Bây giờ là thời điểm sinh viên tan học. Các sinh viên hoặc ra ngoài ăn cơm, hoặc vì buổi chiều không có giờ học nên rủ nhau đi dạo phố, cổng trường đại học y khoa Thủ Đô vô cùng náo nhiệt
Khi chiếc Hummer va chạm với chiếc BMW mọi người sợ hãi đứng đờ người ra.
Giữa ban ngày ban mặt có ý định mưu sát sao?
Loảng xoảng!
Sau một tiếng “binh” vang lên. Chiếc BMW giống như một con thỏ bị người đá đít, bắn tung về phía trước.
Lực của chiếc Hummer lại vô cùng kỳ diệu, khi chiếc BMW bị hất tung ra, chiếc Hummer không tiếp tục tiến lên trước mà nó ngay lập tức phanh lại dừng ngay trước mặt Tần Lạc.
Ly trong bộ trang phục da đen bó sát người, bao tay da đen từ trên chiếc Hummer nhảy xuống, nhìn Tần Lạc nói: “May mà tôi tới kịp thời”.
Tần Lạc không ngờ cô gái này lại tới đây đón hắn, hắn nói: “Tôi đã nói tự tôi sẽ tới. Không cần cô phải tới đón tôi”.
“Tôi đã nói, tôi sẽ tới đón anh” Ly cười tít mắt nói.
“Nhưng tôi đã nói không cần”.
“Tôi không có thói quen nghe lệnh người khác”.
"-- "
Lý Thanh Ương hồn bay phách tán nhảy xuống xe, chạy tới trước mặt hai người mắng to: “Con điếm thối tha, mày không muốn sống à? Mày không biết đây là hành vi gì à? Mưu sát. Tao nói cho mày biết, ở cổng trường có lắp camera theo dõi, tất cả hành động của mày đều bị quay lại. Tao muốn tố cáo mày tội mưu sát”.
Ly liếc mắt nhìn Lý Thanh Ương một cái, trong mắt hiện lên sát khí, nhưng nàng không để ý tới hắn. Nàng lại nói với Tần Lạc: “Chúng ta đi được chưa?”
“Tôi vẫn chưa ăn cơm” Tần Lạc nói. Hắn biết từ đây tới trại an dưỡng rất xa, quãng đường dài dằng dặc. Nếu như bây giờ hắn không ăn cơm, vậy hắn phải nhịn đói thêm hai tiếng đồng hồ nữa.
“Tôi cũng đói” Ly gật đầu nói.
“Đi. Tôi mời cô ăn cơm” Tần Lạc nói vẻ phóng khoáng. Hắn đột nhiên nhận ra Ly cũng không phải là cô gái đáng ghét.
Mặc dù tay nàng lúc nào cũng cầm dao vẫy vẫy trước mặt người khác nhưng bản thân nàng cũng không làm thương tổn hắn. Hơn nữa khuôn mặt nàng vô cùng đáng yêu, thân hình thì nóng bỏng.
Thực sự Tần Lạc có hứng thú mời cơm nàng vì nàng đã giúp hắn tông vào chiếc BMW của Lý Thanh Ương. Ấn tượng của Tần Lạc với nàng đã thay đổi hẳn.
Vì vậy sau khi trao đổi hai người quyết định sẽ ăn cơm trưa trước sau đó mới quay về viện an dưỡng.
Lý Thanh Ương ở bên cạnh đã hoàn toàn bị bỏ quên.
“Muốn bỏ chạy ư? Không dễ đâu” Lý Thanh Ương bị chọc tức không còn tỉnh táo nữa. Mỗi lần hắn gặp Tần Lạc đều không có chuyện gì tốt đẹp. Lần trước bị đồ tiện nhân Lệ khuynh Thành đập vỡ toàn bộ đèn xe. Hôm nay hắn lại bị một cô gái nữa tông bẹp dí xe của hắn.
