Chương 140: Tôi ưu tiên anh ra tay trước

Trên thế giới này thủ đoạn kinh doanh cao minh nhất chính là bạn muốn bán gì hãy bán luôn, muốn mua gì hãy mua luôn.

Tần Lạc cảm thấy trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ không có quyết tâm. Chỉ cần bạn cố gắng phấn đấu cho mục tiêu phía trước, nhất dịnh bạn sẽ thành công, đạt được ước mơ của mình.

Ly tự nhủ một phút rồi nói với Tần Lạc: “Tôi có thể giúp anh. Nhưng không biết có thành công hay không. Cái đó phải xem vận may của anh”.

“Không thành vấn đề. Bản thân tôi không có gì không tốt, rất may mắn” Tần Lạc gật đầu nói.

“Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh cho cha nuôi tôi, tôi cam đoan có thể xin cho anh một tấm thẻ Long Tức” Ly nói.

Tần Lạc dếm đầu ngón tay nói: “Chữa khỏi bệnh cho hai người mới được một tấm thẻ phải không? Hai tấm có được không?”

Ly giận dữ suýt chút nữa nàng đá cho Tần Lạc một cái đuổi xuống xe.

Nàng tức giận mắng: “Anh làm như ra chợ mua rau không bằng ấy? Anh dám cò ke mặc cả hả? Anh có biết tấm thể này tượng trưng cho cái gì không? Anh có biết người khác đổ bao mồ hôi, cả máu mới được tấm thể này không?”

“Được rồi. Được rồi. Không nên kích động” Tần Lạc vội vàng an ủi. “Không phải là không thể thương lượng được. Tôi chữa khỏi bệnh cho Long Vương, cô cho tôi một tấm thẻ. Cô cứ mua một cái khác tặng cho tôi là được”.

"-- "

Lần này tới viện an dưỡng thần bí, Long Vương vẫn đang nằm ở ghế mây điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy có chút đau buồn và thê lương.

Anh hùng lúc cuối đời. Mỹ nhân lúc xế chiều. Tất cả đều là chuyện bi ai lớn nhất trong đời người.

Mặc dù Tần Lạc không biết thân phận của Long Vương nhưng những người đó vô cùng tôn trọng ông ta hơn nữa trên người ông ta có vô số vết thương, có thể chứng minh ông ta chính là một người phi phàm.

Những người như thế không sợ chảy máu, không sợ chết, không sợ đối thủ hùng mạnh nhưng bọn họ lại sợ nước mắt cùng sự yếu đuối.

“Tần Lạc, cậu đã đến’ Long Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân mở mắt mỉm cười chào Tần Lạc.

“Đúng. Nếu có thể tốt nhất hãy bảo người mang báo, tiểu thuyết tới đọc cho ông nghe. Hãy suy nghĩ tích cực hơn một chút” Tần Lạc đề nghị.

Long Vương cười nói: “Không giấu gì cậu, tôi là một người thô kệch. Ngay từ nhỏ đã học công phu, đi học cũng chỉ có mấy năm, chỉ biết được vài chữ. Ngoại trừ công phu ra, tôi không có hứng thú với bất kỳ cái gì”.

Tần Lạc ngĩ các bậc cao thủ trong các tiểu thuyết võ hiệp không phải là những người có học sao? Không chỉ võ công cao cường, còn tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Tất cả cái đó chỉ là gạt người.

“Nghe kinh kịch cũng tốt” Tần Lạc nói.

Long Vương lắc đầu nói: “Bây giờ thanh niên thì ảo tưởng về tương lai. Người già thì sống bằng quá khứ. Bây giờ chưa phải lúc tôi sống bằng ký ức của mình”.

Vẻ mặt Long Vương khi nói rất bình thản, không có một chút bi thương nào. Nhưng khi Tần Lạc nghe xong những lời này lại cảm thấy vô cùng chua xót.

“Tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ông” Tần Lạc cam đoan. Là một thầy thuốc nổi tiếng, không nên dễ dàng hứa hẹn mới phải.

Bởi vì khi dễ dàng hứa hẹn như thế sẽ tạo nên ảo tưởng trong lòng người bệnh hoặc người nhà là bệnh không có gì nghiêm trọng. Đến khi nếu bạn không chữa khỏi bệnh, e rằng bệnh nhân và người nhà lại nghĩ bạn là lang băm.

Hơn nữa khi đã có suy nghĩ như vậy, dù có chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, bọn họ cũng nghĩ đó là chuyện đương nhiên.

Vì thế bây giờ thầy thuốc cực kỳ khôn khéo, thường nói bệnh của bệnh nhân nặng hơn bình thường, có thể nhận được nhiều tiền hơn, kê nhiều đơn thuốc hơn, được cảm tạ nhiều hơn.

“Tôi đã nói tôi đang chờ đợi kỳ tích của cậu” Long Vương cười sảng khoái.

Tần Lạc gật đầu nói: “Vẫn châm cứu như hôm qua nha”.

