Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt và Vương Cửu Cửu rời bàn ăn đi đàm phán, Tần Lạc cũng mất hứng. Hắn gọi một ấm trà rồi an vị ngồi trong phòng khách nhâm nhi.
Văn Nhân Chiếu cũng vứt đũa chạy đến ngồi cạnh Tần Lạc nói: "Tỷ phu. Chị em và chị Cửu Cửu đi vào thư phòng rồi hả?"
"……"
"Mấy chị này bàn cái gì hả?"
"……"
"Có phải là tranh giành quyền sở hữu anh không? Nữ nhân đều rất tham lam" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn
"……"
"Hai bà chị này liệu có đánh nhau hay không nhỉ?"
Tần Lạc quay ngoắt lại dùng tay bịt mồm Văn Nhân Chiếu nói: "Sao cậu lắm lời như vậy ?"
"Có thể... anh ... cũng... không ... được ... hồi ... đáp ...lại" Văn Nhân Chiếu bị Tần Lạc bịt mồm nhưng vẫn cố tạo "khe hở" mà bắt đầu nói chuyện mặc dù không thuận tiện cho lắm. Hắn chỉ đành dặn ra từng chữ một.
Tần Lạc buông tay buồn bực nói: "Cậu không nhìn thấy mà anh cũng không có cơ hội đi vào, anh làm sao biết các cô nàng đang bàn bạc với nhau cái gì? Bất quá, chắc chắn sẽ không đánh nhau đâu".
"Đúng thế" Văn Nhân Chiếu gật đầu nói: "Tỷ tỷ em sẽ không đánh nhau đâu"
"Nữ nhân không đánh nhau là bình thường nhưng cậu nhất định phải học đánh nhau". Tần Lạc nói.
"Sao vậy? Em có vệ sỹ mà", Văn Nhân Chiếu hỏi lại.
"Có một số người không thể dùng vệ sỹ xử lý được".
"Thí dụ như đại bá em?"
"……"
"Em biết ngay là đoán đúng rồi mà", Văn Nhân Chiếu cao hứng nói: "Cái này rất hay. Để em đi báo danh học TaeKwonDo. Đi học đánh nhau".
"Hãy tìm một võ sư về dạy em đi", Tần Lạc nói: "TaeKwonDo chỉ dùng đế biểu diễn thôi"
"Được", Văn Nhân Chiếu đáp ứng nói: "Tỷ phu, anh giúp em tìm một người đi? Chỉ cần em co thể lợi hại như anh thì tốt rồi".
" " Tần Lạc thật tình muốn nói cho hắn biết, mình cũng phi thường lợi hại đấy, là phòng thủ đệ nhất thiên hạ bất quá lúc này tâm tính hắn có chút bực bội nên không muốn giải thích nhiều như vậy.
Sau vài câu chuyện Văn Nhân Mục Nguyệt và Vương Cửu Cửu từ trong thư phòng đi ra. Tần Lạc tranh thủ thời gian nghênh đón rồi nghi ngờ hỏi: "Nói xong rồi sao?"
Hai cô đi vào trong phòng tổng cộng chưa tới 10 phút, nhanh như vậy mà đã nói xong rồi. Chẳng lẽ nói các cô đàm phán thất bại rồi hả, bất quá chứng kiến vẻ mặt hai người vui vẻ thì chắc có lẽ không phải đàm phán bất thành.
"Nói xong rồi", Vương Cửu Cửu gật đầu.
"Như thế nào đây?" Tần Lạc lo lắng hỏi.
"Rất tốt", Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói: "Sao anh lo lắng như vậy?"
"Tôi chỉ hi vọng hai cô có thế trở thành bằng hữu", Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Nếu anh đã nghĩ như vậy thì chúng tôi nhất định sẽ trở thành bằng hữu", Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc gật nhẹ đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói : "Không có việc gì thì chúng tôi về trước đây. Ngày mai tôi lại tới châm cứu cho lão gia tử. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi".
Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ gật đầu, nói : "Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tới là được".
"Tỷ tỷ, xin cáo từ", Vương Cửu Cửu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt cười rồi nói lời tạm biệt.
"Để chị ra tiễn", Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Đợi đến lúc chiếc xe do Đại Đầu lái chở Tần Lạc và Vương Cửu Cửu khuất khỏi tầm mắt Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu vẫn còn đứng tại của ra vào.
Trong ánh đêm tịch liêu, chỉ có ánh sáng đèn thấp thoáng rọi lên người hai chị em làm hai người thoạt nhìn có chút cô đơn.
