Có một tên thần côn từng nói một câu thế này; Người có trăm vạn thân gia, bằng hữu của hắn nhất định đều là phú hào tram vạn. Người có ngàn vạn thân gia, bằng hữu của hắn nhất định là phú hào cấp ngàn vạn.
Nói cách khác, người cấp bậc gì thì trở thành bằng hữu của người có cấp bậc đó. Còn chí đồng đạo hợp - thôi xin, anh không thể tiến được vào giới của người ta thì lấy đâu ra 'chí' mà đồng? Lấy đâu ra 'đạo' mà hợp?
Nhưng, Vương Cửu Cửu lại không công nhận những lời này.
Nói thật, nếu không cần thiết cô ta chẳng muốn ở chung với đám công chúa thân phận tương đương với cô ta.
Dương Mạt, cháu gái ruột của Dương gia, một nhà ba tướng quân, có cái mặt tròn tròn như cái đĩa, đeo một cái kính mắt to đùng giá không rẻ, mặc váy công chúa màu trắng, trông bộ dạng rất thuần khiết đàng hoàng, nhưng không biết đã chơi qua bao người mẫu ngôi sao. đương nhiên, cái này cũng không tính là gì. Nam nhân chơi nữ nhân, nữ nhân chơi nam nhân, đây vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng ả quá tham lam, cực kỳ tham, ả trông lại khó coi, cứ như cái thùng phi di động.
Lý Minh Minh, cháu gái ruột của Lý gia. Cô ta so với Dương Mạt thì tốt hơn một chút, tuy rằng cũng dựa vào quan hệ của gia đình để kiếm tiền, nhưng coi như cũng có chút năng lực. Khuyết điểm lớn nhất chính là thích ganh đua, thứ cô ta có, người khác không được có. Có một lần tụ hội, nhìn thấy có người đeo một cái vòng cổ châu báu trông giống như cái ở trên cổ cô ta, cô ta liền giật xuống ném đi.
Còn có những người mà Vương Cửu Cửu biết tên họ nhưng lại không nhớ được mặt họ. Bởi vì cô ta cực ít giao du với đám này, bọn họ thuộc người trong cùng một giới, nhưng Vương Cửu Cửu lại chưa từng thamgia tụ hội của họ. Cô ta thích chơi với bọn trẻ con ở trong cùng khu nhà hơn.
Nhân sinh ba năm tri dĩ túc diệc, cô ta không muốn ở cả thế giới đều có bạn của mình. Vả lại, kiểu tụ họp đó quá vô vị. Không phải là đọ xinh đẹp thì cũng là đọ nam nhân, không phải là bàn về quần áo thì cũng bàn về kiếm tiền, không cùng sóng với cô ta.
Hôm nay, vì Tần Lạc, vì Văn Nhân gia tộc, cô ta không thể không tới đây ứng phó với họ.
Nếu là chém giết trên sân quyền lực, có lẽ không cần dùng họ. Bởi vì họ rất khó nhúng tay được vào loại chuyện đó. Nhưng, nếu bàn về sinh ý thì chỉ có thể tìm họ. Bọn họ mới là nhân vật quan trọng nắm đại quyền về kinh tế trên thực tế của gia tộc.
Nhìn thấy Vương Cửu Cửu đi tới, những nữ nhân này lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Cửu Cửu, chúng ta đã lâu rồi không gặp? Ôi, hôm nay cô mặc quần áo đẹp quá. Armani không phải là nhãn hiệu quá tốt, nhưng cô mặc vào trông lại rất đẹp." Dương Mạt mặt tròn cười hì hì nói, kéo tay Vương Cửu Cửu thân thiết giống như là hảo tỷ muội nhiều năm không gặp.
Nhưng họ ai nấy đều rõ, nếu không phải vì chuyện hôm nay, chỉ sợ họ phải nhiều năm mới gặp mặt một lần. Yến kinh nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng quả thực không nhỏ.
"Người ta tặng, thấy cũng được nên mặc. Bọn họ đều biết, tôi chính là một đại vương hàng vỉa hè. Bình thường thấy gì thì mặc đó, cũng không nhận ra là hãng nào." Vương Cửu Cửu cười cười trả lời.
