Quách Nhân Hoài nếu xác thực bị điều đi, thì cũng không có quan hệ quá lớn đến Tần Lạc.
Quách Nhân Hoài là do tác phong có vấn đề nên mới bị điều đi. Chuyện như vậy, cán bộ học sinh học viện Trung y dược đều biết, có một nữ sinh tên là Khâu Thiểu Hồng. Vì để có thể ở lại trong viện y học thuộc đại học y khoa làm việc sau khi tốt nghiệp, nên từ trước đến nay luôn duy trì quan hệ cực kỳ thân mật với Quách Nhân Hoài.
Nàng lấy thân thể của chính mình làm điều kiện trao đổi, còn Quách Nhân Hoài thì đáp ứng nàng sau khi tốt nghiệp giúp nàng bố trí công tác tốt. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, ăn nhịp với nhau.
Nhưng mà, tin nhắn mập mờ của bọn họ bị bạn trai Khâu Thiểu Hồng học ở học viện Trung y dược phát hiện. Bạn trai của nàng nổi trận lôi đình, chạy tới phòng làm việc của hiệu trưởng tố cáo Quách Nhân Hoài.
Bởi vì nam sinh nắm giữ nội dung tin nhắn mập mờ Quách Nhân Hoài gửi cho Khâu Thiểu Hồng, mặc dù Quách Nhân Hoài cố gắng phủ nhận lão và nữ sinh tên Khâu Thiểu Hồng kia không có quan hệ gì, những tin nhắn kia vốn là định gửi cho vợ lão, không cẩn thận gửi nhầm số. Thế nhưng, chuyện này vẫn bị học sinh truyền ra.
Vì tránh cho chuyện ngày một lớn, mang đến tổn thất không thể lường cho trường. Lãnh đạo trường mời họp hội nghị khẩn cấp, điều Quách Nhân Hoài đi làm việc quản lý học sinh, ném đến bộ hậu cần của một viện phụ thuộc để nhậm chức.
Mặc dù lão hiệu trưởng nhiệm kỳ trước rất không hài lòng với kết quả này, cảm thấy đây là sự trả đũa của Lệ Vĩnh Cương. Nhưng môn sinh của mình bất tài, làm ra chuyện như vậy, lão cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Còn chuyện rời đi của Quách Nhân Hoài không có chút quan hệ nào với Tần Lạc cả. Nếu lãnh đạo trên kia nguyện ý, chuyện này có lẽ cũng có thể dùng những biện pháp khác để giải quyết. Ví dụ như cho nam sinh kia một cái bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi hoặc là lưu vào danh sách ủy nhiệm, vân vân.
Đầu đội nón xanh (bị cắm sừng) mà được đổi lại bằng nón quan, thì có rất nhiều nam nhân nguyện ý trao đổi.
Nhưng mà, bởi vì lần trước Tần Lạc bị đãi ngộ không công bằng, Lệ Vĩnh Cương xác thực là không có hảo cảm gì với Quách Nhân Hoài. Có cơ hội có thể một cước đá văng lão ra, tự nhiên là sẽ không nhân từ rồi.
Vì vậy, chuyện này sau khi truyền lưu trải qua một phen thêm mắm thêm muối, liền dần dần trở thành Tần Lạc dưới sự áp bức của Quách Nhân Hoài rốt cuộc phẫn nộ ra tay, truyền rằng tiểu nhân vật phản kháng lập tức đá bay Quách Nhân Hoài.
Dù sao, mâu thuẫn giữa Tần Lạc và Quách Nhân Hoài đã rõ như ban ngày. Hơn nữa, chuyện Tần Lạc làm trò trước mặt phó bộ trưởng bộ y tế làm khó dễ Quách Nhân Hoài cũng qua miệng thầy Chu mà truyền ra.
Thế nên tất cả mọi người đều cho rằng, Quách Nhân Hoài bị điều đi, trên thực tế là phó bộ trưởng Thái Công Dân ở phía sau ngầm tác động.
Cũng chính bởi vì chuyện này, mọi người lại biết thêm một mặt khác về thân thế của Tần Lạc. Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng chỉ quan hệ với hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương thôi, không ngờ hắn lại có năng lực phi phàm, có quan hệ mật thiết với cả phó bộ trưởng Thái Công Dân bộ y tế.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Lạc vừa rồi đi vào văn phòng, mọi người vừa kính vừa sợ hắn.
Bọn họ mong ngóng đến gần, nhưng lại không dám thân cận.
