Chương 118: Trọn đời vẽ lông mày cho em!

Mấy người đùa nhau một lúc, trợ lý nhiếp ảnh liền đem quần áo đến cho Tần Lạc.

Kỳ thực, phục trang của Tần Lạc vô cùng đơn giản, chỉ là một chiếc áo dài bằng lụa trắng mặc bên trong và một chiếc quần dài trắng. Đôi ủng cao cổ đế mềm màu trắng, bộ tóc giả được quấn thành một cuộn được búi thành một bó trên đầu.

Nhìn giống như những người đàn ông thời cổ đại đi tìm thú vui ở lầu xanh , rồi đột nhiên bị cô vợ Hoạn Thư bắt được, người đàn ông trở nên hoang mang, quần áo đầu tóc lôi thôi lếch thếch.

Bởi vì, vẽ lông mày thường xẩy ra vào buổi sáng sớm.

Khi đó, nam diễn viên chính vừa ngủ dậy, tất nhiên sẽ không ăn mặc chỉnh tề được. Không chỉ như vậy, lớp trang điểm trên mặt của Trần Tư Tuyền cũng nên trôi đi ít nhiều, làm cô biến thành mỹ nhân trang điểm có một nửa.

Cô đã vẽ lông mày đẹp như vậy rồi, còn cần đến nam diễn viên chính động tay vào làm gì nữa?

Dĩ nhiên, Tần Lạc vẽ lông mày cũng chỉ là làm dáng mà thôi. Không phải là vẽ lung tung lên mặt thật. Như vậy chỉ làm hỏng hết khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Tư Tuyền mà thôi.

Trần Tư Tuyền cởi bỏ bộ quần áo nữ hoàng cao quý xuống, đổi thành một bộ áo mỏng bó sát thân. Áo mỏng như vậy, nút ngực lại rộng như vậy, càng tệ hơn nữa là ngực của Trần Tư Tuyền lại rất to, làm cho tay của Tần Lạc khi vẽ lông mày cứ run lên bần bật.

“ Nữ diễn viên chính, diễn tự nhiên thêm một chút. Đều là vợ chồng cả, còn thẹn thùng nỗi gì nữa?”

“ Nam diễn viên chính, đừng chắn ống kính như vậy. Nhích sang bên trái một chút, thêm một chút nữa”

“ Nam diễn viên chính, vẽ lông mày phải chăm chú vào vẽ lông mày, anh là người vẽ lông mày chứ không phải là người giúp người ta cởi cúc áo lót, cậu cứ cúi đầu nhìn cái gì vậy?”

“ Không được cười. Chuyên tâm vào. Nhìn đắm đuối thêm chút nữa, hưởng thụ vẻ đẹp của Trần tiểu thư đi chứ, sao cậu chả có cảm giác gì cả vậy?”

Khi vào giai đoạn quay, Kim Đức Thụy vô cùng chuyên nghiệp và quyền uy. Bất kể đó là Tần Lạc, hay Trần Tư Tuyền, ông đều không quan tâm đến thân phận của bọn họ, bọn họ đều biến thành cảnh vật trước ống kính. Không ngừng sửa sai các vấn đề của cả hai, rồi đưa ra cách điều chỉnh cho cả hai người.

Lệ Khuynh Thành lần đầu tiên trông thấy Tần Lạc biến thành trò cười khi quay quảng cáo, đứng bên cạnh cười không đứng thẳng lên được.

Nhất là lúc Kim Đức Thụy hét lên cậu vẽ lông mày cho người ta, chứ có phải giúp người ta cởi cúc áo lót đâu, thì cô ôm bụng cười đến nỗi không thở ra hơi được.

Những người đứng xem phía bên ngoài cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào chỗ hai người, dường như rất háo hức với cảnh quay này.

Sau khi Kim Đức Thụy bấm xong mấy lần máy, đem phim gốc của mấy bức ảnh vừa chụp ra xem, ngán ngẩm lắc đầu, nói: “ Tạm dừng chút đã, hai người nên tìm cảm giác đi. Bởi vì trong những bức ảnh vừa chụp thì không tìm ra được cảm giác vợ chồng từ hai người.”

