Chương 1357: Thần Hộ Mệnh

Không thể không nói Hoàng Đế xác thực là một người kỳ quái. Mặc dù vội vã chạy đi nhưng chỉ cần hắn thấy trên người có mùi mồ hôi hoặc là quần áo dính bụi là lập tức cho xe dừng lại đế tìm một cái khách sạn thoạt nhìn không tệ lắm đi vào tắm rửa, thay quần áo và dùng cơm.

Bất cứ lúc nào hắn đều coi công tác vệ sinh đặt ở vị trí đệ nhất. Không chỉ hắn tắm rửa mà yêu cầu cả đồng bọn cũng phải tắm rửa. Hắn không chỉ không thích ngửi mùi mồ hôi của mình mà lại càng không thích ngửi mùi mồ hôi của người khác.

Mà tất cả mọi người đều chui vào một cái MiniBus, bên trong không gian chật hẹp mà mũi hắn lại thính như linh cẩu vậy nên không thể che đậy được loại hương vị này.

Trên đường đi, hắn và Lệ Khuynh Thành đàm luận cũng như thăm quan hết thảy phong thổ Hoa Hạ quốc, bộ dáng không hề nóng tính hay địch ý, tựa như Lệ Khuynh Thành đúng là hướng dẫn viên du lịch do bọn hắn thuê vậy.

Tiếng Anh của Lệ Khuynh Thành Anh rất tốt. Hoàng Đế nói cũng không tệ nên hai người nói chuyện không gặp trở ngại gì, hơn nữa cũng đều là nhân vật kiến thức rộng rãi nên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cứ như là hảo hữu nhiều năm vậy.

Thái An là một thành thị nhỏ dưới chân Thái Sơn. Bọn hắn không trực tiếp đi lên Thái Sơn mà tìm tới một khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở Thái Sơn thuê ba phòng "Tổng thống", trong đó Hoàng Đế một mình một gian, Hỏa Thần một gian, còn lại một gian cho Lệ Khuynh Thành và nhà ảo thuật. Cái giá gần vạn nhân dân tệ một gian phòng đối với bọn họ mà nói không hề có áp lực mà Hoàng Đế cũng đúng là không quan tâm đến số tiền này. Sự nghiệp của hắn trải rộng khắp toàn cầu, tại không ít quốc gia và Chính phủ đều có sinh ý, thậm chí là khách nhân trọng yếu của một số vương thất tại các quốc gia Ả rập nên ngay cả chính bàn thân hắn cũng vô pháp biết mình đến cùng có bao nhiêu tiền.

Lệ Khuynh Thành đã biết rõ nhà ảo thuật là nữ nhân cho nên đối với hắn cô cũng không bài xích. Bọn họ đối với mình dù thân mật thế nào cũng tuyệt đối không có phòng bị. Nếu dám để cho mình ở một mình đúng là có thể chứng minh bọn hắn có phong độ thân sĩ nhưng cũng chứng minh bọn họ là một đám ngu ngốc.

Lệ Khuynh Thành sau khi tắm rửa xong thì nhìn nhà ảo thuật ngồi ở trong góc nói: "Sao cô không đi tắm đi?"

Nghe vậy, nhà ảo thuật liền đứng lên đi vào phòng tắm.

Lệ Khuynh Thành phát hiện, vô luận lúc nhà ảo thuật ngủ hay là thức, ngay cả lúc đi tắm hắn đều mặc áo liền quần. Tối đa chắc là chỉ thay đổi nội y bên trong còn bộ áo bành tô cùng cái mũ trên đầu cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.

Đương nhiên, Lệ Khuynh Thành cũng biết có lẽ cô ta dựa vào mấy thứ này để giết người ngăn địch. Cái bộ quần áo này chính là đồ để hắn ăn cơm và bảo vệ tánh mạng.

Đông đông đông---

Cửa gian phòng vang lên tiếng gõ cửa, chỉ thấy cửa phòng vệ sinh mở ra rồi nhà ảo thuật vẻ mặt đề phòng đứng ở cửa ra vào.

Thông qua cái mắt nhỏ trên cánh cửa hắn nhìn thấy người quen lúc này mới mỡ cửa phòng ra. Hỏa Thần cười tủm tỉm nhìn nhà ảo thuật rồi đem chìa khoá trong tay đưa qua nói: "Cô sang phòng tôi nghỉ ngơi. Tôi và Lệ tiểu thư có chút việc muốn nói".

Nhà ảo thuật hơi chút do dự rồi liền nhận lấy chìa khoá phòng đi ra ngoài.

Két.