Tiểu Mẫn cũng chỉ là một nhân viên văn phòng, nên cũng không rõ nguyên nhân sâu xa của chuyện này. Sau khi trải qua một hồi giải thích của nàng, Tần Lạc mới xem như là hiểu được một nửa.
"Tôi quả thật không có quan hệ gì với chuyện này". Tần Lạc cười nói. "Có điều, tôi rất hoan nghênh hắn rời đi".
"Anh thật là thẳng thắn". Tiểu Mẫn che miệng cười khúc khích.
"Nếu tôi nói là tôi không muốn hắn rời đi, chỉ sợ là không ai tin đó". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Đúng lúc này, điện thoại văn phòng vang lên. Sau khi chủ nhiệm văn phòng tiếp điện thoại, đừng lên lớn tiếng nói: "Chủ nhiệm gọi điện thoại tới. Bảo tất cả mọi người tới phòng họp"
Trong phòng họp, Quách Nhân Hoài cúi đầu ngồi đó, trong tay kẹp một điếu thuốc đã sắp cháy tới đầu. Mặt không chút biểu tình, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Những phó chủ nhiệm khác cũng tới rồi, đang ngồi nói chuyện cạnh một gã trung niên đeo kính vẻ mặt nghiêm túc. Hiểu nhiên, nam nhân này có thể chính là chủ nhiệm hệ mới tới học viện Trung y dược.
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, lúc này Quách Nhân Hoài mới dí tàn thuốc vào gạt tàn. Dùng lực rất mạnh, giống như là mang theo cả oán khí tràn ngập, thậm chí Tần Lạc còn có thể nghe được tiếng xác thuốc bị nghiền nát.
Gã quét từng người có mặt, chẳng biết có phải là quá mẫn cảm hay không, Tần Lạc cảm giác thời gian gã dựng lại trên mặt mình lâu hơn một chút.
Thật lâu sau, mới lên tiếng nói: "Bởi vì yêu cầu của công việc, tôi sắp sửa điều tới làm ở một viện. Chức viện trưởng học viện Trung y dược do Hùng chủ nhiệm tiếp nhận. Tôi rất vinh hạnh có thể quen biết mọi người, cũng rất cảm ơn mọi người trước kia ủng hộ tôi. Hy vọng trong công việc sau này, mọi người có thể tiếp tục ủng hộ và phối hợp tối với chủ nhiệm Hùng Chí Triều".
Gã quay đầu nhìn thoáng qua Hùng Chí Triều, nói: "Bây giờ, chúng tôi mời chủ nhiệm Hùng Chí Triều nói đôi lời".
Nói xong, gã liền vỗ tay đầu tiên. Mọi người cũng vỗ tay theo. Rất nhiệt liệt, ai cũng không muốn lưu lại ấn tượng không hoan nghênh cho tân chủ nhiệm ở lần gặp mặt đầu tiên cả.
Giang hồ đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao một kỷ niên.
(Giang hồ thay đổi nhân tài xuất, các lĩnh phong tao chẳng mấy năm)
Từ giờ khắc này, Quách Nhân Hoài rốt cục đã rút khỏi võ đài học viện Trung y dược. Còn ân ân oán oán giữa gã và Tần Lạc, trong một thời gian dài mọi người cuối cùng cũng sẽ quên lãng.
Tinh lực con người có hạn. Làm sao anh có thể hao phí nhiều tình cảm trên một người không quan trọng chứ?
Cho dù là yêu hay là hận. Đều lãng phí cả.
Vì để tiễn lão chủ nhiệm, đón tân chủ nhiệm, chủ nhiệm văn phòng rốt cuộc quyết định ăn ở khách sạn, tất cả giáo viên học viện Trung y dược và nhân viên văn phòng đều phải tới đó. Nhưng mà Tần Lạc đã đáp ứng ăn cơm với Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền, chỉ đành phải từ chối lần liên hoan này.
Ở trong mắt các giáo viên khác thì hắn là độc lập độc hành, đành thở dài một trận.
Cũng chỉ có tiểu tử này không xem thôn trưởng là cán bộ, không xem chủ nhiệm là bàn ăn thôi.
Quách Nhân Hoài nhìn hắn không vừa mắt, đấu mấy trận với hắn, thua cả mấy trận, cuối cùng có kết cục như vậy. Cũng không biết tân chủ nhiệm có thái độ gì với chuyện đau đầu này.
