Chương 121: Hai người đàn ông kiêu ngạo

Điền Loa ngồi chổm hổm trong góc luôn nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, sau khi nghe được vấn đề của Tần Lạc, không khỏi sửng sốt, sau đó quay đầu sang giờ ngón tay cái về phía hắn.

Theo gã thấy, dám trước mặt bao nhiêu người nói như vậy, tiểu tử này quả thật rất khác người.

Khó trách cô gái nhà Văn Nhân không vừa mắt bao nhiêu người kia, lại dành tình cảm cho dạng nam nhân khác loài này.

"Nhưng mình cũng rất khác loài mà. Vì sao bà nương kia lại không bằng lòng hẹn hò với mình?"

Tần Túng Hoành tay bưng lấy chén trà khựng lại một chút, rồi rất nhanh sau đó lại giống như không có chuyện gì, uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó nhìn Tần Lạc như có điều suy nghĩ.

"Vấn đề này rất thú vị". Tần Tung Hoành nói với Tần Lạc.

"Vấn đề của anh cũng rất thú vị". Tần Lạc phản bác lại.

"Như vậy, ý anh nói là, ngày đó anh có thể sẽ tham gia yến hội? Ngay cả trong tình huống tôi quên đưa thiệp mời cho anh sao?" Tần Tung Hoành thẳng thắn hỏi.

Là bạn hay thù, một lời dứt khoát.

Ánh mắt Tần Lạc nhìn thẳng vào Tần Tung Hoành, không có ý nhượng bộ chút nào. Hắn vừa cười vừa nói: "Ba ngày sau à? Ai mà biết được? Có thể ngày đó tôi thật sự bận việc, mà cũng có thể ngày đó tôi lại không có việc gì. Tôi là một người lười nhác, không thích nghĩ chuyện xa xôi. Có thể sống qua một ngày, cũng đã là một sự may mắn đối với tôi rồi".

"Tôi cũng không nghĩ tới chuyện đi tham gia thọ yến gì đó. Ngay mới vừa rồi, tôi còn sợ anh sẽ mời tôi. Nếu như vậy, tôi sẽ không thể không vì một vấn đề mà phát sầu. Ít nhất, tôi phải tặng một hồng bao không quá keo kiệt mà vẫn chẳng khiến tôi thấy đau lòng".

"Nhưng mà, thời gian của tôi, chỉ có bản thân tôi có thể chi phối. Ngay cả ông tôi cũng không có quyền can thiệp, những người khác càng không có quyền đó. Ba ngày sau có rảnh hay không, chỉ có tôi biết rõ. Có lẽ, tôi sẽ bận việc, nhưng mà cũng có thể bỏ ra một chút thời gian đi tới thì sao?"

Nếu người này nói rõ với mình thế này: Tôi thích Văn Nhân Mục Nguyệt, tôi định lúc ở yến hội theo đuổi nàng. Người anh em, anh nhớ giúp đỡ chút nghen, tạo cho tôi một cơ hội đấy.

Có lẽ tâm tình Tần Lạc tốt, sẽ thật sự đáp ứng. Dù sao, hắn đã từ hôn với Văn Nhân Mục Nguyệt. Hơn nữa, cũng từng cự tuyệt thỉnh cầu giao dịch của nàng.

Nhưng mà, người này lại chỉ tay năm ngón mà nói với mình là "Tôi nghĩ, ngày đó anh nhất định sẽ bận việc", trực tiếp giúp mình quyết định sẵn mọi việc. Điều này thật khiến lòng hắn rất không thoải mái.

Chuyện của tôi, dựa vào cái gì mà để anh quyết định chứ?

Mặc dù Tần Túng Hoành cư xử ôn hòa, lúc cười khiến người ta có cảm giác bình dị gần gũi.

Nhưng mà, Tần Lạc biết rõ, trong lòng gã cực kỳ kiêu ngạo.

Cũng chính bởi vì loại kiêu ngạo này, nên gã có thể thản nhiên mà đối mặt với bất kỳ kẻ nào như vậy. Trong mắt gã, có lẽ gã cũng không hề xem anh là nhân vật ngang hàng với gã, thậm chí không xem anh là người. Chỉ là một cái ghế, một cái chén hay là một thứ nào khác.

Niềm kiêu ngạo của gã giẫm nát niềm kiêu ngạo của Tần Lạc, vì vậy, Tần Lạc cũng không thể không ưỡn lưng lên.

"Vậy, nếu tôi nói, đây chính là uy hiếp thì sao?" Tần Túng Hoành cười cười, nói. Gã nam nhân này, có chút thú vị.

Có lẽ, Mục Nguyệt chính là thích chút cá tính này?

Tần Túng Hoành lắc đầu. Cô gái như Mục Nguyệt thì càng suy nghĩ kỹ càng. Sẽ không vì đối phương có chút xíu ưu điểm mà yêu thích. Hệ thống điểm kia của nàng đã nói lên hết thảy.

Tần Lạc nhếch miệng, nói: "Anh có thể uy hiếp tôi cái gì đây?"