“Được” long Vương đồng ý. “Tần Lạc, không nên châm gây mê. Nếu tôi ngủ sẽ mất đi cảm giác thanh bình”.

“… được” Tần Lạc đáp.

Dựa theo quy trình ngày hôm qua. Trước tiên Tần Lạc dùng Thấu Tâm Lương của Thái Ất thần châm châm cứu các huyệt đạo trên người Long Vương. Sau đó hắn lại dùng nước ấm lau chùi thân thể Long Vương để cho lỗ chân lông nở to ra. Sau đó hắn bắt đầu tiến hành xoa bóp các vị trí đặc biệt.

Đây có thể là công việc nặng nhọc nhất. Phần lớn cơ thể Long Vương đã tê liệt, việc dùng Thái Ất thần châm châm cứu các huyệt đạo đã tiêu hao gần hết sức lực của hắn.

Sau khi xoa bóp cho Long Vương một lát, Tần Lạc đã mệt nhoài, trán hắn lấm tấm mồ hôi. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn càng tái hơn giống như hắn vừa bước ra từ một phòng mát sa.

“Tần Lạc, hãy nghỉ ngơi chút” Nhìn thấy sắc mặt của Tần Lạc Long Vương không đành lòng, ông lên tiếng khuyên nhủ hắn.

“Không sao. Bây giờ không dừng lại được” Hai tay Tần Lạc vẫn nhanh nhẹn xoa bóp cánh tay của Long Vương.

Xoa bóp các vị trí trên cơ thể. Thứ nhất để làm lỏng cơ bắp, khiến cho thân thể không hoạt động trong thời gian dài của Long Vương không bị cứng lại. Thứ hai tìm đúng các vị trí, kích hoạt các cơ quan chức năng bên trong. Thứ ba cũng chính là điều quan trọng nhất chính là bài trừ độc tố.

Nóng mới ra mồ hôi. Ra mồ hôi chính là phương thực bài trừ độc tố tốt nhất.

Chứng bệnh “Tiệm đống chứng” của long Vương là do trúng độc mà thành, trong cơ thể có một lượng độc tố lớn. Nằm một thời gian dài trên giường càng làm cho chứng bệnh trở nên trầm trọng.

Bài trừ độc tố cũng chính là có thể giảm nhẹ sự hoạt động của các cơ quan trong cơ thể.

Nhưng làm nóng như thế nào thì chỉ có thể dựa vào sự vận động của hai tay Tần Lạc.

Lát sau các bắp thịt của Long Vương bắt đầu trở nên đỏ ửng. Thân thể trở nên ấm hơn. Sau khi nhiệt độ cơ thể nóng hơn những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện ở các lỗ chân lông.

Ly đứng ở bên nhìn, không nhịn được nàng đi lấy một cái khăn ướt tới lau mồ hôi trán cho Tần Lạc.

Tần Lạc vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng không còn giữ bộ mặt hung dữ của mình.

Tần Lạc cười thầm đúng là trong người Ly ẩn giấu sự ngây thơ, hồn nhiên của một cô gái.

Tới khi thân thể Long Vương bốc lên một màn sương mù như hơi bốc ra từ nồi hấp, Tần Lạc mới thở hổn hển, chấm dứt xoa bóp.

Ly ngay lập tức bưng tới một chén nước mát, Tần Lạc làm một hơi hết cốc nước, lúc này hắn mới cảm thấy sức lực trong người khôi phục đôi chút.

Long Vương thấy vậy kỳ quái hỏi: “Tần Lạc, cậu thực sự là đệ tử của Huyền Cơ Tử?’

“Đúng vậy” nói xong Tần Lạc móc từ trong người ra một chuỗi tử huyết châu đưa cho Long Vương nói: “Đây là tặng vật của sư phụ”.

“Huyền Cơ Tử nghiên cứu Thiên nhân, cả đời nghiên cứu Võ Tiên Đạo, thân thủ cao thâm không lường. Tại sao cậu lại yếu ớt như vậy? Ông ấy không dạy công phu cho cậu ư? Theo lý mà nói ( đạo gia thập nhị đoạn cẩm ) chính là tuyệt học luyện khí, cao minh hơn rất nhiều so với Thập Yêu khí công đại sư. Cậu rõ ràng có luyện tập môn nội công này. Tại sao sức khỏe của cậu không tốt lên?” Long Vương nằm trên ghế, gối đầu lên mọt cái gối để dễ dàng nói chuyện với Tần Lạc.

Tần Lạc cười gượng nói: “Tôi từ nhỏ đã mắc bệnh nặng, không thể chữa khỏi. Được sư phụ tặng ( đạo gia thập nhị đoan cẩm ) cùng ( dẫn thể thuật ) mới giúp tôi trở về từ quỷ môn quan. Mặc dù thoát khỏi cái chết nhưng bệnh vẫn không hết. Muốn học được công phu cao cường thì thực sự khó khăn”.

