Chương 1329: Văn Nhân Đình Bị Bệnh

Địa bàn của tôi tôi làm chủ.

Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt không cho nói, Tần Lạc cũng chỉ ngoan ngoãn mà ngậm miệng cùng nàng giữ sự trầm mặc.

Nhưng mà, bầu không khí như vậy cuối cùng cũng bị quấy rầy.

Giống như là cảnh giới nhập thần, một khi thoát ra, liền khó tiến vào. Văn Nhân Mục Nguyệt hoài niệm ngày như vậy, thích cuộc sống như vậy, cố gắng muốn làm cho mình đi vào lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cốc cốc.

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ vô cùng. Sau đó, Quả bưng khay tiến vào. Bên trong khay là một chén nước trà cùng một ly nước trái cây.

Văn Nhân Mục Nguyệt có thói quen uống một ly nước trái cây vào trưa mỗi ngày, làm trợ thủ bên cạnh nàng tất nhiên sẽ không quên. Mà Tần Lạc là khách của Văn Nhân Mục Nguyệt, một chén trà thơm chiêu đãi là chuyện đương nhiên.

Đây là cấp bậc lễ nghĩa.

Mỗi một lần khách tới mọi người nhất định phải tận lễ số.

Nhưng mà, Quả không biết là, hôm nay nàng lại bởi vậy mà phạm sai lầm.

" Tần tiên sinh, mời uống trà". Quả đặt nước trà ở trước mặt Tần Lạc, nhỏ giọng nói.

" Cám ơn ". Tần Lạc nhận lấy nói cám ơn.

" Tiểu thư, mời uống nước trái cây ". Quả lại đưa nước trái cây đến trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Không khát". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Trước kia lúc Quả đưa nước trái cây, Văn Nhân Mục Nguyệt cho tới bây giờ cũng sẽ không nói nhiều một câu, không, là từ trước tới nay cũng sẽ không nói thêm chữ nào. Bưng nước trái cây lên liền uống, uống xong đặt ly rỗng ở trên khay.

Hôm nay làm sao vậy?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn mình hờ hững. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng mà đều khiến người ta cảm thấy nàng hình như đang tức giận.

Quả cực sợ hãi. Tiểu thư đang tức giận? Là tức mình hay là tức Tần Lạc?

Nếu tức Tần Lạc, vậy không có quan hệ với mình.

Nếu tức mình thì thiệt oan uổng, mình chỉ đưa ly nước trái cây, không làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ hôm nay mình mặc quần áo quá gợi cảm, Tần Lạc luôn lén ngắm mình, khiến tiểu thư mất hứng?

Quả không biết là, Văn Nhân Mục Nguyệt đúng là đang giận nàng.

Có điều, không phải là vì nàng mặc quần áo quá gợi cảm. Mà là bởi vì nàng đưa nước trái cây tới vào thời gian không thích hợp.

Văn Nhân Mục Nguyệt không để cho Tần Lạc nói, vừa mới bắt đầu tìm được chút cảm giác, nàng liền gõ cửa đưa vào, loại cảm giác tuyệt vời này thoáng cái đã bị cuốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ sợ rất khó tìm lại.

Nàng có thể không tức giận sao?

Đương nhiên, tâm tư nhỏ như vậy nàng có cần giải thích cho người khác nghe không? Nàng cũng không phải là dạng con gái chỉ biết vô lễ, nhõng nhẽo này.

Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không nhận nước trái cây, giống như là đứa nhỏ đang giận dỗi, trong lòng Tần Lạc cười thầm, đưa tay lấy nước trái cây từ trong khay ra, nói: "Đợi tí nữa sẽ uống".

"cảm ơn". Quả khom người nói cảm ơn, sau đó cẩn thận mà lui ra ngoài.

Đối với nàng mà nói, lúc này quả thật gần vua như gần cọp. Làm bạn một cô gái lớn như vậy rồi còn chưa từng yêu đương còn nguy hiểm hơn cọp cái.