" Nghe nói Cửu Cửu tới nam phương làm quân nhân à? Sau này chuẩn bị tòng chính ư?" Lý Minh Minh cười hỏi: "Da màu lúa mạch, tôi thích màu da này. Khỏe mạnh."
"Tôi cũng muốn trắng lắm, nhưng trong bộ đội sinh hoạt gian khổ, nắng quá gắt, muốn trắng cũng không được. Mỗi ngày đều phải phơi nắng, nên mới biến thành thế này. Mọi người đừng cười tôi."
"Cửu Cửu, nghe nói bạn trai bác sĩ của cô vẫn chưa từ Thái Sơn về à? Cô có tin tức gì của bọn họ không? Tôi hiếu kỳ lắm? Bọn họ sao đột nhiên lại chạy lên Thái Sơn?"
"Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Bởi vì liên quan tới một số chuyện cơ mật, tôi không tiện nói ra nội tình. Có điều kết quả nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng. Cứ chờ xem vở kịch này đi."
Giọng nói của Vương Cửu Cửu ôn hòa, dùng phương thức nói chuyện quen thuộc để hòa hợp với họ. Rất nhanh, không khí liền trở nên nhiệt liệt.
Các nữ nhân ở cùng với nhau không gì ngoài bàn về châu báu, thời trang, đồ trang điểm, bàn về ngực, bảo dưỡng da. Đương nhiên, bởi vì thân phận của họ đặc thù, họ còn có thể bàn thời sự, bàn chính trị, bàn đại thế quốc gia quốc tế.
Những gì mà họ nhìn thấy hơn người bình thường rất nhiều, trong lúc nói chuyện cũng có thương cơ. Đây cũng là nguyên nhân mà các thương nhân chen chúc nhau tới vỡ cả đầu, vì chen chân vào hàng ngũ của họ mà hạ thân phận xuống làm trâu làm ngựa.
Bọn họ không có chú ngữ 'chỉ đá thành vàng', nhưng có ngón tay 'chỉ đá thành vàng'.
Khi mấy nữ hài tử đang tán gẫu vui vẻ thì nghe thấy ở góc phòng có tiếng cốc rơi.
Bốp.
Chén trà sứ rơi xuống mặt thảm dày, tuy rằng không vỡ, nhưng cũng phát ra tiếng vang nặng nề. Text được lấy tại http://truyenyy.vn Mấy người xoay người lại, liền nhìn thấy không khí phía bên Trương Nghi Y rất lạnh lùng nghiêm túc.
"Các cô có ý gì?" Trương Nghi Y hai tay chống nắng, giống như Mẫu Dạ Xoa đánh gen."Tránh tôi như ôn thần à? Tôi nể tình mọi người là chị em nhiều năm, có cơ hội kiếm tiền mới kéo các người theo. Chẳng lẽ là tôi cố ý hại các người, muốn kéo các người xuống hố?"
Quả nhiên, bởi vì nguyên nhân Tần Lạc sinh tử chưa rõ, những người này cũng không dám tùy tiện mạo hiểm. Khi Trương Nghi Y đề xuất ý đồ hợp tác, họ liền uyển chuyển cự tuyệt.
Những nữ nhân này đại thông minh thì không có, nhưng tiểu tâm nhãn thì chơi linh hoạt thành thạo hơn bất kỳ ai. Hơo ngửi thấy mùi nguy hiểm là quay người bỏ chạy mất dép.
"Nghi Y, chúng tôi không phải có ý đò. Cô cũng biết đó, nếu là tám trăm hay một ngàn vạn thì chúng tôi có thể làm chủ. Chuyện này liên quan tới quá nhiều mặt, tiền vốn phải dùng quá nhiều. Chúng tôi thực sự là không làm chủ được. Phải về thương lượng với mấy vị trong nhà đã."
"Đúng vậy. Tôi thật ra cũng muốn thử. Nhưng các đại lão gia lại không đồng ý, tôi cũng đành chịu thôi. Hay là chị tìm người khác thử xem? người có tiền ở Yến kinh nhiều lắm!"
"Nghi Y, hay là tôi bỏ ra một trăm triệu, coi như là cho chị mượn, bản thân tôi thì không tham dự đâu."