"Nói ra những lời này thì thật quá ti tiện. Nếu, tôi nói là nếu, anh đang ở Yên Kình này đột nhiên biến mất thì sao? Có phải rất nhiều người sẽ vì thế mà thương tâm không?" Hai tay Tần Túng Hoành đan vào nhau, đặt trên đầu gối gõ nhẹ. Đây là thói quen của hắn, lúc suy nghĩ một vấn đề, nhịp gõ ngón tay cũng sẽ tăng nhanh.

"Thế thì cứ thử xem". Tần Lạc nói rất bạo dạn.

Tần Túng Hoành lắc đầu, nói: "Không phải là vì nhân từ. Chuyện như vậy tôi có thể làm ra được. Nhưng mà, tôi sẽ không sử dụng ở trên người anh".

"Tôi thật đúng là không giống với người khác". Tần Lạc nở nụ cười.

"Tôi không thích anh. Nhưng tôi sẽ không hại anh". Tần Túng Hoành vừa cười vừa nói. "Cạnh tranh như vậy quá thấp hèn. Sẽ phản tác dụng".

"Tôi biết, chỉ có nhân tài ngu xuẩn mới bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng mà, tôi vẫn muốn nói cho anh biết. Lúc tôi nắm tay Mục Nguyệt đi vào nhà thờ, tôi cần một người chứng kiến. Anh là người thích hợp nhất".

"Thật là khéo. Tôi cũng không thích anh". Tần Lạc cười nói. "Nếu quả thật có một ngày như vậy, tôi sẽ đi làm người chứng kiến cho các người".

"Cảm ơn". Tần Túng Hoành nhẹ gật đầu. Gã lại vươn tay rót trà, nhưng lại chỉ rót một chén cho mình. Không hề rót thêm giúp Tần Lạc.

Đây là ý nói, cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc. Anh có thể rời đi.

Vì vậy, Điền Loa liền biết mình lại phải làm việc.

Gã bấm tàn thuốc trong tay, đi tới chỗ Tần Lạc làm tư thế mời.

Tần Lạc từ trên ghế đứng lên, đi theo Điền Loa ra ngoài.

"Anh thật có khí phách". Điền Loa cười ha hả đánh giá Tần Lạc. "Có khí phách giống như tôi tưởng tượng".

"Tôi chỉ nói những lời mình muốn nói, làm những chuyện mình nên làm thôi". Tần Lạc nhàn nhạt nói.

"Đây cũng là khí phách". Điền Loa cười nói. "Người khác sẽ không dám".

"Đã như vậy rồi. Còn có thể làm gì khác nữa chứ?" Tần Lạc cười hỏi ngược lại. "Anh dám không?"

"Tôi dám". Điền Loa nói. "Nhưng mà, đây là dựa vào điều kiện kiên quyết là tôi trung thành với hắn. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù hắn yêu cầu tôi làm gì, tôi cũng sẽ chấp hành vô điều kiện. Cho nên, sự báo đáp mà hắn cho tôi là được nói thoải mái".

"Chấp hành vô điều kiện? Kể cả chuyện khiến tôi biến mất ở Yến Kinh?"

"Đúng thế".

Tần Lạc gật đầu, nói: "Anh là một người rất thú vị".

"Anh cũng thế". Điền Loa vỗ mạnh vai Tần Lạc.

Vừa mới đi ra ngoài khu nhà tư nhân cao cấp nhìn sang phần trống, Tần Lạc liền thấy đỗ bên ngoài là một chiếc xe quân đội. Vương Cửu Cửu đứng ở ngoài xe đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn vào trong.

Thấy Tần Lạc đi ra, Vương Cửu Cửu đầy vẻ vui mừng, bước nhanh qua chỗ Tần Lạc.

"Thầy Tần, anh ra rồi sao?" Vương Cửu Cửu ân cần hỏi han. Nhìn Tần Lạc một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tần Lạc không tổn hao cọng lông tóc nào, lúc này mới yên lòng.

Vừa rồi nàng thật sự rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén cảm giác xúc động muốn xông vào.

"Em sao lại ở đây?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Hắn cũng không biết chuyện Vương Cửu Cửu lúc ở cửa phòng học thấy bọn họ cùng rời đi, càng không biết Vương Cửu Cửu bởi vì nhớ lại thân phận Điền Loa cho nên lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo tới đây.

"Em... em thấy thầy đi với hắn. Nên cũng tới đây xem thử". Vương Cửu Cửu chỉ đành phải nói thật. Nàng làm sao nói vừa mới đi qua được?

"Bộ dạng bạn của anh hình như rất gấp gáp. Xem ra tôi không cần tiễn anh về nữa". Điền Loa cười nói với Tần Lạc.

"Tôi tự về là được rồi". Tần Lạc nói.

Tần Lạc liếc Vương Cửu Cửu một cái, nói: "Chúng ta về thôi".

"Dạ". Vương Cửu Cửu nhu thuận gật đầu. Lúc chuyển ánh mắt qua nhìn Điền Loa, đối phương mở trừng hai mắt nhìn nàng.

Nàng lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó kéo cánh tay Tần Lạc đi về phía xe quân đội.