Thằng nhãi ranh này toàn ở cùng với một lũ con gái mất trí. Con mẹ nó, lũ đó không phải là người, chúng là lũ yêu quái.
“Cút ngay” Ly trừng mắt liếc Lý Thanh Ương, lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt Lý Thanh Ương lại bị ánh mắt muốn giết người của Ly hù dọa . Nhưng cảm giác bị lăng nhục cùng phẫn nộ trước cảnh chiếc xe mới mua bị tông nát vụn đã khiến hắn có dũng khí.
Hắn chạy tới đầu chiếc Hummer, hai tay giang ra, lớn tiếng quát: “Trước khi cảnh sát chưa tới bọn mày đừng nghĩ tới việc bỏ chạy khỏi đây”.
Lần trước Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc sau khi đập vỡ hết đèn xe của hắn rồi bỏ đi hắn đã phải bỏ tiền ra sửa xe. Bởi vì xảy ra những chuyện không hay như thế, chiếc xe sửa lại đó hắn đã tặng cho người bạn gái mới, chiếc BMW này hắn mới mua được hai ngày. Chiếc xe mới này giống như một người bạn gái mới quen, làm cho hắn có cảm giác lâng lâng như đang trong tuần trăng mật.
Nhưng tại sao cô ta lại phá hủy chiếc BMW của mình chứ?
Thế nhưng một sự kiện kinh hãi lại xảy ra trước mắt mọi người.
Sau khi nghe Lý Thanh Ương nói thế, hàng mi đẹp, duyên dáng của Ly chớp chớp. Sau đó bàn tay đi găng tay da đen của nàng túm áo Lý Thanh Ương, kéo sềnh sệch như lôi một con vật tới điểm đỗ xe buýt ở gần cổng trường.
Loảng xoảng!
Ly vung chân đá một cú một trăm tám mươi độ làm tung nắp đậy của một cái thùng rác cạnh trạm xe buýt, sau đó nàng dùng tay túm Lý Thanh Ương nâng lên bỏ vào trong thùng rác.
Loảng xoảng!
Lại một cú ra chân một trăm tám mươi độ, cái nắp thùng rác bay lên đậy kín thùng rác lại.
“Trời ơi. Tàn bạo quá. Nữ thần. Đó chính là nữ thần của tôi”.
“Rất có cá tính. Tôi yêu cô ấy mất rồi. Nhưng hình như cô ấy không phải là người của trường chúng ta?”
“Cậu thích à? Hơi tý thì sẽ tẩn cho cậu một trận. Không có việc gì làm thì bắt cậu quỳ gối. Tôi không thích. Tuy nhiên tôi rất thán phục những người như cô ấy”.
“Cậu thì biết cái gì? Con gái càng biểu hiện lạnh lùng như băng, khi gặp phải người mình yêu thích thì càng nồng nhiệt, nóng bỏng như lửa. Phụ nữ biểu hiện bên ngoài càng bạo lực thì thực tế càng dịu dàng. Hơn nữa, không phải cậu thích những cảnh bạo lực như vậy sao?”
Đám sinh viên chứng kiến những hành động của Ly, liên tục chỉ còn biết lên tiếng tán thưởng. Nàng liên tuc vung chân đá một trăm tám mươi độ, làm xáo trộn nội tâm ngây thơ, hay già dặn của bọn họ
Tối nay nàng giống như một cô gái cao xa, khó nắm bắt, trở thành nữ thần trong mộng của bọn họ.
Ly làm như không có chuyện gì, nàng vỗ vỗ tay đi tới trước mặt Tần Lạc nói: “Chúng ta đi ăn cơm”.
“Ừ. Cô muốn ăn gì. Hôm nay tôi mời” Tần Lạc nói lấy lòng nàng. Hắn bây giờ mới hiểu bản thân mình đang lâm vào cảnh nguy hiểm như thế nào. Ở cùng một chỗ với một cô gái ngang ngược như vậy, có trời mới biết nàng còn làm ra những chuyện điền cuồng gì nữa.