Còn trong xe Vương Cửu Cửu toàn thân mềm yếu dựa vào lòng Tần Lạc. Không biết tại sao thời gian gặp gỡ ngắn ngủi như vậy mà cô cảm thấy thế xác và tinh thần rất uể oải.
Nữ nhân này quá thông minh lại quá xinh đẹp cho nên trước mặt cô ta cô luôn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.
Mỗi tiếng nói, mỗi cử động của Mục Nguyệt có thể xinh đẹp đến trình độ này. Đồng dạng thân là nữ nhân, làm sao cô không thể không sinh ra tâm lý tự so sánh?
Vì vậy, Vương Cửu Cửu cũng chỉ có thể cố gắng phấn khởi không muốn nhận thua trước mặt Tần Lạc cho dù cô phi thường rõ ràng là mình đã thua.
Cô là cố ý đấy, cô là vô tâm đấy. Dùng cố ỷ đối với vô tâm, cái cảnh giới này vốn là kém một khoảng lớn.
"Em cảm thấy rất kỳ quái", Vương Cửu Cửu nói: "Tại sao lúc trước anh có thể đang tâm từ hôn chứ?"
"À?", đang suy nghĩ nên Tần Lạc không rõ ý của Vương Cửu Cửu về vấn đề này.
"Cô ấy đẹp như thế mà anh sao lại cam lòng từ hôn?", Vương Cửu Cửu nhắc lại lần nữa.
"Khả năng là anh không có cám giác với cô ấy", Tần Lạc nói: "Thực ra lúc hắn từ hôn cũng không biết vị hôn thê của mình là người xinh đẹp tới mức hại nước hại dân như vậy. Nếu như trước khi từ hôn hắn biết dung mạo Văn Nhân Mục Nguyệt hoặc là khi hắn đến từ hôn mà gặp được Văn Nhân Mục Nguyệt thì vụ từ hôn này khéo đã không xong rồi?
"Thật sự là đầu hỏng rồi", Vương Cửu Cửu khanh khách cười nói: "Nếu em là nam nhân thì nhất định là không nỡ bỏ rơi nữ nhân xinh đẹp như vậy. Anh nghĩ lại đi, được nắm tay nữ nhân như vậy đi ra ngoài dạo phố, cảm giác thành tựu lắm đấy".
Tần Lạc ôm chặt Vương Cửu Cửu nói: "Nắm tay em đi ra ngoài dạo phố anh cũng có cảm giác rất thành tựu".
"Thật không", Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói: "Chúng ta đi dạo phố đi".
Tần Lạc đưa mắt nhìn sắc trời hỏi: "Đi đâu đây?"
Vương Cửu Cửu nói cho Đại Đầu địa chỉ rồi sai Đại Đầu lái xe chạy đến nơi đó.
Tần Lạc suy nghĩ nhưng cũng không biết địa chỉ này là ở chỗ nào. Tuy hắn đã đến Yến Kinh vài năm rồi nhưng vẫn như kẻ mù đường vậy.
Đen khi dừng xe lại, Tần Lạc rốt cục mới minh bạch tại sao Vương Cửu Cửu lại thích đến đây vì đây là khuê phố, cũng là phố bán quà vặt nổi danh Yến Kinh.
Lúc trước tại đây, Vương Cửu Cửu khi ăn đồ nướng đã quyết định đi theo hắn nên con đường này đối với bọn họ rất có ý nghĩa.
Khi hai người đi tới quán đồ nướng kia, bà chu đang bận rộn nhưng nhìn thấy Vương Cửu Cửu vội kinh hỉ kêu lên to nói: "Ôi, Cửu Cửu, cô lâu lắm đã không tới rồi? Thật sự là muốn hại chết bà chị này rồi. Hôm nay muốn ăn gì không ? Hôm nay chị mời khách, cô đừng có khách khí đấy nhé".
Những cửa hàng này thật có ánh mắt, ngày nào cùng có nhiều khách đến ăn đồ nướng mà bà chủ lại có thể liếc mắt một cái nhớ ra Vương Cửu Cửu, lại còn có thể gọi được tên của cô.
"Bà chị, nếu chị muốn mời khách thì chúng tôi đâu dám ăn. Cứ để chúng tôi tự nhiên đi, ăn nhiều ít bao nhiêu chúng tôi sẽ thanh toán, chị không cần khách khí như vậy đâu", Vương Cửu Cửu cười với bà chủ nói.