Cao Thâm từ buồng lái nhảy ra, cao hứng nói: "Tôi thật vất vả mới có một ngày nghỉ, lại bị bà cô này kéo ra ngoài. Nếu anh mà không ra, chắc bà cô này ép tôi dẫn người san bằng chỗ này mất. Đây là chỗ nào, tôi nào có gan này chứ?"

"Chỗ này rất nổi danh sao?" Tần Lạc hỏi.

"Đúng vậy. Số một Thiên Ba phủ đấy. Câu lạc bộ tư nhân của trí công tử Tần Túng Hoành. Người có thể vào đó đều không đơn giản". Cao Thâm giải thích.

"Sao ngay cả một cái tên cũng không có vậy?" Tần Lạc xoay người nhìn cửa chính không có bảng hiệu, nghi ngờ hỏi.

"Làm biển có ích gì? Người mà biết, thì không cần biển cũng có thể biết rõ. Người không biết, cho dù treo biển, cũng không có cách nào đi vào... Nghe nói lúc trước thì có tên, nhưng mà Tần Túng Hoành cảm thấy cửa treo biển sẽ ảnh hưởng mỹ quan. Nên bảo người ta hủy nó đi. Bây giờ tất cả mọi người dùng địa chỉ ở nơi này để gọi". Cao Thâm vẻ mặt vênh váo giải thích với Tần Lạc. Giống như nơi này nổi tiếng thì gã cũng sẽ thơm lây vậy.

Tần Lạc nhìn ra được, Cao Thâm vô cùng tôn sùng và sợ hãi nơi này. Mà nói sâu hơn một tầng, chính là trí công tử này lực ảnh hưởng ở Yến Kinh rất kinh người.

Ngay cả công tử con quan như Cao Thâm mà còn sùng kính gã như thế, những người khác càng không cần phải nói.

Vì một cô gái mà đắc tội với một đối thủ khủng bố như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không đây?

"Đúng là hồng nhan họa thủy". Tần Lạc thầm cảm thán trong lòng.

Dĩ nhiên, những lời như vậy hắn cũng không dám nói ra. Vương Cửu Cửu vẫn còn đang ở cạnh nhìn hắn rất thâm mình kia kìa.

"Thầy Tần, thầy sao lại tới đây?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Tới đây nói một số chuyện với người ta". Tần Lạc hàm hồ đáp. Bản thân đã liên lụy vào, không thể cũng kéo Vương Cửu Cửu vào nữa. Nàng đã giúp mình rất nhiều.

"Là Tần Túng Hoành tìm thầy sao?" Vương Cửu Cửu hỏi. Nàng sợ Tần Lạc đắc tội với Tần Túng Hoành, Tần Túng Hoành sẽ tìm cơ hội trả thù.

Ở trong vùng này, không ai dám xem nhẹ năng lực và sự khủng bố của Tần Túng Hoành.

"Đúng vậy. Em cũng biết hắn à?" Tần Lạc cười khổ hỏi.

"Biết chứ. Thầy Tần, sao hắn lại tìm thầy thế? Giữa các người từng phát sinh mâu thuẫn gì à? Nếu có, có lẽ, em có thể đứng trung gian giúp một vài chuyện nhỏ đấy". Vương Cửu Cửu cảm giác mình nhất định phải làm rõ vấn đề, nếu không thì, nàng dù thế nào cũng không có cách gì yên tâm được. Sau khi hiểu rõ xung đột của Tần Lạc với Tần Túng Hoành, nàng sẽ từ đó mà nghĩ biện pháp, để cho bọn họ biến chiến tranh thành tơ lụa.

Ở trong lòng của nàng, Tần Lạc là yếu ớt như vậy, cần phải có sự che chở của người khác. Nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tổn thương hắn.

"Không sao. Tôi có thể giải quyết". Tần Lạc vỗ vỗ đầu nàng nói. Nhìn bộ dạng lo lắng của cô nàng, thật sự khiến người ta thương yêu.

"Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho em biết". Vương Cửu Cửu gật đầu nói. Nếu Tần Lạc đã không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi nữa.

"Được". Tần Lạc đáp ứng nói.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Ăn cơm trước. Sau đó tôi dẫn em tới một chỗ".

Tần Lạc vốn định hôm nay đi dò hỏi Hoa Hạ Danh Y đường một chút, xem bọn họ rốt cuộc là một tổ chức như thế nào, hoặc là hỏi song phương có khả năng hợp tác không.

Vương Cửu Cửu lộ vẻ hoan hỉ, quay sang hỏi Cao Thâm: "Cao Thâm. Anh có đói bụng không?"

"Có hơi đói". Cao Thâm vừa cười vừa nói. Nghĩ thầm, Đại tiểu thư này cuối cùng cũng nghĩ tới cái bụng. Hôm nay gã được nghỉ, còn đang ngủ thì bị bà cô này gọi điện tới.

Điểm tâm còn chưa ăn, bây giờ đói đến độ bụng lép kẹp rồi.

"Hừ. Nếu đói bụng. Nhanh về nhà ăn cơm đi". Vương Cửu Cửu nói.