Viên cảnh sát trung niên này tên là Đới Lương, là một đại đội trưởng cảnh sát, cục cảnh sát khu Tây Thành. Mặc dù ông ta luôn mồm nói mình là fan của Tần Lạc nhưng vẫn "bất đắc dĩ" mời Tần Lạc về cục cảnh sát.
Thế nhưng Tần Lạc hoàn toàn có thể hiểu được hành động của ông ta. Trong biệt thự xảy ra vụ án giết người, một chết một bị thương. Trong khi đó những người này chỉ thờ ơ đứng bên xem kịch vui dù thế nào đi nữa bọn họ cũng khó thoát tội liên quan. Là một người chấp pháp phục vụ nhân dân, dù thế nào đi nữa òng ta cũng phải dẫn bọn họ về cục lấy lời khai. Nếu không làm vậy, sau này xảy ra tình huống bất ngờ, một là nói chính Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành chính là hung thủ giết người, ông ta sẽ mắc tội thả nghi phạm giết người.
Thân phận của Lệ Khuynh Thành nhanh chóng được chứng minh. Nàng đúng là người phụ nữ nổi tiếng Trung Quốc, hơn nữa đúng là chị họ của hai người đã chết Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Huân. Nàng chỉ nói Tần Lạc là thầy thuốc do mình mới tơi chữa trị. Trong khi Đại Đầu và Jesus chính là tài xế và vệ sĩ của Tần Lạc, mặc dù Đới Lương rất nghi ngờ vì sao một người chỉ là thầy thuốc còn có tài xế và vệ sĩ chuyên trách. Thế nhưng pháp luật có quy định thầy thuốc không thể có tài xế và vệ sĩ riêng không? Người ta có tiền, mình có quản được không?
Hơn nữa Đại Đầu đã xuất ra chứng minh là người của cục an toàn quốc gia. Trong khi đó bọn họ đã nhận được điện thoại của cấp trên là không cần điều tra thân phận của Jesus. Sau khi hành trình tới nước Mỹ chấm dứt. Phó Phong Tuyết đã giúp Jesus liên lạc với các ban ngành có liên quan. Mặc dù cục an toàn quốc gia không dám dễ dàng chính thức cấp giấy chứng nhận thuê một người nước ngoài, một người trước đó đã từng là sát thủ. Thế nhưng thân phận của Jesus coi như đã được lập hồ sơ ở cụ an toàn, coi như một nhân viên ngoài biên chế của bọn họ.
Kết quả kiểm tra vân tay chứng minh trên con dao giết người có dấu vân tay của kẻ chủ mưu Cừu Trọng Mưu, cùng có vân tay Cừu Trọng Huân. Hơn nữa khi bọn họ vào trong biệt thự, chính miệng Cừu Trọng Huân đã thẳng thắn thừa nhận mình chính là hung thủ giết người, vì Cừu Trọng Mưu muốn giết y, y chỉ phòng vệ, không cần thận cắt đứt cổ họng Cừu Trọng Mưu.
Khi đó Cừu Trọng Huân vì muốn thoát khỏi tay Lệ Khuynh Thành, và Tần Lạc, y muốn cảnh sát lập tức đưa mình vào bệnh viện nên mới không ngần ngại thừa nhận mình phạm tội. Đương nhiên đợi sau khi y bị bắt về cục cảnh sát hay vết thương được xử lý, bất kỳ lúc nào y cũng có thể phản cung. Đơn giản chỉ cần cho luật sư của y đi tác động mà thôi.
Điều Cừu Trọng Huân không bao giờ nghĩ tới là y không thể vào cục cảnh sát cũng như không thể tới bệnh viện.
Tệ hại hơn y chết ngay trước cổng bệnh viện.
Nếu như người chết cũng có tri giác, nhất định y sẽ uất nghẹn mà chết một lần nữa.
"Lệ tiểu thư. Tần thầy thuốc, thật sự xin lỗi hai vị. Làm hai vị mất nhiều thời gian quy giá" Đới Lương tự mình tiễn Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc ra khỏi cửa, liên tục khiêm nhường đề nghị hai người bỏ quá. "Chỉ là chức trách. Xin nhị vị tha thứ, Lệ tiểu thư, Tần thầy thuốc, khi nào rảnh rỗi, hãy cho tôi một cơ hội mời rượu tạ tội với hai vị". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Tần Lạc bắt tay Đới Lương nói: "Đới đội trưởng khách khí quá. Là một cảnh sát, đó là chuyện anh cần phải làm. Là một công dân, chúng tôi có trách nhiệm phối hợp với cảnh sát phá án". "Dạ, dạ. Cám ơn đã hiểu" Đới Lương cảm kích nói.