“ Tư Tuyền, xin lỗi cô. Tôi dốt quá.” Tần Lạc cười khổ nói. Hắn biết, chỉ vì hắn biểu hiện quá tệ nên làm liên lụy đến Tư Tuyền.

Tư Tuyền chỉ có lúc đầu còn hơi gượng gạo đôi chút, nhưng cô nhập vai vào nhân vật rất nhanh. Cô lột tả được hết những sắc thái biểu cảm của một người vợ. Nhưng, Tần Lạc thì khác xa.

“ Không sao. Lần đầu tiên đều như vậy cả. Lần đầu tiên tôi quay quảng cáo còn bị khớp hơn anh nữa ấy. Chân và tay đều run bần bật cơ. Anh trấn tĩnh hơn tôi rất nhiều.” Trần Tư Tuyền an ủi nói.

Được cùng Tần Lạc quay một bộ phim quảng cáo, cô thấy vui sướng vô cùng.

Theo chuyên môn của cô, thì đáng lẽ cô không nên có cảm giác gượng gạo. Nhưng, chỉ vì đối tượng là Tần Lạc, mà cô lại hơi có chút cảm tình với hắn, thế nên, đôi lúc vô ý cô đã đem cả tâm tư của mình vào cảnh quay trong phim.

Từ khi Lệ Khuynh Thành nói cô gái ngồi Rolls Royce có cả đống vệ sĩ đi kèm đó là vợ chưa cưới của Tần lạc, Trần Tư Tuyền luôn có cảm giác bị đánh bại.

Nếu như đó là người con gái khác, có lẽ cô đã tự tin để đấu tranh rồi.

Thế nhưng, làm sao có thể đấu tranh được với người con gái như vậy?

Cho dù không thể trở thành cặp đôi thật ngoài đời, nhưng có thể được thành đôi trong phim, cô cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Thế nên, lần này cô dốc hết sức mình để thể hiện.

Nhưng Trần Lạc lại không như vậy. Đây là lần đầu của hắn. Những lỗi của người mới vào ngành hay mắc phải, hắn đều mắc.

Chỉ cần nhiếp ảnh sư hét một cái, là hắn lại loạn hết cả lên. Sửa cho hắn một lỗi, hắn lại liên tiếp mắc những lỗi khác.

Hơn nữa, hắn lại dễ bị ngoại cảnh tác động. Những người phía ngoài cửa sổ nói chuyện, là hắn quay đầu lại, Lệ Khuynh Thành đứng ngoài cười, hắn cũng quay đầu lại xem cô ta cười cái gì.

Cứ như thế này, làm sao mà giống được người đàn ông ngồi trong khuê phòng, âu yếm vẽ lông mày cho vợ mình cơ chứ. Xem hắn có vẻ giống tên cướp hơn, mắt đảo liên hồi nhìn khắp nơi.

Nếu như đó là người mẫu khác, thì Kim Đức Thụy đã lớn tiếng chửi rủa rồi.

Nhưng ông biết đây không phải là chuyên môn của Tần Lạc, chỉ cần mình vô ý chửi một câu, thì ông cụ non này sẽ bỏ đi không thèm quay nữa. Chỉ còn mỗi cách, nhẫn nại giải thích cho hắn nghe: “ Cậu Tần à, thời gian chúng ta có hạn. Nếu như mặt trời lặn rồi, thì chúng ta không thể quay được nữa. Ánh đèn không thể bằng ánh nắng tự nhiên được.”

“ Cậu là người mới, biểu hiện như vậy, tôi thấy đã OK lắm rồi. Nhưng, những lỗi mà người mới hay mắc phải, cậu cũng nên biết mà tránh. Đầu tiên, cậu phải biết chọn chỗ. Không được che ống kính, bởi vì ống kính của chúng tôi chủ yếu quay hình ảnh phản chiếu mông lung của nữ diễn viên chính qua chiếc gương đồng, bởi vì người chúng ta cần quay là diễn viên nữ chính, chứ không phải là cậu.”

