Thủ đoạn lôi đình, một kích tất sát. Đây chính là Lệ Khuynh Thành.
Cô không cho phép trong Tập đoàn xuất hiện thanh âm lạc điệu, lại càng không cho phép trong Tập đoàn có một đám thanh âm hỗn loạn. Trong vòng thanh trừng thứ nhất cô chỉ lấy được quyền khống chế Cừu gia mà chưa dao động được căn bản của Cừu gia cho nên trong đợt thanh trừng thứ hai này, đây là việc không thể tránh được. Lúc này cô muốn triệt để đuổi cái đám này đi.
Đám người đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại có Lệ Khuynh Thành và Cừu Yên Mị, một đôi cùng chồng, không, là chị em cùng cha khác mẹ.
Lệ Khuynh Thành mặc một cái quần dài màu đen, mặc một cái áo sơ mi không bâu. Vạt áo sơ mi đóng thùng, dây lưng màu trắng, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, bộ dáng tinh anh mười phần.
Cừu Yên Mị thì mặc đồ công sở màu trắng, khoác âu phục màu trắng và váy ngắn màu trắng. Không chỉ giống Lệ Khuynh Thành ở bộ ngực lớn mập, mỏng này mà còn có hơn phân nửa cặp đùi trắng nõn hở ra thì bất luận nam nhân nào nhìn thấy cũng không nhịn được.
Một đen một trắng, một người yêu, một người mị, một người mỗi một động tác, từng ánh mắt đều lộ ra xuân tình, một người khác thì là đoan trang ưu nhã. Thật sự là một đôi hoa tỷ muội hiếm có.
Lệ Khuynh Thành không nói lời nào. Cừu Yên Mị cũng không nói chuyện khiến không khí trong văn phòng có chút nặng nề.
"Cám ơn" Lệ Khuynh Thành cuối cùng đã nói.
"Đây là chuyện em phải làm mới đúng". Cừu Yên Mị nói. Cô biết rõ Lệ Khuynh Thành cám ơn bởi vì bản thân cô đã kiên trì giúp đỡ, nếu lúc ấy cô cứ bỏ đi hơn nữa hoàn toàn có thể bỏ qua khó khăn của Văn Nhân gia tộc bởi vì cô cũng không được bàn giao nhắn nhủ gì về chuyện này.
Tuy nhiên hai người liền cực kỳ ăn ý đem chuyện này bỏ qua. Lệ Khuynh Thành quay trở lại ngồi trên ghế làm việc nói: "Cô phụ trách việc đàm phán vói bọn họ để mua lại cổ phần nhé".
Cừu Yên Mị kinh hãi nói: "Chị hãy tìm người khác phụ trách đi".
Việc thu mua cổ phần là một đại sự, cô có thể đàm phán cùng bọn họ một cái giá rất cao mà cũng có thể đàm phán một cái giá rất thấp, cái này hoàn toàn phải xem vào tâm tình của mình. Không gian để thao túng giá cả thật sự là quá lớn, nếu như nguyện mà nói thì cô có thể từ trung gian kiếm được một khoản lớn hoặc là để lại lợi ích lớn cho các thành viên Cừu thị khác.
Cô lại là một thành viên Cừu thị nên rất có thể sẽ thiên vị cho người khác.
"Không cần". Lệ Khuynh Thành biết rõ cô đang suy nghĩ cái gì nên nói: "Tôi tin tưởng cô".
"----" Cừu Yên Mị lỗ mủi hơi cay cay muốn khóc.
------------
Đường Vương phủ là đường dành cho người đi bộ náo nhiệt nhất Yến Kinh.
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đang tay trong tay đi trên đương. Đương nhiên lúc này bọn họ đã ngụy trang rồi, bằng không rất dễ bị đám Fan hâm mộ nhiệt tình phát hiện ra và sẽ không thể tự do tự tại hưởng thụ nhân sinh được.
Tần Lạc đã cởi bộ trường bào thường mặc ra, thay vào đó là một bộ trang phục bình thường. Quần bình thường màu trắng, áo sơ mi màu trắng, giày lười màu xám, thoạt nhìn rất giống là bạch mã vương tử vậy. Trên sống mủi đè nặng một cái kính râm màu đen che khuất nửa khuôn mặt. Không phải người đặc biệt quen thân thì rất khó nhận ra.