*
Bởi vì buổi chiều phải quay quảng cáo truyền thông "Kẻ lông mi cả đời cho em", cho nên, buổi trưa sau khi ba người ăn qua loa vài thứ, liền lái xe tới phủ Cách Cách.
Kim Đức Thụy bây giờ nhiệt tình mười phần, vì để sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ quay, hơn nữa phải nhanh chóng đẩy tác phẩm ra thị trường, gã so với bất cứ người nào đều chăm chỉ hơn một chút.
Lúc ba người Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành, Trần Tư Tuyền tới hiện trường quay phim, Kim Đức Thụy đã dẫn mấy trợ lý của gã thuê một gian phòng, hơn nữa bố trí lại phòng một lần nữa.
Mặc dù một vài vật bên trong không được phép tùy tiện di dịch, nhưng mà cấu tạo tường bối cảnh và một ít đồ trang trí thì cần phải mua thêm.
Ví như, trải qua hơn trăm năm, trên giường Phượng Cách Cách sớm đã không còn những thứ như chăn gối. Những thứ này đòi hỏi Kim Đức Thụy phải chuẩn bị trước.
"Lệ tổng, Trần tiểu thư, Tần tiên sinh, các người đã tới. Phòng trên cơ bản đã bố trí xong. Các người nhìn xem thử còn chỗ nào cần cải tiến, lần này chúng ta cố gắng đã tốt còn muốn tốt hơn. Làm một tác phẩm kinh điển đi". Kim Đức Thụy tiến lên đón, vẻ mặt hớn hở nói.
"Khổ cực cho Kim đạo diễn rồi". Lệ Khuynh Thành mỉm cười cảm ơn. Mấy người đi vào phòng xem xét cẩn thận, tìm kiếm sơ hở có thể xuất hiện.
Nếu như không có tâm cẩn thận, thì rất có thể sẽ xảy ra vấn đề. Có một số công ty chỉ theo đuổi lợi nhuận, không lo đến chất lượng tác phẩm. Bên trong phim cổ trang lại xuất hiện * coca cola và bóng đèn, lập tức sẽ khiến người xem mất hứng.
"Có vấn đề gì không?" Lệ Khuynh Thành quay sang nhìn Tần Lạc và Trần Tư Tuyền, hỏi. "Chỗ này chính là địa phương * của hai người. Các người cần phải xem cẩn thận một chút đấy".
"Lệ yêu tinh, cậu bị tổn thương à. Mình biết đây là cậu ghen tỵ đấy nhá". Trần Tư Tuyền phản kích.
"Ôi, lại bị cậu nhìn thấu rồi. Tần Lạc nhà mình "khanh khanh ta ta" với cậu trước ống kính, trong lòng người ta rất không thoải mái đó". Lệ Khuynh Thành lộ vẻ phẫn hận nói.
"Vậy cậu quay với hắn đi?" Trần Tư Tuyền cười mắng.
"Bộ dạng mình làm sao được chứ?" Lệ Khuynh Thành xua tay nói.
"Sao không được? Người đẹp Lệ mà lại có lúc không tin tưởng tướng mạo của bản thân à?"
"Mình không phải là không có lòng tin. Mình rất có lòng tin. Theo mình thấy bộ dạng kia, chẳng khác gì bà hai... mình mà lên hình, thì còn người nào nguyện ý mua sản phẩm của chúng ta nữa chứ? Những bà lớn làm chính thê không mắng mình thậm tệ mới là lạ". Lệ Khuynh Thành cười quyến rũ, trông rất xinh đẹp.
Kim Đức Thụy điều chỉnh máy chụp ảnh xong, chạy tới chỗ Tần Lạc và Trần Tư Tuyền nói: "Trần tiểu thư, Tần tiên sinh, nếu không có vấn đề gì, có phải là nên đi hóa trang không? Nhân lúc ánh sáng bây giờ đang tốt, chúng ta nên lo xong chuyện này đi".
Tần Lạc hội ý với Trần Tư Tuyền, mỗi người dưới sự dẫn dắt của một gã trợ lý chụp ảnh đi thay quần áo hóa trang.
"Lệ tổng, nếu không xảy ra vấn đề gì, chiều hôm nay sẽ quay xong quảng cáo "Kẻ lông mi" của chúng ta. Chắc chắn sẽ rất ăn khách. Tối nay ở Hán Hải. Tôi mời khách". Kim Đức Thụy lộ vẻ hưng phấn nói.