“ Còn nữa, cậu nên ổn định hơn chút nữa. Lần đầu tiên quay, cậu trấn tĩnh được như vậy cũng là khá lắm rồi. Nhưng mà, cậu cũng nên nhập vào vai diễn, xem người cậu cần diễn ai? Là chồng của nữ diễn viên chính đó. Sáng sớm ngủ dậy, cậu thấy vợ mình ngồi trước bàn trang điểm, cậu liền mỉm cười tiến đến, nhẹ nhàng tiếp lấy cây bút vẽ lông mày trên tay cô ấy, âu yếm vẽ mày cho cô ấy, cậu phải tưởng tượng xa hơn nữa là, trong phòng này chỉ có hai vợ chồng cậu thôi. Trong mắt của cậu chỉ có cô ấy mà thôi, không có ai hết, đừng để ngoại cảnh tác động đến cậu. Cậu cứ coi chúng tôi, hay những người khác đều là không khí ấy, cậu hiểu rồi chứ ?”

Tần Lạc gật đầu, nói: “ tôi hiểu rồi.”

“ Và điều quan trọng nữa là, đừng cúi đầu xuống.” Kim Đức Thụy lại dặn dò.

Tần Lạc chỉ muốn bóp chết ông ta, mình cũng chỉ là vô tình cúi xuống thôi. Vậy mà ông ta lại nghĩ mình háo sắc lắm ấy? Mình đâu phải là hạng người đó.

Hắn cũng biết ông ấy cũng muốn quay xong sớm, nên đành trả lời nói: “ Tôi sẽ chú ý điều này.”

“ Rất tốt. Tôi cho hai người năm phút. Hai người nên tìm cảm giác trước. Sau đó chúng ta tiếp tục.” Kim Đức Thụy nói.

“Được ” Tần Lạc gật đầu nói.

“ Dạy anh một cách vào vai nhanh nhất này. Anh có người nào mà anh thích nhất không?”Trần Tư Tuyền ngẩng mặt, nhìn vào Tần Lạc hỏi.

“ Sao vậy? ” Tần Lạc tỏ ra khó hiểu .

“ Anh có thể coi tôi là người con gái mà anh thích. Giả dụ thôi, tôi chỉ nói là giả dụ, tôi là người con gái mà anh thích, khi anh vẽ mày cho tôi, anh sẽ có cảm giác ra sao? Anh phải có cách nhập vai mới được.” Trần Tư Tuyền nói.

Người mà mình thích?

Tần Lạc nghĩ một lúc, phải vờ vẽ mày cho ai đây?

Lâm Hoán Khê? Vương Cửu Cửu? Văn Nhân Mục Nguyệt hay Lệ Khuynh Thành đây?

“ Tìm ra ai chưa vậy? ” Trần Tư Tuyền hỏi.

“ Tôi vẫn đang tìm. ”

“”

Tần Lạc cũng thấy vô cùng khó khăn, tìm ai để nhập vai được bây giờ đây ?

Đột nhiên, trong óc Tần Lạc hiện lên một bức tranh.

Trong đêm mưa bão bùng, có một cô bé xà vào lòng mình, ôm chặt lấy eo của mình, như không muốn rời.

Khuôn mặt của cô bé dần dần hiện lên, không ngờ đó chính là Vương Cửu Cửu.

Tần Lạc lắc đầu quầy quậy. Không thể như thế được. Đó là học sinh của mình. Sao có thể thích học sinh của mình được.

Kim Đức Thụy nhìn vào đồng hồ, nói: “ Tìm ra cảm giác chưa vậy? Chúng ta bắt đầu thôi. ”

Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc, Tần Lạc hít sâu một hơi, nói: “ Bắt đầu thôi. ”

Nắng buổi chiều soi qua khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt rạng ngời của Trần Tư Tuyền, cũng rọi vào bộ quần áo mỏng trên người nàng. Tần Lạc mỉm cười, âu yếm chầm chậm cầm cây bút vẽ.

