Yến Kinh. Sáng sớm.
Mặc dù đã ra khỏi bộ đội, Hà Dược Nhân vẫn duy trì thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể mỗi ngày.
Một ngàn cái hít đất, nâng tạ một ngàn lần, bắn một ngàn viên đạn... bởi vì đi đứng không tiện, cho nên, hắn đổi chạy mang vật nặng thành chạy chậm. Càng là thứ không am hiểu, hắn lại càng muốn luyện tập. Bây giờ, hắn không am hiểu chính là đi đường. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bạch bạch bạch...
Lúc hắn đang tập bắn, sau lưng truyền đến tiếng bước chân của nữ nhân.
Sưu...
Hắn vội xoay người, sau đó họng súng nhắm vào cô gái rón rén đi tới.
"Anh". Cô gái không đếm xỉa đến sự uy hiếp của họng súng, cười ngọt.
"Em tới làm gì?" Hà Dược Nhân cắm súng ở bên hông, đi qua lấy một cái khăn sạch lau mồ hôi trên trán.
"Em tới thăm anh mà". Cô gái nói. Một cái váy màu trắng đơn giản, một đôi giầy da nhăn màu trắng, làm cho nàng thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa tịnh lệ. Hơn nữa lúc nàng nói chuyện với Hà Dược Nhân cố ý kéo nhõng nhẻo, nũng nịu, khiến nam nhân thiết huyết trọng thân tình Hà Dược Nhân này không có chút năng lực kháng cự nào. "Thăm anh làm gì?" Hà Dược Nhân bưng nước trên bàn uống ừng ực.
Cô gái chạy tới ôm cánh tay Hà Dược Nhân, nói: "Xem anh có ăn bữa sáng chưa, xem anh sống có tốt không, xem thương thế của anh như thế nào... anh là anh của em. Chỉ muốn thăm anh một chút".
Hà Dược Nhân nhìn nàng một cái, nói: "Nói đi. Có phải lại nghe được tin gì không?"
"Anh thật thông minh". Cô gái bật cười, rất quyến rũ, rất nữ tính. "Tần Lạc đã đi Thái Sơn".
Hà Dược Nhân nhướng mày, nói: "Đi Thái Sơn làm cái gì?"
"Đi tới chỗ hẹn".
"Hẹn?"
"Ước hẹn có đi không có về". Cô gái vừa cười vừa nói.
"Có đi không có về? Vậy phương thuốc kia thì làm sao?"
"Cho nên, em tới thương lượng với anh. Đàn ông đều thông minh hơn phụ nữ nha, chuyện như vậy tất nhiên phải đàn ông quyết định rồi". Cô gái nói. "Hắn đi ước hẹn, đây đối với chúng ta mà nói là một chuyện rất may mắn. Hắn không về được, đối với chúng ta mà nói cũng có lợi... tiếc nuối duy nhất chính là không thể để hắn chữa bệnh cho anh". "Có lợi gì?"
"Anh nghĩ đi. Hắn đi tới ước hẹn này, nói không chừng ngay cả mạng cũng mất, sao có thể mang bảo bối như "Kim hạp dược phương" bên người chứ? Nếu không mang theo bên người, vậy thì nhất định sẽ đặt ở trong nhà tại Yến Kinh, hoặc là chỗ nào đó... chúng ta điều tra từ những người khác, dù sao vẫn dễ dàng hơn hạ thủ trên người hắn đúng không? Phiền toái duy nhất chính là, bây giờ chúng ta đã mất đi mục tiêu. Không có cách gì xác định hắn rốt cuộc đặt phương thuốc ở vị trí nào".
Hà Dược Nhân cũng suy nghĩ nghiêm túc một chút, nói: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ở trước khi chúng ta xác định Tần Lạc không có cách gì trở về thì không nên động thủ". "Em biết". Cô gái nói. "Em tới chính là muốn lập kế hoạch trước. Nếu không quá đột ngột, chúng ta không ứng phó kịp, liền mất đi cơ hội tốt".
Dừng một chút, trong mắt cô gái thần quang chợt lóe, nói: "Có điều, nếu chúng ta có thể ở phía sau đẩy một cái, đoạn tuyệt triệt để đường lui của hắn. Có phải càng bảo đảm hơn chút không?" -------------
-------------
Xe bị ngăn lại ở cửa Tùng Đào viên, mặc dù nàng đã là khách quen ở trong này, cảnh vệ vẫn tuân thủ quy định mà kiểm tra giấy chứng nhận kỹ càng mới cho đi.