Tần Lạc cười tủm tỉm mà nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt hờ hững nhìn hắn, nói: "Không được cười".

"Thật không uống nước trái cây hả?" Tần Lạc đưa nước trái cây trong tay qua.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhận lấy nước trái cây, miệng ngậm ống hút hút.

Nàng hút nước trái cây, miệng sẽ hơi chu lên, gò má sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu chết người.

Nữ nhân này, mỗi một chỗ đều đẹp, làm mỗi một sự kiện đều hoàn mỹ. Cho dù là bình hoa, bày ở trong nhà cũng cảnh đẹp ý vui. Huống chi nàng còn có học thức cùng năng lực làm cho người ta xấu hổ vô cùng.

"Chỉ cần cô thích, chúng ta đều có thể đi du lịch bất kỳ lúc nào". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tôi cũng thấy, công việc của cô không bận rộn mấy. Ngoại trừ xem tạp chí, cũng thấy cô có việc chính gì. Trước khi đi chuyển giao công việc tốt là được, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi cỡ hai ngày, đợi đến khi về làm việc một thời gian ngắn, lại đi chơi mấy ngày. Tôi có thể làm bạn suốt cả hành trình, cô chỉ cần bao ăn bao ở bao vé máy bay liền được. Dù sao cô cũng không để ý chút tiền này".

"Anh đáp ứng rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Phải đó. Tôi đã đáp ứng. Cho nên bây giờ liền xem cô có thời gian hay không thôi, ngày mai đi cũng được". Tần Lạc nói.

Mắt Văn Nhân Mục Nguyệt sáng lên.

Nhưng, rất nhanh lại khôi phục sự yên lặng đạm mạc.

" Ngày mai không được". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Tôi chỉ hỏi ý kiến của cô một chút. Cô thấy khi nào tiện, chúng ta liền đi khi đó". Tần Lạc nói. Hắn gần đây không có ra khỏi nhà. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt muốn đi ra ngoài du lịch, hắn làm bạn hai ngày cũng không có gì.

Đương nhiên, không thể để cho truyền thông chụp được.

Đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc, nói: "Anh không cố kỵ?"

" Cố kỵ cái gì?"

Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên không hứng thú hỏi tiếp, biết đáp án rồi thì sao chứ?

Dứt khoát dời đi đề tài, nói: "Hoàng Đế có phải sắp tới Trung Quốc không?"

"Có khả năng". Tần Lạc gật đầu. Hắn một chút cũng không ngạc nhiên sao Văn Nhân Mục Nguyệt lại biết sự tồn tại của Hoàng Đế. Nếu nàng không biết, vậy chứng minh có vấn đề.

Nếu như nói, Phó Phong Tuyết chạy trốn không chiến chỉ khiến Hoàng Đế tức giận, như vậy, xúi giục hai gã chiến tướng của hắn trắng trợn tát vào mặt hắn, sau đó bảo người ta đưa thư khiển trách qua là lửa cháy đổ thêm dầu.

Tần Lạc có thể khẳng định, Hoàng Đế nhất định sẽ đến Trung Quốc.

" Gã rất nguy hiểm ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Tôi biết". Tần Lạc gật đầu. Hoàng Đế nếu không nguy hiểm, Phó Phong Tuyết đã sớm dẫn người diệt hắn, còn nói dối kéo thời gian gì mà thân thể không khỏe nên đổi quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn?

" Thích hợp đi du lịch?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc lúc này hiểu rõ. Hóa ra Văn Nhân Mục Nguyệt là lo lắng lúc bọn họ du lịch, Hoàng Đế đột nhiên giết đến không chừng, vẫn có loại khả năng này.

"Vậy thì đợi một thời gian". Tần Lạc nói. "Không giải quyết chuyện này, chơi cũng không tận hứng".

Một bên bồi Văn Nhân Mục Nguyệt du sơn ngoạn thủy, một bên còn phải đề phòng Hoàng Đế sẽ giết qua. Du lịch như vậy đoán chừng cũng khiến người ta không thể phóng túng.

