Chương 1400: Cầu Hòa!

Khi nghe Tần Như Long phân tích, người Tần gia, người nào người nấy đều im lặng, trầm ngâm.

Tần nhẫn, cũng tàn khốc.

Thế nhưng đây chính là chân tướng.

Hai ngày trước Tần gia còn đánh Văn Nhân gia một cách cạn tàu ráo máng, thắng lợi nằm trong tầm tay. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, thế giới đột nhiên thay đổi. Đánh người, bị người đánh. Đả thương người, bị người đả thương. Kết cục hoàn toàn đảo ngược.

Đúng vậy, lúc này Tần gia đang phải đối đầu với ba đối thủ.

Văn Nhân gia, kẻ thù lâu năm, Bạch gia, trước đó là đồng bọn hợp tác, còn cả quốc gia, không một ai dám phảng kháng.

Bọn họ không có dũng khí, không có can đảm cũng như không có thực lực chống lại quốc gia. Bây giờ bọn họ rơi vào tình cảnh khốn khó, sao bọn họ có thể nhận được sự tin tưởng của quốc gia?

Tần Tung Hoành hợp tác với phòng thí nghiệm Austria, bí mật cung cấp thuốc nổ cho phu nhân Roland, sử dụng tài chính của thế lực đối nghịch, bọn họ không quá hiểu rõ những chuyện này. Tần Tung Hoành cũng tuyệt đối không nói với bọn họ những chuyện này, thế nhưng quốc gia có tin không? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.vn "Chú ba, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Anh họ thật sự làm chuyện nguy hại cho quốc gia sao? Điều này tuyệt đối không xảy ra".

"Đúng vậy. Anh ấy sẽ không làm chuyện này. Anh ấy là người thông minh. Sao anh ấy lại không biết hậu quả khi làm việc đó?"

Không thể không nói Tần Tung Hoành là một người đàn ông rất có sức quyến rũ, có nhân cách. Mặc dù anh ta kéo cả gia tộc vào thảm họa như này, thậm chí khiến một gia tộc khổng lồ chuẩn bị rơi xuống vực sâu nhưng không một ai trách anh ta. Còn có khá nhiều người tình nguyện xuất hiện giải thích cho anh ta. "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại" Tần Thiên Đường cắt giọng khàn khàn nói, ông ta là cha của Tần Tung Hoành, là một người đau lòng nhất trong phòng. Tần Tung Hoành vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông ta, cũng là vụ đầu tư thành công nhất của ông ta. Thế nhưng anh ta cứ thế mà ra đi,. lại ra đi theo cách thức mờ ám nhất. "Nó là vì quá thông minh" Tần Lạc Thổ nói. "Chính vì vậy nó mới nghĩ người khác tuyệt đối không biết những chuyện mình làm. Không một ai sẽ phát giác ... nó vốn nghĩ tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong long bàn tay nó. Nó không bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này vẫn còn những đối thủ thông minh hơn nó". "Anh cả" Tần Kiện nói: "Tung Hoành đã đi rồi. Không nên trách nó nữa. Bây giờ mọi người phải đồng tâm hiệp lực nghĩ cách vượt qua nguy cơ trước mắt".

"Hãy tìm cha hỏi đối sách" Tần Lạc Thổ nói. "Chỉ có cha mới nhìn xa trông rộng".

"Ôi" Tần Kiện lắc đầu. "Khi ác mộng truyền về, cha không nói một lời đi vào phòng mình. Cơm không ăn, trà không uống. Vì lo lắng cha xảy ra chuyện nên chú hai ở trong đó". "Tung Hoành chết cũng không đáng tiếc. Cơ nghiệp trăm năm Tần gia quan trọng hơn" Tần Lạc Thổ khuyên.

"Cầu hòa" Một giọng nói già nua truyền ra. "Chỉ có cầu hòa".

Mọi người cùng đứng dậy nghênh đó, sau đó nhìn thấy một ông già mặc bộ Đường trang màu trắng từ trong phòng đi ra. Một ông già khác mặc bộ trường bảo màu xám đi theo sau. Đó là anh em cùng cha khác mẹ của Tần Dã Hồ. "Cha, chỉ sợ lúc này không thể cầu hòa được" Tần Như Long nói: "Bây giờ Bạch gia đánh giết tới đỏ mắt rồi. Cơ hội tốt nhất bây ra trước mắt. Tần gia là một miếng thịt lớn quá béo ... sao bọn họ có thể đồng ý thu tay lại?" "Ai nói muốn đi gặp cái loại tiểu nhân bất tín đó?" Tần Dã Hồ tức giận quát to.