Cửa gian phòng được Hỏa Thần đóng lại, hơn nữa hắn lại còn nhanh chóng khóa lại giống như là sợ nhà ảo thuật hối hận không muốn đổi phòng vậy.

Hỏa Thần mật mũi tràn đầy vẻ si mê nhìn Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Lệ tiểu thư, cô là nữ nhân mà tôi si mê nhất trong số những nữ nhân tôi từng gặp".

Lệ Khuynh Thành đã được chứng kiến nam nhân muôn hình muôn vẽ nên biết rõ trong lòng bọn hắn muốn thứ gì.

Nhà ảo thuật không muốn hỗ trợ, cô hoàn toàn có thể hiểu được vì mỗi lần cô nói chuyện với Hoàng Đế thì hắn đều nhìn cô với ánh mất tràn đầy địch ý.

Cô hiểu một nữ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn ngươi chứng minh là ngươi đang xâm chiếm lãnh địa cô ta. Cô ta thích Hoàng Đế hoặc phải nói là si mê sùng bái mới đúng, thế nhưng Lệ Khuynh Thành cũng không bởi vậy mà bối rối.

Cô đứng bất động ở trong phòng khách, hai tay ôm ngực lạnh nhạt liếc nhìn Hỏa Thần nói: "Cám ơn anh đã ca ngợi, bất quá, tôi nghĩ tôi đang cần nghỉ ngơi. Anh ở chỗ này không thuận tiện đâu".

"Không. Cô không thể cự tuyệt tôi mà cũng không thể cự tuyệt được tôi". Vừa nói Hỏa Thần vừa đi về phía trước hai bước.

Lệ Khuynh Thành lui về phía sau, cô một mực thối lui đến cạnh cửa sổ nói : "Tôi khuyên anh nên tỉnh táo một chút. Anh không nên quên, tôi là khách của Hoàng Đế. Nếu như tôi có chuyện gì ngoài ý muốn thì anh biết hậu quá rồi đó, người ông ta cần sẽ không xuất hiện nữa".

"Chỉ cần cô không chết thì hắn nhất định sẽ xuất hiện". Hỏa Thần vừa cười vừa nói: "Tôi biết rõ hắn sẽ đến cứu cô. Nhất định sẽ đến".

Hỏa Thần cũng không sợ Hoàng Đế trách cứ bởi vì Hoàng Đế không có khái niệm đối với nữ nhân, đối với hắn mà nói, nữ nhân và nam nhân hoặc là nói một cái đầu heo cũng không có gì khác nhau.

Hắn có thể tiện tay giết chết nữ nhân hắn không thích hoặc cũng có thể đơn giản đem nữ nhân đẹp như tiên nữ ném cho thuộc hạ của hắn cho nên hắn sẽ không vì một nữ nhân mà phát sinh tranh chấp với thuộc hạ của mình. Trong lòng hắn nữ nhân không có bất kỳ địa vị gì cả.

Bọn họ thì bất đồng. Bọn họ là pháo hôi của Hoàng Đế. Hoàng Đế cần bọn họ để làm rất nhiều chuyện.

"Nếu như tôi nhảy xuống dưới lầu thì sao?" Lệ Khuynh Thành nói xong tay liền đặt lên bệ cửa sổ, chỉ cần cô nhẹ nhàng nhảy lên là có thể từ tầng hai mươi lăm này nhảy xuống.

Lúc cô vào phòng để thông thoáng dễ thở đã mỏ cửa sổ ra không nghĩ rằng lúc này lại có tác dụng. Có hoàn cảnh và địa hình thuận lợi là mấu chốt để chiến thắng. Lệ Khuynh Thành cho tới bây giờ cũng không dám xem nhẹ những chỉ tiết này.

Hỏa Thần không khỏi sững sờ.

Trong ấn tượng của hắn những nữ nhân mà hắn đều rất thích cùng hắn khi ở trên giường. Mặc dù lúc đầu có chút phản kháng nhưng sau khi hắn dùng sức mạnh uy hiếp thì đều phải khuất phục.

Đối với nữ nhân Hoa Hạ hắn vốn không quá ưa thích, hắn vẫn ưa thích đám mỹ nữ tóc vàng mông lớn ngực to kia nhưng Lệ Khuynh Thành lại là ngoại lệ.

Cô ngoại trừ không có tóc vàng ra, mông cũng không to ngực không lớn nhưng trọng yếu là trên người cô ta có hương vị của nữ nhân Âu Châu và Châu Mỹ.

Hắn cũng không biết đây là dạng hương vị gì nhưng lại rất hấp dẫn. Trên đường đi hắn đều tìm kiếm cơ hội ra tay nhưng cho tới bây giờ đến tận đỉnh Thái Sơn mới có cơ hội. Nếu không ra tay nữa sẽ trễ mất.