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Chuyện này sao có thể không biết xấu hổ mà để Kim đạo diễn tốn tiền được. Tối nay, cho dù thế nào cũng phải do tôi làm chủ".
Một lát sau, Tần Lạc đã mặc trang phục xong, từ phía sau đi ra. Vẫn mặc y phục giống lần trước, tạo hình như cũ. Trang phục của Trần Tư Tuyền thì hơi phiền một chút, nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Kim Đức Thụy phân phát giấy trong tay cho Tần Lạc và Trần Tư Tuyền, nói: "Đây là mấy động tác trước ống kính mà chúng tôi phân tích. Hai người xem thật kỹ nha. Hai người đều không có lời thoại. Động tác cũng vô cùng đơn giản. Nhưng mà, muốn bật ra được tình ý thâm tình chân thành giữa vợ chồng, cũng không dễ dàng đâu. Cần phải tìm đúng cảm giác mới được".
Tần Lạc và Trần Tư Tuyền cầm trang giấy nhập thần, Tần Lạc dựa theo đại nhập pháp lần trước Trần Tư Tuyền dạy hắn, cố gắng nhập tâm xem mình là một trượng phu ôn nhu săn sóc.
Hơn mười phút sau, Kim Đức Thụy hỏi: "Tìm được cảm giác chưa?".
Thấy Tần Lạc và Trần Tư Tuyền đều gật đầu, Kim Đức Thụy mừng rỡ, nói: "Quay. Hy vọng chúng ta chỉ một lần là OK".
Vào lúc Tần Lạc và Trần Tư Tuyền chuẩn bị trước ống kính máy quay, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào. Một hướng dẫn viên du lịch giơ lá cờ đỏ nho nhỏ dẫn một đoàn du khách từ từ đi tới.
Kim Đức Thụy cười khổ liếc nhìn Lệ Khuynh Thành một cái, Lệ Khuynh Thành cũng đành lắc đầu chịu thua. Mặc dù bọn họ đã thuê một gian phòng ở phủ Cách Cách, nhưng, cũng không thể ngăn quản lý để những du khách khác vào tham quan được.
Cũng giống lần trước, đám du khách kia thấy có người quay phim ở bên trong. Lại lần nữa vây đến cửa sổ xem. Có người còn lấy di động ra chụp, dưới sự khuyên bảo của trợ lý chụp ảnh, mới có thể ngăn động tác này của bọn họ.
"Mọi người tập trung tinh thần để quay nào". Sắc mặt Kim Đức Thụy nghiêm túc bắt đầu ra lệnh.
Khi luồng ánh sáng tinh mơ đầu tiên rọi vào, ở trong căn phòng vừa cổ xưa vừa ấm áp thoải mái, một nam nhân từ từ mở mắt. Thấy ái thê của mình đang trang điểm trước gương đồng, nam nhân vén màn lụa ngồi dậy, đi tới sau lưng thê tử nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó nhận bút kẽ lông mày, vẻ mặt ôn nhu mà kẽ lông mi cho nàng...
Tần Lạc cố gắng nhập vào vai diễn. Nhưng tâm tình lại luôn khó có thể bình tĩnh trở lại.
Hắn cảm thấy có người ở bên ngoài nhìn mình. Rất dịu dàng. Làm cho lòng người sinh ra cảm giác quen thuộc.
Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại sợ phá hủy loại cảm giác mọi người đang cố gắng tạo ra lúc này. Chỉ đành phải cố đè nén ý nghĩ này. Nhưng mà, loại ý niệm này ở trong đầu giống như một cong cỏ nhỏ trong khe đá, dai dẳng vô cùng, cho dù anh cố gắng đè nén nó, nó cũng sẽ ngóc đầu dậy.
"Cắt" Kim Đức Thụy hô. Sau đó nói với Tần Lạc: "Nam diễn viên, ánh mắt của anh không chuyên chú. Phải thâm tình. Tôi không thấy được ý thương của một trượng phu đối với thê tử của mình".
"Tôi sẽ cố gắng". Tần Lạc cười khổ nói.
Tầm mắt của hắn trong lúc vô tình quét ra ngoài cửa sổ, lập tức phát hiện nơi phát ra ánh mắt kia.
Ở đằng sau đám người, một người mặc trường bào xanh, mái tóc đen dài vấn thành một búi tóc, đạo sĩ gầy thân đeo một bảo kiếm cổ đứng ở đó, vẻ mặt ôn hòa cười với hắn.
Cách ăn mặc như vậy, thật có chút cảm giác kinh thế hãi tục.