Chương 1368: Tạo Thế

Uống trà sớm vốn là phong tục của người phương nam, nhưng dung hợp theo văn hóa nam bắc, người phương bắc cũng dưỡng thành thói quen uống trà ăn điểm tâm.

Khách sạn Vương phủ, Yến Kinh cũng nổi tiếng là khách sạn làm ra điểm tâm chính tông.

Trước kia, vào giờ ăn sáng mỗi ngày, trước cửa người xe tấp nập, hết sức náo nhiệt. Với giá cả tiêu phí đắt đỏ trong khách sạn, bảo ngày vào cân vàng để hình dung cũng không quá đáng.

Hôm nay, khách sạn Vương phủ không ngờ không buôn bán.

Cửa lớn canh gác nghiêm ngặt, từng hàng vệ sĩ áo đen đứng ở hai bên, không bỏ qua bất kỳ góc chết nào, xem ra có nhân vật quan trọng gì đó sẽ tới đây.

Tổng giám đốc khách sạn Vương phủ là Lưu Hoa, coi như là nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh. Nhưng mà, hôm nay hắn đứng ở sau lưng một người đàn ông mặt chữ quốc giống như một người hầu.

Mặt chữ quốc họ Nghiêm, là lão nhị Nghiêm gia. Ở trong mấy nhóm nhỏ thì có chút danh tiếng, nhưng ở trong giới có danh tiếng thì lại không ai biết.

Vẻ mặt của hắn cũng rất ngưng trọng, đứng ở dưới bậc thang kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng lúc này, một đoàn xe màu đen từ từ tới.

"Ông chủ. Tới rồi". Lưu Hoa nhỏ giọng nói ở bên cạnh Nghiêm Tùng.

"Ừ". Nghiêm Tùng khẽ gật đầu, bước ra nghênh đón.

Lưu Hoa vội đuổi theo, lúc chiếc xe ở giữa vừa dừng lại, liền vội vàng giúp mở cửa xe.

Nhưng khi hắn thấy Nghiêm Tùng làm động tác giống hắn, hắn lập tức lui về phía sau môt bước... Nói giỡn sao, tranh vỗ mông ngựa với ông chủ mình, tí nữa còn không bị hắn giết chết mình sao?

Nghiêm Tùng khom người xuống, đi tới trước mặt xe Benz ở giữa phụ mở cửa xe, trên khuôn mặt chữ quốc gọn gàng làm cho người ta cảm thấy vô cùng nghiêm túc không ngờ lại đầy vẻ cười.

" Tần lão, bác đại giá quang lâm, khiến khách sạn thật vinh dự". Nghiêm Tùng cười ha hả nói.

Lúc nói chuyện, lấy tay che ở biên trên cửa xe, tránh người trong xe lúc đi ra ngoài đụng vào đầu.

Sau đó, một lão nhân gầy mặc trang phục thời Đường màu trắng tinh thần vô cùng phấn chấn liền từ trong xe chui ra.

Lão vỗ vỗ vai Nghiêm Tùng, nói: "Lần trước lúc thấy tiểu Nghiêm, có lẽ đã nhiều năm trước nhỉ? Lúc đó cháu mới từ nước ngoài trở về, còn giữ tóc dài ấy chứ... bây giờ tóc ngắn thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều".

"Cảm ơn Tần lão. Bác già là khách quý, cháu bảo phòng bếp làm mấy món đặc sắc của phương nam. Bác ăn xong rồi cho ý kiến, khách sạn bọn cháu cũng dễ cải tiến". Nghiêm Tùng cười ha hả nói.

"Cho ý kiến thì bác không dám. Các cháu là nhân sĩ chuyên nghiệp. Miệng của bác không chê được". Tần lão gia nói. Lão ngẩng đầu nhìn cửa chính khách sạn Vương phủ, nói: "Chỉ là đi ra ngoài ăn cơm, các cháu làm to như vậy làm gì? Các bác có thể ăn cơm ở đây, người khác liền không thể tới hả?"

Tần Túng Hoành đi sát sau lưng vội tiến lên nói: "Ông, đây là chút tâm ý của anh Nghiêm. Anh ấy biết ông thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy... nếu anh Nghiêm đã sắp xếp hết rồi, ông cứ nhận phần tâm ý này của anh ấy đi". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.vn "Ừ. Nhưng lần sau không thể như vậy nữa". Tần lão gia vừa cười vừa nói.