Nhưng thật không nghĩ ra nữ nhân này lại phản kháng mãnh liệt như vậy. Chẳng lẽ nữ nhân Hoa Hạ và nữ nhân Âu Mĩ lại khác nhau đến vậy. Ý thức về trinh tiết lại cường liệt đến vậy?

Hắn nhếch miệng nở nụ cười, vẽ cười có một chút suất khí.

"Cô sẽ không chết đâu". Hỏa Thần nói. Hắn cho rằng Lệ Khuynh Thành chỉ đe dọa hắn, uy hiếp hắn thôi: "Không ai nguyện ý xuống địa ngục cả. Cô cũng vậy".

"Ông nói sai rồi". Lệ Khuynh Thành nói, nét mặt cô thong dong, thanh âm bình tĩnh giống như đàm luận về tử vong là một chuyện rất bình thường vậy: "Tôi biết rồi. Bởi vì tôi không rõ lắm ông làm những chuyện như vậy đối với tôi có ý vị như thế nào. Nếu là ba năm trước đây, tôi có thể tiếp thụ chuyện như vậy. Mặc dù khuất nhục, tôi cũng sẽ cố gắng sống còn hiện tại tôi sẽ không tiếp thụ được, cũng sẽ không thể tiếp nhận".

"Nha. Bởi vì Tần Lạc sao?" Hỏa Thần rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lệ Khuynh Thành cố gắng phân biệt xem lời cô là thật hay là giả.

Hắn ham muốn nhưng lại không muốn bức tử Lệ Khuynh Thành để ảnh hưởng đến đại sự của Hoàng Đế. Nếu như vậy thì Hoàng Đế sẽ giết mình.

Đối với Hoàng Đế hắn hiểu rất rõ, Hoàng Đế nhất định sẽ làm như vậy.

"Đúng vậy, vì Tần Lạc". Lệ Khuynh Thành nói ra.

Tuy nhiên Hỏa Thần không vì như vậy mà buông tha, lúc này Lệ Khuynh Thành gần trong gang tấc toàn thân đang tản mát ra một cổ hương vị yêu mị đậm đặc làm cho người ta rục rịch.

"Khoáng cách giữa chúng ta là ba mét. Cô dùng hai tay phát lực để nhảy ra cửa sổ ít nhất cũng cần 0.5 giây còn ta chỉ cần 0,3 giây để túm được cô. Nói cách khác, ta có đầy đủ thời gian để chặn cô rơi xuống, cô vẫn không chết được".

"Như vậy, tôi sẽ cắn lưỡi tự vận?"

"Cái này lại càng cần thêm thời gian". Hóa Thần cười đắc ý nói: "Bởi vì nó cần một quá trình phát lực".

Hắn vừa nói thân hình liền phát động, thoáng cái đã tóm được bả vai Lệ Khuynh Thành đang muốn nhảy lên.

"Ta nói rồi, thời gian của cô không đủ". Hỏa Thần trêu tức cười cười nói: "Ta không cho cô chết, cô không được phép chết".

Két —

Một âm thanh giòn vang truyền đến rồi cửa gian phòng bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, chỉ thấy Hoàng Đế và nhà ảo thuật đi vào.

Hoàng Đế đứng tại cửa ra vào bất động còn nhà ảo thuật đứng sau lưng Hoàng Đế không dám thở mạnh một cái.

Hỏa Thần vừa mới đắc thủ bất được Lệ Khuynh Thành đang chuẩn bị làm ra động tác kế tiếp thì thấy Hoàng Đế đến, thoáng cái hắn tiến thối đều thất thố không biết phải làm như thế nào cho phải.

"Hoàng Đế". Hắn buông Lệ Khuynh Thành ra rồi khom người hành lễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Tao tới thăm mày một chút". Hoàng Đế nói ra.

"…" Hỏa Thần không dám lên tiếng lại càng không dám tiếp tục hành động. Nói giỡn rồi, có cho hắn vài lá gan nữa cũng không dám làm loại chuyện phi lễ này trước mặt Hoàng Đế.

"Thật sự là mất mặt". Hoàng Đế nói.

"Tôi xin lỗi". Hóa Thần nói xin lỗi đồng thời lưng càng hạ thấp hơn.

"May cho mày là bây giờ vẫn còn có chút tác dụng". Hoàng Đế nói : "Nói cách khác là bây giờ mày đã là người chết biết đi".

Hỏa Thần "bịch" một tiếng quỳ xuống nói: "Cám ơn Hoàng Đế".