Vương Cửu Cửu thì không có phiền não như vậy nên có thể thỏa thích phóng ra vẽ đẹp cùng mị lực của mình. Cô mặc một cái quần short jean có vệt vải rách (chắc là bò mài), áo cánh dơi rộng thùng thình kẻ ô vuông, giày xăng- đan cao gót, bộ dáng cực kỳ nóng bóng và gợi cảm.
Bọn họ cũng không đi vào các cửa hàng hàng hiệu xa xỉ mà theo dòng người đi trên đường cái, nhòm ngó các cửa hàng đồ chơi, quán ăn vặt, không khác gì hàng ngàn hàng vạn đôi tình nhân bình thường khác, thoải mái dễ chịu và thích ý. "Đến lượt rồi, há mồm". Vương Cửu Cửu tay trái cầm một con mực nướng, tay phải cầm một xâu thịt dê nướng; lúc này đang đem thịt dê nướng đút cho Tần Lạc. "Ăn đồ nướng nhiều không tốt đâu". Tần Lạc nhắc nhở.
"Há mồm". Vương Cửu Cửu cả giận nói.
Thấy vậy, Tần Lạc đành dịu dàng ngoan ngoãn há mồm nuốt xuống một miếng thịt dê.
"Lúc này thật nghe lời nha". Vương Cửu Cửu rất là đắc ý, lôi ra một miếng thịt dê lớn đưa vào miệng.
"Có muốn mua ít quần áo đem về hay không?" Tần Lạc hỏi.
Sau khi sự tình hai nhà Tần - Bạch giải quyết viên mãn xong, ngày mai Vương Cửu Cửu sẽ phải quay về Dương Thành. Cô bây giờ là quân nhân, thời gian không thể tự do giống như trước, hơn nữa nếu không trở về thì chỉ sợ Vương lão gia tử muốn nổi giận mắng chửi người rồi. Tại một số việc tối trọng yếu ông ta đã nhượng bộ rồi cho nên tại những việc nhỏ hơn Vương Cửu Cửu đều là lựa chọn nhượng bộ.
Tần Lạc rất không nở để Vương Cửu Cửu ly khai nhưng lại không có biện pháp cải biến sự thật trước mắt nên chỉ muốn làm cho cô một số việc để trong lòng mới có thể dễ chịu hơn một ít. "Không cần". Vương Cửu Cửu nói: "Tại Dương Thành, đại bộ phận thời gian em đều mặc quân trang, có rất ít cơ hội mặc những thứ quần áo này".
"Hay là mua một ít thức ăn mang về đi?" Tần Lạc nói.
"Không cần". Vương Cửu Cửu trợn trắng mắt nói: "Em đi về Dương Thành chứ không phải là Vân Điền, có cái gì không mua được chứ?"
"Nhưng cũng nên mua cái gì về chứ". Tần Lạc cố chấp nói.
Vương Cửu Cửu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Mang hai cái bánh ngọt của Yến Kinh Đức Phúc lâu đi. Bá mẫu đã từng nói là bà thích ăn thứ này".
"----" Tần Lạc im lặng. Hắn muốn mua quà cho Vương Cửu Cửu mang về nhưng cô lại muốn mua cho người nhà mình. Đúng là gả con gái ra ngoài như hắt bát nước đi, khuỷu tay nữ hài tử luôn hướng ra ngoài mà. "Tần Lạc". Chợt có người ở sau lưng hô to.
Tần Lạc kinh hãi, hắn lo lắng mình bị người ta nhận ra.
Hắn xoay người nhìn sang thì thấy ba nữ nhân xinh đẹp, không, phải nói là hai nữ hài tử thanh xuân tươi đẹp cùng một trung niên nữ nhân thành thục xinh đẹp mặt mủi tràn đầy vẻ kinh hỉ chạy về phía hắn. "Mọi người sao cũng ở chổ này?" Tần Lạc cười chào hỏi nói: "Hi Dung, Hi Vũ, hai cô còn nhận ra tôi sao?"
Hai nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu kia là bệnh nhân của Tần Lạc - Hi Dung và Hi Vũ còn người đi ở đàng trước chính là mẹ của các cô - Trương Mẫn.
Lúc trước Hi Dung và Hi Vũ bị một chứng bệnh thiểu năng trí tuệ rất hiếm thấy, hai cô gái hơn hai mươi tuổi mà nói chuyện và hành động hệt như trẻ con vậy, về sau được Tần Lạc cứu chữa, lại lấy được giải dược từ Tần gia thì mới giải độc tố trong cơ thể các cô.
