy liền lôi kéo tay Tần Lạc.

“Xin lỗi.” Tần Lạc vẫn đứng yên bất động. Ngươi cho rằng mỹ nữ có thể tùy tiện nói loạn sao? Ta đây không phải là loại nam nhân dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn.

“Xin lỗi!” Ly nhìn Tần Lạc một cái, rồi nói. Lúc này đang nhờ hắn, hắn muốn mình xin lỗi thì xin lỗi, mất gì cơ chứ?

Tần Lạc vui vẻ trở lại. Nữ nhân này thực sự là rất có ý tứ. Là một người vô cùng kiêu ngạo, lại vô cùng bạo lực, nhưng xinh đẹp thế kia, giờ thêm một chút yểu điệu, ăn nói lễ phép hơn, không phải dễ coi sao?

Tần Lạc ngồi xuống, mò con dao trong chậu nước lên, lại một lần nữa tẩy trừ độc bằng cồn.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn chợt nghĩ tới một vấn đề.

“Không chuẩn bị thuốc tê sao? Hay là để tôi dùng châm cứu giúp cô một chút?”

“Không cần.”

“Sẽ rất đau đấy!”

“Không đau.”

“Vậy tôi bắt đầu nhé?”

“Để tôi tự cắt!”

Lưỡi dao chạm nhẹ vào một đầu, lướt dọc một đường theo hình vết sẹo, chậm rãi, chậm rãi giống như một họa sĩ đang cầm cây cọ vẽ vậy.

Máu từ trong bắt đầu chảy ra, từng dòng từng dòng tạo thành những giọt nhỏ rơi vào trong chậu nước. Chẳng mấy chốc chậu nước ấm hoàn toàn thấm đẫm bởi màu máu.

Vẻ mặt Ly vô cùng trấn tĩnh, không một chút thay đổi. Trên mặt dĩ nhiên không có bất cứ vẻ thống khổ gì.

Tần Lạc nhìn thấy vậy cảm giác muốn ngẩn người, nữ nhân này không phải người máy chứ?

Đối với chính mình mà còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, hic, nếu đối với người khác… Nghĩ đến đây, Tần Lạc không kìm hãm được, toàn thân nổi da gà.

Đợi cho tới khi toàn bộ lớp sẹo được cắt ra, Tần Lạc vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước, đắp vào vết thương của nàng.

Mặc dù máu rất nhanh đã ngừng chảy, nhưng Tần Lạc lại đau lòng muốn chết đi sống lại. Vết thương của nữ nhân tàn bạo này quá lớn, hao phí dược liệu cũng đương nhiên không nhỏ.

“Thật là thần kỳ!” Ly chứng kiến vết thương trên tay mình rất nhanh ngừng chảy máu, vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện thần kỳ còn ở phía sau kia. Qua vài ngày nữa, miệng vết thương của cô sẽ hoàn toàn khôi phục, so với trước đây sẽ không có gì khác nhau. Chỉ là lớp da mới sẽ là da non, mỏng manh hơn một chút, nên cũng phải để ý hơn một chút.” Tần Lạc kiêu ngạo nói. Là một thầy thuốc, được người bệnh khen, hắn đương nhiên cũng muốn vênh mặt không ít.

“Vậy sao?” Ly tự hỏi, rồi trầm tư như sắp sửa đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao.

“Vậy anh cũng giúp tôi chữa trị một chút nữa đi.” Nói xong nàng đã kéo cái khóa áo da xuống, lộ ra nội y màu đen bên trong, nổi bật giữa làn da trắng nõn với mấy chỗ nhấp nhô.

Nữ nhân này thực sự đã cố gắng rất lớn!