Nếu bản thân hắn lại chọc giận nàng, nàng sẽ đưa hắn tới một cánh rừng hoang vắng nào đó giết hoặc nàng sẽ “hiếp” hắn trước, sau đó mới giết, có phải lúc đó hắn rất oan uổng không?
“Phải ưu tiên thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy” Tần Lạc thầm nghĩ.
“Tôi muốn ăn cay” Ly nói.
“Được rồi. Tôi mời cô tới ăn ở quán Tứ Xuyên” Tần Lạc cười nói.
Tong bàn ăn Tần Lạc nhìn Ly ăn rất ngon miệng, nàng ăn rất vui vẻ nhưng Tần Lạc lại không có chút hứng thú nào.
Thân thể hắn vốn là nguyên dương, mạnh mẽ, cay, tiêu lại thuộc tính hỏa, hắn sợ ăn vào sẽ vô cùng khó chịu. May mắn hắn đã gọi lẩu cá nên hắn cũng cố ăn hết hai bát cơm trộn.
“Rốt cuộc cô là ai?” Tần Lạc bưng chén trà nhìn Ly ngồi đối diện hỏi.
“Anh đoán đi”.
“Ý tôi là cô đang làm gì?”
“Anh đoán đi”.
"-- " Tần Lạc cảm thấy chính phủ phải ban hành một sắc lệnh cấm phụ nữ khi nói chuyện với đàn ông, hay nói qua điện thoại dùng câu “anh đoán đi”.
Ly ngẩng đầu nhìn lướt qua Tần Lạc rồi nói: “Bộ đội”.
“Tôi biết cô là bộ đội. Tôi muốn hỏi cô ở binh chủng nào?”
"Cơ mật"
"-- "
“Bọn chúng ở đây. Chính là chúng” một âm thanh đột nhiên vang lên giữa phòng ăn rộng lớn. Sau đó Lý Thanh Ương cùng mấy người mặc sắc phục cảnh sát chạy tới.
Hơn nữa bọn họ trong lúc chạy tới đã lập tức tản ra thành một vòng vây nhỏ. Hiển nhiên bọn họ đã coi Tần Lạc và Ly là trọng phạm.
Đương nhiên dựa vào một loạt hành động của Ly cũng đủ để xếp vào trong phạm.
Cố ý đụng xe, cố ý mưu sát. Sau đó lại cố tình ném người ta nhốt vào thùng rác. Một người bình thường, có lòng tự trọng không thể chịu được sự sỉ nhục đó. Huống chi Lý Thanh Ương không phải là một người bình thường. Ở Yến Kinh này hắn hình như cũng có chút thế lực.
Người như hắn sao có thể để hung thủ chạy trốn dễ dàng đây?
Lý Thanh Ương đã cởi bộ véc ra, bây giờ hắn mặc chiếc sơ mi kẻ ca rô. Mặt hắn trầy xước, xem ra đã bị khi bị ném vào thùng rác.
Hắn chỉ vào Tần Lạc nói: “Lão Thiết…đồng chí cảnh sát, bọn chúng chính là thủ phạm đụng xe”.
Một người cảnh sát hơn ba mươi tuổi, đầu húi cua đi tới trước mặt Tần Lạc, liếc mắt nhìn bữa tiệc thịnh soạn trên bàn, không khỏi cười nhạt. Hai đứa tình nghi tội phạm này cũng ngu thật, đánh người xong còn không bỏ trốn, lại có có tâm trạng đi ăn cơm ở quán bên cạnh.
“Chúng tôi nghi ngờ hai người có liên quan tới vụ án cố ý đụng xe. Xin mời hai người hãy đi theo chúng tôi” người cảnh sát trung niên nói. Hắn có quen biêt Lý Thanh Ương, khi nhận được điện thoại của Lý Thanh Ương hắn lập tức dẫn người chạy tới.