Trương Nghi Y phất tay chặn lại, nói một cách quyết tuyệt: "Đây là chuyện anh tình tôi nguyện.Các cô cảm thấy có lợi để kiếm vậy thì gia nhập. Các cô thấy độ nguy hiểm quá cao thì cự tuyệt cũng là lẽ đương nhiên. Có điều, tôi bày cơ hội ra trước mặt các cô, hôm nay các cô không nguyện ý hợp tác với tôi, sau này Vương gia cũng sẽ không hợp tác với các cô nữa."
Cô ta đùng đùng đi tới kéo tay Vương Cửu Cửu đi ra ngoài, nói: "Hóa đơn tôi đã trả rồi, các cô cứ từ từ mà ăn."
Khi đi ra cửa, cô ta đột nhiên quay đầu lại, rất khinh thường nhìn những tiểu thư và phu nhân này, nói: "Các cô tưởng tôi là kẻ ngốc ư? Con rể không còn nữa rồi, tôi còn ra sức kéo Vương gia xuống nước ư? Thứ rõ ràng như vậy mà các cô không nhìn ra à?"
Mọi người ngây ra.
Đúng vậy. Nếu Tần Lạc thực sự chôn thây ở Thái Sơn, Vương gia có cần phải đứng ra ra mặt thay cho Văn Nhân gia không?
Nhưng Tần Lạc không chết, lại không thò đầu ra, bọn họ định chơi trò gì đây?
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, khi họ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Nghi Y đã chạy tới cửa, lập tức có một nữ nhân đuổi theo.
"Nghi Y. Nghi Y. Chúng ta bàn đã, bàn đã."
Những người khác cũng chạy theo, hô: "Đừng xung động. Không có chuyện gì là không thương lượng được mà."
"Hai nhà chúng ta là thế giao, chuyện của Vương gia cũng là chuyện của Dương gia chúng tôi."...
Tiến vào xe Audi, Vương Cửu Cửu và Trương Nghi Y liếc nhau, sau đó cười ha hả. Hai mẹ con cười rất thoải mái, hoàn toàn không để ý tới hình tượng.
"Con gái, con có cảm thấy mẹ có thiên phú biểu diễn không?" Trương Nghi Y đắc ý hỏi, giống như là một con gà mái vừa chiến thắng.
"Đó là đương nhiên rồi. Đoạt giải nữ diễn viên chính Oscar cũng hoàn toàn không có vấn đề." Vương Cửu Cửu tán dương. Không thể không thừa nhận, Trương Nghi Y hôm nay biểu diễn thật sự là rất đúng chỗ.
Đầu tiên là mượn danh nghĩa của Vương Nê Hầu để đặt sảnh Quốc yến số hai, khiến cho họ trong tiềm thức cho rằng đây là vị đại thần đó của Vương gia chống lưng cho mẹ con họ. Vừa vào cửa đã mặt mày nghiêm túc xin lỗi họ, nói vốn ông nội của Cửu Cửu cũng muốn tới, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe mà không đến được. Điều này càng khiến bọn họ xác định suy đoán của mình là chính xác.
Tiếp theo, bàn chút chuyện đàn bà cho không khí dịu đi, rồi cô ta trong lúc vô tình đề suất yêu cầu hợp tác, những nữ nhân này quả nhiên đều dùng các loại lý do để từ chối.
Tình huống như vậy đã sớm nằm trong dự kiến của Trương Nghi Y, vì thế cô ta lập tức ném cốc nổi giận, vừa đấm vừa xoa, lại giở bố nghi trận, đùa bỡn đám nữ nhân này.
"Ài, thật đáng tiếc." Trương Nghi Y nói.
"Có gì mà đáng tiếc." Vương Cửu Cửu khuyên: "Mẹ hiện tại sống rất tốt mà."
"Mẹ không phải tiếc cho mình, mà tiếc cho người xem điện ảnh trên toàn thế giới. Bọn họ nếu có thể nhìn thấy mẹ đóng vai chính, sẽ là một việc hạnh phúc biết bao." Trương Nghi Y tiếc hận nói.
"..."
Tôi có thể nôn không? Không thể.
Vậy tôi chẳng làm tốt được việc gì.