Lệ Khuynh Thành nhìn Đới Lương nói: "Đới đội trưởng, tôi đã cho người thông báo cho người nhà. Bên cảnh sát các vị cũng nên gọi điện thoại thông báo cho bọn họ một tiếng". "Đúng vậy. Chúng tôi đã thông báo. Người nhà của người chết sẽ tới ngay" Đới Lương nói.
"Vậy là được rồi. Chuyện còn lại nhờ cậy các vị" Lệ Khuynh Thành nói.
"Việc phải làm" Đới Lương nói.
Cho tới khi chiếc xe chơ mấy người Tần Lạc đi xa. Đới Lương mới quay người đi vào trong khu nhà cục cảnh sát.
Lệ Khuynh Thành nhìn vẻ mặt trầm tư của Tần Lạc, nàng cầm bàn tay của hắn hỏi: "Anh nghĩ cái gì?"
"Y thuật chỉ dùng để chữa bệnh cứu người" Tần Lạc nói: "Nếu như để người trong nhà biết anh dùng phương pháp tiệt mạch khiến người ta chảy máu tới chết, nhất định ông sẽ vác gậy đánh anh". "Dùng y thuật giết người thì khác gì với việc dùng đao giết người?" Lệ Khuynh Thành hỏi ngược lại. "Anh ta thích dùng đao giết người, dùng xe tông chết người. Chúng ta dùng y thuật giết người thì đã sao nào? Hơn nữa là do anh ta thông minh quá bị thông minh hại. Anh ta tưởng rằng chỉ cần mình cắt một vết thương là có thể tránh được tai kiếp nhưng lại không biết rằng chính cái đó đã cung cấp cho người ta một cơ hội ra tay".
Tần Lạc gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ với chuyện đó, anh ta có chết mười lần cũng không quá đáng ... lại còn dám dở trò khi ức hiếp người phụ nữ của anh, chỉ điều đó đã khiến người ta khó mà chấp nhận. Ra tay trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên". "Liệu cảnh sát có tìm chứng cứ anh đã ra tay không?' Lệ Khuynh Thành lo lắng hỏi.
"Tìm như thế nào? Tìm cái gì?" Tần Lạc cười hỏi. "Anh chỉ sờ vào vị trí huyệt đạo của anh ta ... anh muốn cầm máu cho anh ta, kết quả vẫn không ngừng. Chẳng lẽ như vậy cũng là phạm tội sao? Nếu như là vậy sau này còn ai dám làm thầy thuốc nữa không?" "Hơn nữa khi cảnh sát mang ra khỏi biệt thự là một người còn sống đang hoàng. Khi xe chạy trên đường, vì kẹt xe khiến anh ta chết vì chảy máu quá nhiều ... thật ra anh ta có vào bệnh viện cũng vô dụng bởi vì bác sỹ cùng rất khó cầm máu, chỉ còn mỗi cách mạo hiểm truyền máu cho anh ta. Thế nhưng máu vẫn không ngừng chảy, truyền máu cùng không ngăn được ... anh ta chỉ còn con đường chết" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Đám thầy thuốc các anh quả thật rất xấu, sống do các anh, chết cũng do các anh".
"Bọn anh cũng có thể định đoạt người ta sống không bằng chết" Tần Lạc cười nói.
"May mắn em là phụ nữ của anh, không phải kẻ thù của anh" Lệ Khuynh Thành nói: "Thế nào, chuyện nhà Văn Nhân gia giải quyết ra sao?"
"Em không cần lo lắng" Tần Lạc nói. "Cừu gia các em vốn không có nhiều đàn ông. Nay Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Huân chết... nhất định bọn họ sẽ phát điên". "Cái gì mà gọi Cừu gia các em? Em họ Lệ, trước kia đã vậy, sau này cũng vậy" sắc mặt Lệ Khuynh Thành đằng đằng sát khí. "Điên cũng tốt Điên chính là cách giải quyết duy nhất". "Phải chú ý an toàn" Tần Lạc nhìn vết sẹo đã đóng vảy ở chân lông mày Lệ Khuynh Thành, nói. Đó là vết sẹo có được trong vụ nổ ở Vũ Hóa Phong Thái Sơn, trên mặt Tần Lạc cũng có hai vết sẹo tương tự như thế. Đợi sau khi tất cả những chuyện này qua đi. Tần Lạc bắt đầu dùng bột phấn Kim Dũng chữa trị cho nàng và cả hắn. Người sống, gương mặt là thể diện. Hắn không muốn trên mặt có bất kỳ vết sẹo nào. ---------------------
Cạch
Cánh cửa điện bằng sắt của nhà giam mở ra, Văn Nhân Mục Nguyệt trong bộ trang phục màu trắng đứng trước cửa, trợ thủ Quả Tử bưng một cái khay đứng đằng sau.