Tần Dã Hồ, Tần gia lão gia là một kỳ tích trong thương trường Trung Quốc, tung hoành thương trường mấy chục năm, lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Có thể dùng câu "đánh đâu thắng đó" để hình dung.

Bây giờ đứa cháu đắc ý nhất của ông ta nhảy lầu tự sát. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông ta không chịu nổi sự đả kích này chính vì vậy thoạt nhìn tinh thần rất suy sụp." "Vậy ý của cha là?" Tần Kiện hỏi nhỏ, ông ta lo lắng mình sẽ bị cha mắng.

"Đi tìm Tần Lạc cầu hòa" Tần Dã Hồ nói.

"Tần Lạc?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, gần như tất cả đều không tin vào hai tai mình.

Lão gia đau lòng tới mức hồ đồ mất rồi. Sao lại đột nhiên muốn đi tìm Tần Lạc cầu hòa?

Thứ nhất, Tần Lạc chính là bạn bè thân thiết của Văn Nhân Mục Nguyệt. Hai người này vẫn đang duy trì mối quan hệ cực kỳ mập mờ. Tần gia mới đám Văn Nhân gia một đao. Bây giờ lại muốn tìm người ta cầu hoa sao?

Thứ hai, chuyện Tần Tung Hoành nhảy lầu có liên quan mật thiết tới Tần Lạc. Tất cả những tin tình báo đều xác nhận chính, là Tần Lạc dẫn theo người của cục Quốc An tới bắt Tần Tung Hoành, khiến Tần Tung Hoành phá vỡ cửa sổ nhảy lầu ...

Thứ ba, điều này chỉ một số ít người mới biết: nghe nói Tần Tung Hoành tìm một số thế lực mua thuốc nổ mà mục đích mua thuốc nổ là đối phó với Tần Lạc. Mối thù sinh tử này, anh ta có đồng ý không? "Cha, liệu có cần phải suy nghĩ lại không?" Tần Kiện cau mày nói. "Con sợ bước đi này không thuận lợi".

"Ai nói không thuận lợi? Ta tự mình đi một chuyến"' Tần Dã Hồ tức giận nói. "Lớn như vậy làm việc phải biết động não chứ?"

Nói xong ông ta đi ra ngoài.

"Để tôi ra ngoài xem sao" Tần Lạc Thổ nói. "Chuẩn bị xe".

--------------------

Tần Tung Hoành nhảy lầu chết khiến áp lực với Văn Nhân Mục Nguyệt giảm đi.

Những người trước đó ủng hộ Tần Tung Hoành lập tức hoàn toàn yên lặng, còn có một số người chủ động rút tài chính khỏi nơi thị phi. Có khá nhiều lực lượng trung gian nhận ra cơ hội, lập tức điều động một lượng tài chính lớn xông tới chổ Văn Nhân gia, định "mò cá, kiếm lợi ích".

Thế nhưng điều này hoàn toàn không thành vấn đề với Tần Lạc. Hắn chỉ muốn làm một việc: đối phó với Tần Tung Hoành. Những chuyện khác đã có những chuyên gia giải quyết ... ví dụ như Văn Nhân Mục Nguyệt.

Lúc này Tần Lạc đang ngồi yên trong căn phòng họp nhỏ của Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu ngồi đối diện với hắn. Trương Nghi Y và Vương Cửu Cửu ngồi hai bên người hắn. Trái ôm, đương nhiên hắn không có dũng khí ôm bên phải.

Có con rể nào ôm mẹ vợ không? Huống chỉ Trương Nghi Y là bà mẹ vợ cực trâu bò.