Trong mắt của em có hình của anh, mắt của anh cũng chứa đựng bóng hình em. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau trong không gian, như những sợi tơ duyên, quyến luyến quấn chặt lấy nhau. Như muốn nói lên lời hẹn ước: ‘dắt tay nhau, đi đến hết cuộc đời này’ vậy.

Em yêu

Anh nguyện vẽ mày cho em .

Làm cho trong sâu thẳm mắt em.

Không còn bao giờ phải ngấn lệ.

Em yêu

Anh nguyện vẽ mày cho em .

Làm cho bờ vai nhỏ gầy của em.

Không còn phải phải gánh vác những nỗi ân hận

Em yêu

Anh nguyện vẽ mày cho em.

Làm cho làn tóc mây của em.

Không còn quấn quanh tim vỡ nữa.

Vẽ mày cho em.

Vẽ mày cho em.

Anh muốn vẽ ra một bóng hồng đẹp nhất thế gian này.

Làm cô ấy đứng trước em cũng phải cảm thấy thẹn thùng.

Anh muốn vẽ ra cuộc hội ngộ lãng mạn nhất trên thế gian này.

Để anh ngủ vùi trong sự êm ái của em.

Vẽ mày cho em.

Vẽ mày cho em.

Vẽ trọn cả đời này.

Anh cũng không bao giờ thấy mệt.

Vẽ trọn cả đời này.

Luôn luôn thấy rằng em là người đẹp nhất.

“Đẹp quá, quá đẹp. ” Bên ngoài cửa sổ một cô gái ôm lấy tim mình , say mê nói.

“ Hay quá. Anh mai sau cũng đối xử thế với em nhé. Mỗi ngày tỉnh dậy đều phải vẽ mày cho em. ” Cô bé có khuôn mặt tròn trịa nũng nịu nói với người yêu của mình.

“Được thôi. ” Cậu con trai gật đầu trả lời. Xong sau đó, cậu lại gượng nói: “ Nhưng anh không biết vẽ mày. ”

“ Anh ngốc thế. Không biết, thì có thể học chứ. ”Cô bé cười ngọt lịm.

Bọn họ đâu cần biết bạn có biết vẽ mày hay không đâu? Bọn họ chỉ quan tâm đến việc bạn có muốn dành trọn cả đời này vẽ mày cho họ không thôi.

Bọn họ chỉ yêu cầu có vậy thôi, bạn sao có thể nhẫn tâm đáp ứng ít hơn yêu cầu đó ?

Đến cả Lệ Khuynh Thành ngồi xem cũng ngẩn người ra, im lặng đứng đó, hai mắt ngưng đọng, không biết nói gì hơn.

Chỉ có mỗi mình Kim Đức Thụy là vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh. Vẻ mặt ông nghiêm túc, đưa máy lên bấm không ngừng.

Tách Tách!

Tách Tác!

Một lúc lâu. Một lúc lâu.

“ Cắt. ”Kim Đức Thụy hét lớn. Tiếng hét của ông ta phá hỏng cả không khí mà Tần Lạc với Trần Tư Tuyền tạo dựng lên, cũng phá tan tất cả những hoang tưởng đang hiện ra trong đầu của mọi người tại hiện trường

Ông ta cười như điên dại, chạy đến ôm lấy Tần Lạc, rồi lại ôm lấy Trần Tư Tuyền, cười lớn nói: “ Quá tuyệt. Hai người diễn tốt quá. Tôi bị hai người làm cho cảm động vô cùng, suýt nữa quên cả bấm máy nữa. ”

“ Thế nào? Tôi diễn không tồi phải không ? ” Tần Lạc đi đến bên Lệ Khuynh Thành hỏi.

Lệ Khuynh Thành nhìn rõ vẻ hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt của Tần Lạc và Trần Tư Tuyền, biết rằng hai người vẫn còn chìm đắm trong vai diễn chưa thoát ra được, liền cười nói: “Đây sao gọi là vẽ mày được? rõ rang là**mà ”