Mấy phút sau, Mã Duyệt trong bộ đồ công sở màu đen đi ra ngoài.
"Cô được tự do" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt vẫy tay, trợ thủ Quả Tử bưng cái khay đi lên.
"Tất cả những thứ này đều của cô. Cô phải đi, có thể đi bất kỳ lúc nào" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt không giơ tay đỡ cái khay mà cô chỉ đứng nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Tôi đọc trên báo thấy tầng mười chín building Hoàn Cầu tuyển người?" Mã Duyệt hỏi.
"Phòng thư ký muốn tuyển mấy thư ký"Mã Duyệt nói.
"Tôi muốn nhận lời" Mã Duyệt cười nói. "Vì đi vội nên chưa chuẩn bị lý lịch".
Văn Nhân Mục Nguyệt nheo mắt quan sát Mã Duyệt, không trả lời ngay.
"Nếu như cần phải khảo nghiệm, tôi tình nguyện trả lời ngay tại chỗ" Mã Duyệt nói: "Hy vọng cô cho tôi một cơ hội".
"Cô không đi?"
"Không muốn đi".
"Vì Văn Nhân Chiếu?"
"Bởi vì hai người".
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói: "Quả Tử, bắt đầu từ bây giờ em được điều xuống bộ phận Đại Đầu Tư đảm nhiệm chức giám đốc bộ phận".
"Hả?" Trợ thủ Quả Tử giật mình nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt sau đó cô vui mừng nói cám ơn: "Cám ơn tiểu thư. Cám ơn tiểu thư. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, sẽ không làm tiểu thư thất vọng".
Thật ra theo quy định thăng chức thông thường, lúc này Quả Tử phải che giấu tâm trạng, biểu lộ thái độ vô cùng đau thương nói: Tiểu thư, tôi vẫn hy vọng được làm trợ lý cho tiểu thư, làm trợ lý cho tiểu thư. Vì sao? Vừa mới nói cho cô thăng chức, rời khỏi tôi, cô đã biểu hiện thái độ vui mừng, kích động, chẳng lẽ khi làm việc bên tôi, cô phải chịu oan ức, không cam lòng như vậy sao?
Thế nhưng điều này không thể trách Quả Tử. Có lẽ đối với người khác, làm việc bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt là một cơ hội trời cho. Thế nhưng ít nhất cô không nghĩ vậy bởi vì tính cách Văn Nhân Mục Nguyệt khác với những nhân vật cao quý khác. Nàng không thích nói chuyện, không thích giao công việc cho bạn làm. Bạn phải tự mình suy nghĩ, tự mình đi làm.
Văn Nhân Mục Nguyệt muốn cái gì. Bạn nghĩ tới cái gì. Nếu như cô ấy nghĩ tới thứ bạn không nghĩ tới, bạn mang thứ khác tới thì sao?
Vì vậy trong khoảng thời gian qua. Quả không biết đã phạm bao nhiêu sai lầm khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Cho dù cô phạm sai lầm lớn hay sai lầm nhỏ Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không nói một câu với cô, không đánh, không mắng, không trừ lương. Còn điều gì khủng khiếp hơn chuyện này không?
Bây giờ cô rời khỏi Văn Nhân Mục Nguyệt, trở thành giám đốc bộ phận đầu tư, chẳng khác nào lên chức. Hơn nữa đầu tư là lĩnh vực cô yêu thích, cuối cùng cô cũng có cơ hội làm chuyện mà mình thích. "Tôi tin tưởng cô có thể làm tốt" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Đây là điều nàng đã tính toán rất kỹ lưỡng. Không phải vì Quả Tử theo nàng nên nàng bồi thường cho cô ấy. Nếu như không có năng lực, ngay cả em trai nàng còn không thể tới văn phòng làm một nhân viên bình thường. Cho một người không xứng vào một vị trí quan trọng không phải là thương mà chính là hại người đó.
Sau đó Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt nói: "Văn phòng của tôi vẫn phải tuyển một trợ lý".
"Tôi muốn nhận lời mời" Mã Duyệt dơm dớm nước mắt nói.
Cô ấy vẫn tin tưởng mình như trước.