Nếu đề phòng những người khác, mang thêm mấy vệ sĩ liền xong. nhưng đối mặt với quái vật như Hoàng Đế, liền không thể không cẩn thận. Bởi vì vệ sĩ bình thường không thể nào cản nổi hắn.

"Có cần giúp hay không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Không cần". Tần Lạc lắc đầu. "Bọn tôi có thể ứng phó, cô chiếu cố tốt mình liền được".

Hai người tán gẫu có một câu ngừng một câu qua thời gian lười nhác sau trưa này, di động trên bàn Văn Nhân Mục Nguyệt đột ngột vang lên.

Văn Nhân Mục Nguyệt có hai cái di động, một cái là dùng lúc kinh doanh, trước kia là đặt trong tay Mã Duyệt, bây giờ là đặt trong tay Quả. Một cái khác chỉ có bạn bè người thân biết số, do nàng tự giữ.

Lúc Mã Duyệt còn, cái di động thứ hai này cũng do Mã Duyệt bảo quản. Xem ra Quả bây giờ còn chưa đủ khiến Văn Nhân Mục Nguyệt tin tưởng.

Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy, đi qua cầm di động lên xem dãy số hiện trên màn hình.

Sau khi nhìn thấy là dãy số quen thuộc, lúc này mới nghe điện thoại.

Văn Nhân Mục Nguyệt có một thói quen rất đặc biệt, cho dù là nàng gọi điện thoại cho người khác, hay là người ta chủ động gọi điện thoại cho nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, sẽ không giới thiệu mình là ai, giống như người khác nhất định phải biết nàng ở bên kia điện thoại, nhất định phải biết người gọi điện thoại tới là ai mới được.

Đương nhiên, hẳn là không ai nhận nhầm. Nàng chính là Văn Nhân Mục Nguyệt toàn cầu chỉ có một.

"Tiểu thư. Lão gia đột nhiên té xỉu. Xin mau về". Trong loa truyền đến tiếng dồn dập của một lão nhân.

"Có sao không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhướng mày, lên tiếng hỏi.

"Đã mời bác sĩ Vương tới". Lão nhân nói.

"Tôi về ngay". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Cúp điện thoại, Văn Nhân Mục Nguyệt bước ra ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.

"Ông té xỉu". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vậy sao cô không gọi tôi?" Tần Lạc tức giận nói. "Tôi chính là bác sĩ mà".

"Anh sẽ đuổi theo". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"..."

Trong xe Rolls-Royce xa hoa, Văn Nhân Mục Nguyệt không nói tiếng nào, vẻ mặt nghiêm trọng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tần Lạc ngồi ở bên cạnh nàng, có lòng muốn nắm tay nàng, an ủi nàng mấy câu, hoặc là, tựa đầu lên vai tôi nghỉ ngơi một lát, nhưng hắn không dám.

Tài xế giống như là biết tâm tình cấp bách của Văn Nhân Mục Nguyệt, rõ ràng tăng ga. Trước sau có hai cỗ xe vệ sĩ bọc chặt cỗ xe hào nhoáng này vào giữa, làm các biện pháp bảo vệ an toàn đến cực hạn.

Nhưng, trong lòng Tần Lạc lại không thấy thoải mái chút nào.

Bên ngoài thoạt nhìn phong quang vô hạn, bên trong lại khác gì một cái lồng vàng?

Nếu có thể lựa chọn, Tần Lạc tình nguyện đạp xe đạp, ngồi phía sau là nữ nhân mình thích.

Đoàn xe chạy nhanh vào nhà cũ ở đường Tiên Nữ gia tộc Văn Nhân ở, Văn Nhân Chiếu chạy tới, kéo cửa xe ra giúp Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Chị, mau. Bác cả bác hai tới trước rồi".

Hắn vẻ mặt thất kinh, thoạt nhìn như sắp khóc.