Mặc dù Lý Thanh Ương không phải là người có tiền đồ gì nhưng hắn có một người ông rất có thế lực. Nếu hắn muốn chuyển lên cục nhất định phải nhờ ông ta ra tay mới xong.
“Đồng chí cảnh sát. Đồng chí không thể đổ oan cho người tốt” Tần Lạc nói.
“Có oan uổng hay không phải quay về điều tra mới biết” Lão Thiết lạnh mặt nói. Hắn là nhân viên công vụ nhà nước những trường hợp như này phải xử lý nghiêm minh.
“Tôi không biết khai gì. Tôi sao có thể lái xe đụng người khác chứ? Tôi trói gà không chặt, là giảng viên đại học y khoa Thủ Đô, sao tôi có thể đả thương người khác được chứ? Đồng chí cảnh sát, không phải các đồng chí nhận hối lộ của người khác, bắt chúng tôi về dùng nghiêm hình bức cung đấy chứ?” Tần Lạc nhìn lão Thiết đấu lý. Những chuyện như vậy hắn thường xuyên thấy trên TV, hơn nữa lần trước còn có tiền lệ của Mã Hằng. Hắn không dễ dàng theo cảnh sát quay về.
Nghe Tần Lạc nói đám thực khách trong phòng ăn ôn ào hẳn lên, bắt đầu thì thào bàn tán, chỉ chỏ mấy người cảnh sát.
“Tôi cảnh cáo anh tội phỉ báng nhân viên công vụ nhà nước” Lão Thiết cười nhạt. Cái loại châm chọc thế này hắn đã gặp nhiều.
“Tôi chỉ biết nói sự thật” Tần Lạc cười nhạt, hắn chỉ vào Lý Thanh Ương nói: “Anh hãy hỏi anh ta, tôi đã làm gì? Tại sao muốn bắt tôi?”
Lý Thanh Ương sửng sốt hình như thằng oắt con này chưa làm gì phạm pháp.
Lái xe đụng hắn không phải nó. Ra tay đánh hắn cũng không phải nó. Thế nhưng hắn không thể nói chỉ cần đưa một người quay về sao?
Từ sau thẳm trong trái tim hắn, hắn còn hận Tần Lạc hơn cả cô gái đã ra tay đánh hắn.
Lão Thiết chứng kiến vẻ mặt của Lý Thanh Ương liền hiểu ngay sự việc.
Ly khạc ra một cái xương cá trong miệng rồi nói với lão Thiết: “Tôi đang ăn cơm. Không có thời gian quay về cùng các anh”.
“Chúng tôi cũng không có thời gian chờ hai người ăn xong. Dẫn đi” Lão Thiết phất tay nói. Mấy người cảnh sát vâng lệnh sát lại định ra tay với Tần Lạc.
Ly móc trong ví ra một tấm thẻ, giơ giơ trước mặt lão Thiết. Không biết tấm thẻ đó làm bằng gì, màu tím than, trên mặt có một chữ “Long” đỏ tươi. Nét chữ Thảo, mạnh mẽ thoạt nhìn giống như một con rồng đang giương nanh múa vuốt.
Tần Lạc ngơ ngác hắn không biết nàng giơ cái thẻ này ra làm gì.
Các cảnh sát khác cũng ngơ ngác, đây là ý gì? Bắt hay không bắt?
Lão Thiết kinh sợ, mặt xám ngoét, hắn trầm giọng quát: “Nghiêm! Cúi chào!”
Lão Thiết vội vàng đứng nghiêm, chào theo nghi thức nhà binh với Ly đang ngồi ăn cá cay xè.
Những cảnh sát khác dù không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy thủ trưởng của mình đã hô khẩu lệnh, bọn họ đương nhiên cũng làm theo khẩu lệnh.
Nghiêm! Cúi chào!