Lúc này khách ở Tùng Đào viên đều lãnh đạo cấp cao của quốc gia, có người về hưu, có người vẫn hoạt động mạnh ở chính đàn Trung Quốc. Cho dù là người đã rút lui hay là người chưa rút lui, bọn họ đều có được năng lượng người thường khó có thể tưởng tượng. Cho nên, đề phòng nghiêm ngặt một chút là hoàn toàn có thể lý giải.
Xe lại chạy tới trước một đoạn, sau đó dừng lại ở cửa một tiểu viện.
Mở cửa chính là cảnh vệ của ông Lâm Xung, hắn vẻ mặt thật thà chào hỏi với Vương Cửu Cửu. Vương Cửu Cửu cười cười, hỏi: "Ông đâu?"
"Ở hậu viện".
"Em đi thăm một chút". Vương Cửu Cửu nói.
"Chim non mới nở bị côn trùng ăn. Côn trùng mới nở bị chim ăn". Vương Nê Hầu vừa hát bài hát thiếu nhi không có làn điệu, vừa dùng đũa gắp một con sâu róm trên lá xanh vào lồng chim. Sau đó, con Bát ca tuy không quý nhưng vô cùng thông linh mà hắn nuôi liền ăn với vẻ mặt hưởng thụ. Nó vừa ăn lại không quên vỗ mông ngựa chủ nhân, dùng âm thanh lanh lảnh của nó hô: Vương Nê Hầu. Vương Nê Hầu.
Vương Nê Hầu liền cười ha hả.
Trước kia, dám gọi tên lão, chỉ có lão thái thái trong nhà, bây giờ, dám gọi thẳng tên lão cũng chỉ có con chim nhỏ trước mặt này.
Vương Cửu Cửu nhìn mà lòng chua xót một hồi.
Phòng lớn như thế nào đi nữa, cũng chỉ ngủ giường. Thức ăn ngon có nhiều hơn nữa, cũng chỉ một ngày ba bữa.
Một người đã già, vinh dự, tài phú và quyền vị hắn thu hoạch được lúc còn trẻ đã dần rời xa. Khi đó, thân thể khỏe mạnh cùng con cháu hiếu thuận là chỗ dựa chân chính của bọn họ.
Ông thân ở địa vị cao, sau khi về hưu cũng chỉ có thể làm bạn với một con chim nhỏ. Cuộc sống như vậy hạnh phúc sao?
"Ông". Vương Cửu Cửu nghẹn ngào hô một tiếng.
Vương Nê Hầu xoay người, vui vẻ đáp: "Nha đầu, cháu đã trở lại?"
"Dạ". Vương Cửu Cửu đi qua vịn Vương Nê Hầu, nói: "Ông có ăn sáng đúng giờ không? Nói bao nhiêu lần rồi, sau khi ăn xong không nên uống trà ngay, ông vẫn không nghe... ông không nghe hộ lý, cũng không nghe bọn cháu?" "Nghe. Nghe. Lời của người khác ông không nghe, lời của cháu gái cưng ông nhất định phải nghe". Vương Nê Hầu khoái trá nói: "Vì chắt của ông, ông phải nỗ lực sống lâu thêm vài năm. Ông còn chờ ôm chắt trai mà". "Dạ. Vì chắt trai, ông phải cố gắng giữ gìn sức khỏe". Vương Cửu Cửu nói.
"Nha đầu này". Vương Nê Hầu vỗ mu bàn tay Vương Cửu Cửu yêu quý. "Sao lại làm đào binh?"
Vương Cửu Cửu đã lo lắng ông và ba hỏi nàng chuyện này. Bởi vì bọn họ đều là quân nhân thuần túy trung thành với quốc gia này, trong lòng của bọn họ, quân nhân chính là chức nghiệp vĩ đại cao thượng trên thế giới, không cho phép bất cứ ai lười biếng cùng khinh nhờn.
Mình chạy về trong lúc huấn luyện, vậy thì chẳng khác gì là đào binh. Ở trong mắt bọn họ, là lỗi cực nặng, sẽ chịu trừng phạt.
Nếu không cần thiết, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt ông.
Đáng tiếc, lần này nàng lại có lý do không thể không đến.