"Dạ dạ. Lần sau sẽ không như vậy nữa". Nghiêm Tùng liên tục gật đầu.

Tần Túng Hoành cùng Nghiêm Tùng bắt tay, nói: "Anh Nghiêm, phần nhân tình này em xin nhận".

"Túng Hoành, em nói gì vậy? Lão gia tới khách sạn nhỏ của anh ăn cơm, đó là nể mặt anh, nếu Nghiêm Tùng anh không chiêu đãi thật tốt, truyền đi sẽ bị người ta đâm cột sống". Nghiêm Tùng nghiêm mặt nói.

Hắn khom người xuống, đi tới trước mặt Tần lão gia, nói: "Lão gia, Huyền Vũ sảnh đã chuẩn bị xong cho bác. Hoàn cảnh chỗ đó rất tốt, không khí cũng tốt. Ăn cơm thoải mái".

"Ừ. Cứ chỗ đó đi". Tần lão gia nói.

Cả đám người đang định nhấc chân đi vào, lại có một đoàn xe chạy tới.

Tần lão gia dừng bước, cười ha hả nói: "Bạch lão đầu tới rồi. Chúng ta liền đợi lão một lát đi".

Trong lòng Nghiêm Tùng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn đang lo nên đưa Tần lão gia vào hay là ở lại bên ngoài đón Bạch lão gia đây... hai lão này ai cũng không thể đắc tội được. Không nói thứ khác, chỉ hai cháu của bọn họ đã không phải dễ trêu chọc.

Anh nể mặt một người, lại không nể mặt người kia, vậy mình sẽ đắc tội với người ta.

Trong mọi người ở đây, phân lượng Tần lão gia nặng nhất. Lão nói đợi, mọi người tất nhiên phải đợi rồi.

Nghiêm Tùng cùng Tần Túng Hoành còn có Lưu Hoa vội đi qua, kịp thời đón Bạch lão gia từ trong xe ra.

"Bạch lão, tinh thần bác càng ngày càng tốt. Trông khí sắc này, sống thêm tới trên trăm tuổi cũng không có vấn đề gì... Bạch lão, mời". Nghiêm Tùng lại đổi kiểu nói để nịnh bợ Bạch lão gia.

Bạch lão gia mặc một bộ trường bào màu xám, đen hơn, cũng gầy hơn Tần lão gia. Sắc mặt vàng vọt, người thoạt nhìn yếu hơn một chút.

Nhưng ánh mắt của lão vô cùng sắc bén, bị lão nhìn lên một cái khiến cho người ta cảm thấy cả người phát rét.

"Cảm ơn Nghiêm Tùng". Xưng hô của Bạch lão gia chính quy hơn, cũng xa lạ hơn.

" Bạch lão khách khí rồi. Ngài có thể tới là vinh hạnh của cháu". Nghiêm Tùng vội nói.

Bạch Phá Cục bắt tay với Nghiêm Tùng, sau đó cùng Bạch lão gia đi tới trước mặt Tần lão gia đứng ở dưới bậc thang.

"Lão Tần, để ông chờ lâu". Bạch lão gia cười ha hả nói.

"Tôi cũng mới tới. Đang định đi vào ấy chứ, thấy xe ông cũng tới, liền đứng ở cửa đón". Trên mặt Tần lão gia cũng đầy vẻ tươi cười.

Cửa khách sạn Vương phủ, hai lão già bắt tay thật chặt, có loại cảm giác bão táp xảy đến.

Bao nhiêu năm rồi, mới xuất hiện một màn trước mắt?

"Chỉ ăn cơm mà thôi. Bọn tiểu bối làm quá long trọng". Tần lão gia chỉ vào đám vệ sĩ nói.

"Hiếu tâm của bọn con cháu vẫn đáng tán dương". Bạch lão gia nói.

"Lão Bạch, mời". Tần lão gia nói.

"Lão Tần, mời". Bạch lão gia cũng chắp tay nhường.

Nghiêm Tùng vội đi trước dẫn đường, dẫn đoàn người vào phòng đã sớm chuẩn bị sẵn.

Đây là gian phòng của khách sạn xa hoa Vương phủ, có thể chứa đồng thời mười tám vị khách vào ăn cơm. Bây giờ chỉ có ông cháu Tần Túng Hoành cùng ông cháu Bạch Phá Cục, liền có vẻ hơi rộng.

Nhưng Nghiêm Tùng lại không thể không sắp xếp như vậy, nếu không, chính là người mất cấp bậc lễ số.