"Vậy cũng được. Hai người ngồi đi, để tôi sai người pha trà", bà chủ cười đáp ứng nói.
"Bà ta vẫn nhớ rõ em", Tần Lạc cảm thán nói. Nếu bảo hắn nhớ hết những người hắn đã xem bệnh cho thì hắn cũng chịu.
"Đó là điều đương nhiên. Đó là đãi ngộ dành cho mỹ nữ mà", Vương Cửu Cửu kiêu ngạo vênh mặt nói.
Tần Lạc thân mật bẹo má cô còn Vương Cửu Cửu cười trốn tránh. Đúng là lúc ở cùng Vương Cửu Cửu hắn luôn cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
"Em đã đáp ứng rồi hả?" Tần Lạc hỏi.
"Hì hì. Em vẫn nghĩ anh có thể nhịn được qua đêm nay mà không hỏi đấy", Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
Tần Lạc hắc hắc cười nói : "Hai cô nói chuyện nhanh như vậy anh còn tưởng đàm phán không thành rồi".
"Chỉ là nói ra mục đích mà thôi, cần bao nhiêu thời gian đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi lại: "Nói nữa, cô ấy thông minh như vậy, nếu như em nói quá nhiều thì lại là không bằng cô ta?"
Tần Lạc cười khổ nói : "Sao em cứ luôn sợ là không bằng cô ấy? Anh nhớ trước kia em không có thiếu tự tin như vậy đấy".
"Em không có biện pháp nào mà?", Vương Cửu Cửu vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên kể khổ: "Da em phơi nắng đen như vậy còn cô ấy lại xinh đẹp như vậy, khí chất lại ưu việt như vậy, người ta lại thông minh như vậy, tóm lại là tốt nhất không nên đi gặp cô ấy, cần có thời gian dài thì em mới có thê lấy lại được tự tin ?"
"....."
"Em đáp ứng rồi", Vương Cửu Cửu nói.
"Có nắm chắc thắng lợi không?" Tần Lạc hỏi.
"Không thử thì làm sao biết được?"
Tần Lạc bộ dáng trở nên ngưng trọng nói : "Đứng trên lập trường của anh thì xác thực hi vọng hai người có thể hợp tác với nhau nhưng không thể bởi vì cô ấy là bằng hữu của anh mà sẽ khiến Vương gia rớt xuống nước cho nên em tốt nhất là nên cẩn thận cân nhắc trước đã, trở về nhà cùng người nhà thương lượng ôn thoả đi. Không nên quá vội vã".
"Em hiểu mà", Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Cô ta thuyết phục em nhưng em nói cũng không biết có thể thuyết phục được gia gia hay không, bất quá em rất xem trọng cô ấy".
"Cô ấy cùng rất coi trọng em".
"Anh hiểu rõ cô ấy như vậy ư?" Vương Cửu Cửu híp mắt lại nói, cô nhíu hai cánh nhỏ làm bộ ghen tuông nói.
"Không phải là hiểu rõ mà chỉ có một chút thôi". Vương Cửu Cửu nở nụ cười thò tay nắm tay Tần Lạc nói: "Tần lão sư"
"Hả", Tần Lạc đáp.
"Anh đứng về phía bên nào?"
Tần Lạc hơi chút chần chờ rồi nói: "Anh đứng về phía cô ấy".
Nếu Văn Nhân gia cùng Tần, Bạch hai nhà đại chiến hắn nhất định sẽ đứng về phía Văn Nhân gia.
Nghe nói thế Vương Cửu Cửu cười khanh khách nói : "Em sẽ đứng về phía anh".
Trong quán không khí náo nhiệt ầm ĩ, khói nướng lượn lờ, đèn đóm sáng trưng. Nàng ngồi ở trong đám người chăm chú nhìn nam nhân của mình, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nói: "Em muốn uống rượu".
Tâm tư Tần Lạc cũng muốn say. Lúc này thanh âm ầm ĩ lọt vào tai lại trở thành nhạc đệm vui tai, dòng người tới lui trở thành bối cảnh, trong mắt hắn chỉ còn mỗi một nữ nhân này.
"Tốt. Chúng ta uống rượu'', Tần Lạc nói.
Bên kia đường phía đối diện, một người đội mũ dạ quay lưng về phía bọn họ. Tuy người này chưa hề quay lại nhìn nhưng lại thấy rõ hết mọi hành động của Tần Lạc và Vương Cửu Cửu bởi vì trong tay hắn cầm một cái gương nhỏ.