"Ông". Vương Cửu Cửu bắt đầu thi triển đại chiêu siêu cấp vô địch sấm sét, bách chiến bách thắng, thần ngăn giết thần, phật cản diệt phật... làm nũng. Vẻ mặt nàng hờn dỗi, ôm cánh tay Vương Nê Hầu nói: "Cháu chỉ là muốn về thăm ông một chút thôi mà". "Ha ha, trăm điều thiện thì hiếu đệ nhất. Lấy cớ này cũng không tệ lắm. Ông cũng không có cách gì phạt cháu". Vương Nê Hầu cười to. "Ông biết lòng cháu có quỷ. Nói đi, trở về rốt cuộc có chuyện gì?' "Muốn tìm ông giúp một việc". Vương Cửu Cửu nói.
"Có liên quan với Tần Lạc". Vương Nê Hầu hỏi.
"Cũng có liên quan với Vương gia chúng ta".
"Hả?" Vẻ mặt Vương Nê Hầu rốt cuộc trở nên ngưng trọng. Lão biết, cháu gái cưng của lão thích nói giỡn, nhưng sẽ không nói mấy chuyện không dính dáng. Nếu không, lão cũng sẽ không cho là nàng thích hợp làm chính trị. "Chuyện hai nhà Tần, Bạch cùng nhà Văn Nhân đối kháng ông có nghe nói qua chưa?" Vương Cửu Cửu hỏi.
Ánh mắt Vương Nê Hầu chợt nghiêm, nói: "Cháu muốn quậy vào?"
"Cháu đây không phải là trở về thương lượng với ông sao". Vương Cửu Cửu cẩn thận nói. Mặc dù ông vô cùng thương mình, nhưng loại đại sự ảnh hưởng đến hướng đi của gia tộc này cũng không thể đống ý dễ dàng.
Vẻ mặt Vương Nê Hầu lại khôi phục bình tĩnh, nói: "Nói thử xem, cháu nghĩ thế nào?"
"Cháu muốn tham gia vào". Vương Cửu Cửu nói. "Thứ nhất, cháu muốn thẳng thắn với ông. Cháu gia nhập là vì Tần Lạc. Hắn không muốn nhà Văn Nhân thua, cháu không muốn hắn thua".
Vương Nê Hầu cười khổ, nói: "Cháu thật là, sao nói rõ ràng như vậy? Đều nói con gái theo người ngoài, nhưng mà cháu cũng thiên vị quá lợi hại nhỉ?"
Vương Cửu Cửu cười cười, nói: "Cháu không thể gạt ông. Đây là lời thật lòng của cháu. Nếu không phải Tần Lạc gọi điện thoại cho cháu, cháu không thể nào chạy về Yến Kinh để tham gia vào chuyện này đâu. Nhưng mà, nếu hắn gọi điện cho cháu lúc này, cháu liền không muốn làm cho hắn thất vọng". "Được rồi. Nói cho ông lý do thứ hai". Vương Nê Hầu có hơi tổn thương nói.
"Thứ hai là vì Vương gia ". Vương Cửu Cửu nói. "Cháu biết, ông cũng biết, Vương gia đến đời ba cháu thật ra có hơi kém. Nhân đinh Vương gia chúng ta không vượng, bây giờ người có địa vị cao cũng chỉ có bác cả với ba cháu... Nhưng mà hai người bọn họ cũng đều rất khó leo lên vị trí ông từng có. Đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Nếu không leo lên được vị trí của ông, Vương gia sẽ rất khó giữ gìn nữa. Có thể sẽ nương nhờ một phe hoặc là trở nên phụ thuộc phe khác... kém cục diện tự thành hệ thống không ỷ không dựa hôm nay quá xa". "Sau ông có bác cả với ba cháu vào quân đội, sau bác cả với ba cháu chỉ có cháu với anh họ nhà cậu nhập ngũ tham gia chính trị. Anh họ vẫn chỉ là một Phó thị trưởng, cháu thì không cần phải nói, binh kỳ cũng chưa có... muốn nhanh chóng trưởng thành, phải cần mượn lực không ngừng. Đương nhiên, Vương gia cũng có một số xí nghiệp, lợi nhuận những xí nghiệp này mang lại có thể giải quyết ấm no của chúng ta, cũng có thể khiến cuộc sống chúng ta không tệ. Nhưng, anh họ muốn thành tích chính trị, cháu cũng muốn thành tích, mà động lực mấy thứ đó có thể cung cấp lại quá ít... cho nên, cháu muốn đánh cuộc một phen".