"Tần Tung Hoành lại nhảy lầu tự sát" Vương Cửu Cửu tựa người vào Tần Lạc, nói với vẻ rất khó tin. "Thật không thể ngờ lại có kết cục này. Trong ấn tượng của em, anh ta là một người đàn ông rất sĩ diện. Sao lại lựa chọn một cái chết tàn nhẫn vậy? Khiến cả người thịt nát xương tan. Sao anh ta có thể làm được nhỉ?" "Mẹ đã nói mà" Rõ ràng trên gương mặt Trương Nghi Y hiện rõ hai từ "Kiêu Ngạo".

"Trương Nghi Y này ra tay, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết hai trong Yến Kinh Tam Kiệt .... Đương nhiên không tính tới Mục Nguyệt cô. Bọn họ có gì mà đáng sợ? Chẳng qua bị người ta thổi phồng quá đáng, chỉ là con hổ giấy mà thôi".

Tần Lạc lắc đầu nói: "Hành vi của Tần Tung Hoành khiến người ta cảm thấy xấu hổ nhưng anh ta là một đối thủ đáng kính trọng. Từ vui sướng tới cực kỳ bi ai, cho dù là ai đi nữa cũng khó chấp nhận ... huống chỉ cái chết là cách giải thoát tốt nhất. Đối với anh ta mà nói, đối với gia tộc anh ta mà nói, nếu như anh ta không chết. Tần gia sẽ ra sao? Cứu hay không cứu? chỉ sợ khi đó bọn họ rất khó rửa sạch sự nghi ngờ. Tần Tung Hoành không chết vì mình mà anh ta chết vì Tần gia". "Anh rể, anh thật lợi hại. Ngay cả Tần Tung Hoành cũng bị anh đánh bại" Văn Nhân Chiếu cười hì hì nói. Trước đó hắn ngồi trong căn phòng này, cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ áp lực khiến hắn thậm chí không dám thở mạnh. Sau khi Tần Lạc quay về, Tần Tung Hoành nhảy lầu tự sát, thỉnh thoảng trong căn phòng này vang lên tiếng cười vui vẻ và cả tiếng vỗ tay... hắn thích bầu không khí đó.

Ai là anh rể của cậu?" Trương Nghi Y nghi ngờ hỏi.

"Anh ấy" Văn Nhân Chiếu chỉ tay vào Tần Lạc, ngơ ngác nói.

Trương Nghi Y gật đầu nói: "Vậy sau này cậu phải gọi Cửu Cửu là chị".

"Tại sao?" Văn Nhân Chiếu hỏi.

Trương Nghi Y vỗ vào đầu Văn Nhân Chiếu, nói: "Trẻ con không được hỏi vì sao? Người lớn bảo làm gì thì phải làm như vậy".

"Văn Nhân Chiếu, hãy nghe lời dì Trương" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Ồ" Văn Nhân Chiếu vuốt vuốt đầu, uất ức nói. Thật ra hắn rất sợ Vương Cửu Cửu bởi vì Vương Cửu Cửu hay ức hiếp hắn, mắng hắn là "ẻo lả".

"Mình éo lả sao? Thật đáng ghét".

"Ác giả ác báo" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Anh ta để lộ nhiều sơ hở. Kết cục đó là không thể tránh được".

"Tiếp theo em có dự định gì không?" Tần Lạc cười hỏi.

"Phản kích" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tận dụng mọi khả năng thôn tính những công ty của bọn họ trước khi bọn họ tới cầu hòa".

"Bọn họ sẽ tới cầu hòa sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Người khác không làm như vậy. Lão hồ ly Tần gia thì nhất định sẽ làm vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt quả quyết.

"Vậy lúc này em có ý định gì?"

"Vậy ý định của anh là gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Anh?" Tần Lạc ngạc nhiên. Chính mình chỉ là một phụ tá qua đường, ông ta muốn tìm người đàm phán thì nhất định, cũng phải tìm Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Ông ta sẽ tới cầu hòa với anh" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Đúng lúc đó Quả Vương vui mừng đi vào, đứng trước mặt Tần Lạc nói: "Tần tiên sinh, Tần Dã Hồ tới, ông ta nói muốn gặp anh, muốn đàm phán một mình với anh".

Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, thầm nghĩ: Cò gái này quả thật tính toán rất kỹ, không sai điểm nào.

Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ: Có phải khi cô ấy đang rơi vào hoàn cảnh nguy nan, có phải cô ấy biết mình sẽ bất ngờ xuất hiện cứu nguy cho cô ấy không?