Nghiêm Tùng dặn dâng trà điểm tâm lên, luyến tiếc mà chào, rồi im lặng lui ra ngoài.

Hắn biết, trường hợp hôm nay không thể có người ngoài ở đó.

Nhưng không ngờ chính là, Tần lão gia cùng Bạch lão gia nhiều năm không gặp cũng không thảo luận cơ mật thương nghiệp, đại sự gia tộc gì, ngược lại khen không dứt miệng với điểm tâm trên bàn, sau đó nói say sưa về đồ ăn ngon, cảnh đẹp trên thế giới.

Bọn họ có thể ngồi cùng một chỗ uống trà sớm, đã biểu lộ lập trường hai nhà Tần, Bạch liên hợp. Nói những thứ này cũng không còn thấy thú vị nữa.

Tần Túng Hoành cùng Bạch Phá Cục ở bên cạnh ân cần hầu hạ, ngược lại ngửi được mùi ngon.

Sức ăn của người già cũng không nhiều, sau nửa tiếng, hai người đã ăn no. Sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nói tinh thần mệt mỏi, phải về nghỉ ngơi.

Tần Túng Hoành, Bạch Phá Cục vội đở vịn bọn họ đứng dậy, tiễn bọn họ xuống dưới lầu. Nghiêm Tùng vẫn canh giữ ở bên ngoài phòng lại xuất hiện, cùng Tần Túng Hoành, Bạch Phá Cục đưa hai cụ xuống lầu.

Tới bãi đỗ xe, Tần lão gia nói với Tần Túng Hoành: "Cháu cũng không cần theo lão già này về. Thanh niên có chuyện riêng cần làm, không thể trở nên chậm chạp nặng nề giống bọn ông được".

"Dạ. Ông". Tần Túng Hoành khom người nghe lời.

"Phá Cục. Đi làm chuyện của mình đi". Bạch lão gia nói với Bạch Phá Cục.

Sau đó, hai lão già đều tự ngồi xe riêng của mình rời đi.

Đợi đến khi đoàn xe đi xa, Tần Túng Hoành nhìn Bạch Phá Cục, vừa cười vừa nói: "Anh Bạch, ăn uống chút gì thêm không? Nói thật, tôi còn chưa ăn no".

"Tôi cũng nghĩ thế". Bạch Phá Cục cười to. "Ông ngồi ở bên cạnh, thật đúng là không tiện mở miệng ăn".

Vẫn là gian phòng Huyền Vũ, có điều hai người không ngồi bàn lớn, mà chọn mấy món điểm tâm bưng lên bàn nhỏ.

"Anh Bạch, động tác của anh thật không chậm nha". Tần Túng Hoành vừa cười vừa nói. Vừa uống trà, vừa tống điểm tâm màu xanh biếc vào trong miệng. Xem ra hắn quả thật đói bụng.

"Động tác gì?" Bạch Phá Cục hỏi. Với tốc độ ăn của hắn, mấy bánh tròn tinh xảo ngon miệng này hắn có thể một ngụm nuốt sạch.

"Sao? Văn Nhân Trăn không phải là anh hạ thủ à?" Tần Túng Hoành nghi ngờ hỏi.

"Tôi còn tưởng là anh hạ thủ chứ". Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói.

"Hả? Đây đúng là việc lạ". Tần Túng Hoành lâm vào trầm tư. "Có điều, động tác Mục Nguyệt vẫn rất nhanh. Nàng đã bảo người công bố tin Văn Nhân Trăn chết... Bệnh tim đột phát không cấp cứu kịp nên tử vong. Hắc hắc, bây giờ cho dù chúng ta quậy nước ao này lên, sợ cũng chỉ có thể làm có hạn".

"Vậy cũng không thể không làm gì". Bạch Phá Cục nói. "Mục Nguyệt thật thông minh. Đầu tiên liền công bố tin Văn Nhân Trăn chết, tránh ngoại giới suy đoán lung tung. Có điều, chúng ta cũng có thể thêm thắt chút vào trong... mặc dù không thể lay động căn bản của xí nghiệp Văn Nhân, cũng có thể khiến bọn họ loạn càng thêm loạn..."

"Anh hùng không để ý cái trước mắt". Tần Túng Hoành nói phụ họa.

"Nhưng tôi không phải là anh hùng". Bạch Phá Cục lắc đầu. "Tôi cũng không định làm anh hùng".

Anh hùng? Là tên gọi của kẻ thất bại.