Hiện tại, qua hơn nửa năm không gặp, hai cô lại càng ngày càng xinh đẹp. Hai cô cũng mặc áo đeo dây màu đen, cùng mặc quần jean màu xanh da trời, vai gầy eo mảnh, thật sự hai tiểu mỹ nhân. "Nhận ra". Một cô nói.
"Không biết". Một cô khác nói.
Các cô nhìn Tần Lạc, đồng dạng ngẩng đầu lên đánh giá hắn, sau đó khuôn mặt lại ửng đỏ và cùng nhau cúi đầu xuống, chỉ dám dùng khóe mắt liếc trộm.
Hai tỷ muội vẻ mặt giống nhau, động tác đồng dạng, thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy đáng yêu rồi lại khiến cho người ta cảm thấy nghi hoặc.
Vương Cửu Cửu nhìn đôi hoa tỷ muội này rồi lại nhìn Tần Lạc, khóe miệng khẽ cong lên nhưng cũng không biết suy nghĩ cái gì. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL "Rốt cuộc là nhận ra hay là không nhận ra ?" Tần Lạc cười ha hả mà hỏi.
"Không biết" Cô vừa rồi đáp "nhận ra" lại đổi giọng.
"Nhận ra". Cô mới vừa nói "không biết" cũng đổi giọng đáp.
Đôi hoa tỷ muội này tuy bệnh tình đã tốt hơn khá nhiều nhưng lại có thói quen làm trái lại người kia, cái này thì vẫn không có gì cải biến.
"Tần Lạc. Không nghĩ lại đúng là cậu", Trương Mẫn vui mừng nói: "Đã sớm nhìn thấy hai người rổi nhưg một mực không dám nhận vì biến hóa hai người quá lớn. Chúng ta vẫn một mực đi theo phía sau mất nửa con phố mới dám xác định là cậu". "Cô có khỏe không?" Tần Lạc nhìn Trương Mẫn hỏi.
"Ân. Rất tốt". Trương Mẫn cưng chiều nhìn hai đứa con gái mình nói: "Hi Dung và Hi Vũ hết bệnh, cô đưa hai đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mới vừa trở về, đang chuẩn bị đưa nó đến thăm cậu đây. Cậu chửa trị cho chúng nó xong mà tôi vẫn chưa có cơ hội nói tiếng cảm tạ". "Đây là việc cháu phải làm thôi". Tần Lạc nói: "Lại nói, có người đã nói cảm tạ rồi, mà Tần đại ca hiện tại như thế nào ạ?"
Tần đại ca mà Tần Lạc nói đến là Lý Đẳng Huy, chồng của Trương Mẫn. Lúc trước ông ta là người của Tần Tung Hoành, về sau được Văn Nhân Mục Nguyệt và Bạch Phá Cục thu dụng và rất được trọng dụng. "Ông ấy rất tốt. Cám ơn Tần bác sĩ quan tâm". Trương Mẫn nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Vương tiểu thư, tôi nhận ra cô. So với trên báo chí thì cô còn xinh đẹp hơn". "Trên báo chí?" Vương Cửu Cửu kinh hãi: "Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"
"Lúc muỗi virus mặt người gây náo loạn ở Vân Điền, trên báo có đăng ảnh cô và Tần bác sĩ nên tôi nhận ra".
"Cám ơn". Vương Cửu Cửu mĩm cười nói rồi ngọt ngào nhìn Tần Lạc. Lúc đó cô thích Tần Lạc nên thậm chí bất chấp sự sợ hãi đối với loại muỗi mặt người mang virus này mà cùng hắn tới công tác tại tiểu sơn thôn và cũng tại ngọn núi nhỏ trong thôn, tình yêu của bọn họ viên mãn. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng của nàng như vẫn có mật ngọt vậy.
Trương Mẫn nhìn về phía Tần Lạc và Vương Cửu Cửu phi thường thành khẩn nói: "Vương tiểu thư, Tần bác sĩ, tôi muốn mời hai người ăn một bữa cơm rau dưa, không biết hai vị có thời gian hay không?" Nghe Trương Mẫn nói muốn mời Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đi ăn cơm, Hi Dung và Hi Vũ hai mắt đồng thời chăm chú nhìn vào Tần Lạc. Tần Lạc nhìn về phía Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói: "Rất vinh hạnh ạ".