Long Vương hiểu ra nói: “Thể nào sắc mặt cậu trắng bạch bất bình thường như thế. Xem ra đó là kết quả của nhiều năm mắc bệnh. Mặc dù tuổi cậu hơi lớn một chút nhưng cậu có nền tảng ( đạo gia thập nhị đoạn cầm ) nếu như luyện công sẽ đỡ tốn nửa thời gian. Đáng tiếc tôi còn nằm đây nếu không tôi có thể truyền cho cậu mấy tuyệt kỹ”.

“Ha, ha. Cám ơn Long Vương. Thực ra sư phụ cũng đưa cho tôi sách võ học. Nhưng tôi không thể nào tìm được điểm đột phá” Tần Lạc vừa nói vừa lấy trong người cuốn ( Huyền Công Lục ).

Tần Lạc đã từng nghiên cứu Huyền Công Lục nhưng hắn không hiểu những lý giải trong đó lắm.

Học võ không dễ dàng giống như trong tiểu thuyết. Một thiếu niên vô tình lạc vào một hang động, tìm được một bí kíp võ công sau đó có thể đi ra ngoài, thiên hạ vô địch, xưng bá giang hồ.

Kỳ ngộ, thiên phú còn có nghị lực thiếu một trong ba cũng không được.

“Mười năm đóng cửa gian khổ học tập, trong chớp mắt nổi danh thiên hạ” Những lời này rất thích hợp để nói về người luyện võ.

“Huyền Công Lục? Ha, ha. Vị đạo sĩ này lấy một cái tên cao thâm khó lường. Cậu hãy mở ra, ttôi muón nhìn xem cuốn sách này ghi chép huyền công gì?” Dù Long Vương không thích đọc báo, tiểu thuyết nhưng ông ta thực sự hứng thú với võ học.

Tần Lạc tới trước mặt Long Vương, hắn mở trang thứ nhất, sau đó giơ lên trước mặt Long vương.

“Võ công thiên hạ chỉ thiên về cương, không nhanh, chỉ thiên về sức mạnh, không chú ý đối kháng, chỉ thiên về mỹ, không chú ý tới phòng ngự. Đây chính là cuốn sách luyện công của cậu sao? Huyền công gì chứ? Giống như những thứ bộ đội của tôi vẫn dùng”.

“Đây là do sự phụ truyền cho. Tôi vẫn chưa xem qua” Tần Lạc bối rối giải thích.

“Thế nhưng chiêu thức trong này cũng khá ảo diệu, có thể lấy nhu thắng cương. Có thể hỗ trợ hiệu quả với ( Đạo gia thập nhị đoạn cẩm ) của cậu” Long Vương vừa xem vừa giải thích.

“Đúng thế. Nhưng tôi xem qua không hiểu lắm” Tần Lạc cười gượng nói.

“Lần trước nhìn thấy bộ pháp cậu né tránh Ly rất giống với của đạo gia. Thế này đi, cậu thử tiếp Ly mấy chiêu để tôi nhìn xem vấn đê của cậu là gì” Long Vương nói.

Ly nghe thấy sẽ tỷ thí với Tần Lạc, sắc mặt vui mừng, tay nàng lóe lên ngân quang, thanh chủy thủ sáng loáng đã nằm trong lòng bàn tay.

“Tay không thôi. Tay không thôi. Không cần vũ khí” Tần Lạc vội nói.

Tại sao cô gái này lại thích bạo lực như vậy?

“Ly, cất chủy thủ đi” Long Vương nói.

“Nhát gan” Dù Ly không muốn nhưng nàng vẫn đút thanh chủy thủ vào trong cái da đeo bên vào eo thon nhỏ của nàng.

“Giao đấu ba chiêu. Sau ba chiêu dừng lại” Long Vương nói.

Sau đó ông lo lắng dặn dò Ly: “Ly, không được đả thương Tần Lạc”.

“Cha nuôi, con biết rồi” Ly nói vẻ không hài lòng. Cha nuôi nàng hình như rất coi trọng Tần Lạc. Nàng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Trong đại sảng rộng lớn nên không cần đi ra sân giao đấu.

Tần Lạc đứng đối diện với Ly trong tư thế chuẩn bị giao đấu. Mắt đối mắt, mũi đối mũi. Hai tuyệt đại cao thủ sắp sửa khai chiến.

“Chuẩn bị xong rồi sao?” Tần Lạc hỏi.

“Anh ra tay trước” Ly ngạo mạn nói. Thực ra nàng không coi Tần Lạc vào mắt.

Nhân viên Long Tức không phải lấy một địch trăm sao?

“Cám ơn” Tần Lạc nói sau đó hắn đánh về phía Ly.

Hắn hoàn toàn không ưu tiên phụ nữ, cũng không có tác phong quân tử.

Tiên hạ thủ vi cường. Ra tay sau bị thiệt thòi. Cô đã để tôi ra tay trước, tôi cũng sẽ không khách khí với cô.